Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

chương 33: tưởng lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở về phòng Ngô Cảnh An nhìn xung quanh, nhìn đến tủ đầu giường không còn bụi, còn có thêm nhiệt kế, mấy vỉ thuốc, một ly nước lạnh cùng một phích nước.

Nhìn nhìn, trong lòng lại ấm lên một cách khó hiểu.

Tưởng Lộ, nếu thật sự có thể bớt tâm tư chơi đùa, thì sẽ là một người cẩn thận săn sóc.

Nửa đêm Ngô Cảnh An quả nhiên lại sốt, tựa vào cửa kính kêu Tưởng Lộ vài tiếng.

Vài giây sau, cửa phòng ngủ khép hờ đột nhiên mở, Tưởng Lộ vài bước nhảy lên giường, sờ sờ cái trán, cái cổ nóng bỏng, mắng một tiếng, sau cầm lấy nhiệt kế trên đầu giường kẹp vào nách anh, đỡ đầu gối anh đặt lên cánh tay mình, ghé vào lỗ tai anh trêu chọc.

“Bị tôi nói trúng chưa, không có tôi, cậu biết làm thế nào.”

Ngô Cảnh An sốt đến mức đầu óc không tỉnh táo, cảm giác trên người hắn mát mẻ thật thoải mái, liền từ từ nhắm hai mắt nằm thẳng trong g ngực hắn.

Tưởng Lộ bị anh làm cho buồn cười, nhìn vẻ mặt anh tựa như đứa trẻ làm nũng lại cảm thấy đáng yêu cực kỳ.

“Được rồi, đừng làm rộn, tỉnh tỉnh, đừng ngủ, đợi lát nữa còn phải uống thuốc đấy, ngoan, uống xong ngủ tiếp, này này, đã nói là đừng ngủ, không thì, tôi kể chuyện cười cho cậu nghe, thế nào?”

Đột nhiên bảo hắn kể hắn cũng nghĩ không ra, đành cầm lấy điện thoại di động trên đầu giường tìm tòi vài chuyện mới mẻ, đọc cho anh nghe.

Đọc đọc một hồi, chính mình cũng nằm lên bên cạnh.

Ngô Cảnh An từ đầu tới cuối vẫn nhắm mắt, không biết có nghe thấy những chuyện cười hắn đọc không, khóe miệng thỉnh thoảng lại cong lên một chút.Tưởng Lộ nhìn anh đỏ bừng mặt, nhịn không được hôn lên trán anh một cái.

“Đây không phải tôi dê cậu, là vì nhìn cậu đáng yêu, mới thưởng cho, đừng nghĩ lệch!”

Ba mươi chín độ, Tưởng Lộ cau mày chuẩn bị thuốc hạ sốt, dìu anh ngồi dậy, đem thuốc ghé đến miệng anh.

Sau khi anh nằm xuống, Tưởng Lộ không dám rời đi, liền ngủ ngay bên cạnh.

Nói là ngủ, đêm hôm đó hắn cũng không dám ngủ, sờ cơ bắp trên tay anh nửa giờ sau đó sờ sờ cái trán Ngô Cảnh An, vẫn là nóng bỏng, vì thế nhảy xuống giường lấy một khối băng, dùng túi nhựa và khăn mặt bọc lấy, đắp lên trán, lên nách anh.

Làm xong hết thảy, Tưởng Lộ ôm di động tiếp tục nhìn lung tung, nhìn chưa tới mười phút, mi mắt bắt đầu đánh nhau.

Ném di động đi, hắn chạy tới toilet dùng nước lạnh rửa mặt, tiếp tục trở về phấn đấu.

Tựa vào bên giường, thỉnh thoảng sờ sờ cổ và thân mình Ngô Cảnh An, sốt lui rất chậm, cũng không biết tên nhóc này bị cái gì kích thích, có thể bệnh nặng như vậy.

Dời túi chườm nước đá, hắn nâng thân mình Ngô Cảnh An dậy, mạnh mẽ rót cho anh một chén nước, lại bưng nước ấm tới lau người cho anh.

Lại đo nhiệt độ một lần nữa, vẫn còn sốt, người sốt đến mơ mơ màng màng, hỏi cái gì cũng không đáp. Một giờ sau, hắn lại thay túi chườm nước đá.

Lúc trời tờ mờ sáng, Ngô Cảnh An tỉnh.

Người rất mệt mỏi, không dùng lực được, sốt chắc đã hoàn toàn hạ, cảm giác cả người lạnh lẽo thật thoải mái.

Quay đầu, gương mặt tiều tụy của Tưởng Lộ gần ngay trước mặt.

Mặt nhíu mày nhăn, miệng khẽ nhếch, ngủ rất không an ổn.

Chắc là rất mệt mỏi.

Cả đêm, anh gây sức ép cho hắn cũng không hề nhẹ.

Mặc dù không thể đáp lời, trong ý thức đứt quãng Ngô Cảnh An vẫn biết Tưởng Lộ đã làm những gì vì mình.

Người này cả đêm vất vả, dù đến bây giờ, một bàn tay vẫn cầm chặt tay anh, sợ anh có động tĩnh gì sẽ bỏ qua.

Tưởng Lộ như vậy…

Trong ánh sáng nhạt nhòa ngày mới, Ngô Cảnh An lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ kia.

Bộ dạng Tưởng Lộ thật xinh đẹp, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn có thể chơi đùa, một gương mặt mỹ nhân trắng nõn rước lấy cho hắn không ít hoa đào, lại không có đóa nào nở được lâu dài.

Tưởng Lộ ba mươi tuổi, cho dù chú trọng bảo dưỡng, tinh tế nhìn lại, vẫn có thể phát hiện vài nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt.

Bọn họ, đều không còn trẻ.

Tưởng Lộ cũng coi như tìm được một người bạn, mặc dù tạm được, ít nhiều cũng có thể bổ khuyết chút hư không.

Mà anh…

Sắp ba mươi, còn bị một tên rác rưởi hung hăng đâm cho một nhát.Việc này nói ra, chỉ có thể làm người chê cười. Nghẹn khuất cùng buồn khổ, còn có thể nói cho ai.

Oán trời oán đất cuối cùng cũng chỉ có thể oán chính mình, còn thật sự làm bản thân bị ốm một hồi.

Ngô Cảnh An thở dài nhắm hai mắt lại, thừa dịp trời chưa sáng, còn có thể ngủ tiếp một lát.

Một lần ốm nặng, uống mấy bình thuốc vài viên thuốc, sau khi qua đi, anh muốn triệt để vĩnh biệt với bóng dáng kia.

Trận ốm này của Ngô Cảnh An kéo dài ba ngày, Tưởng Lộ vẫn luôn chăm sóc anh, ba ngày sau, Ngô Cảnh An sút bốn cân, Tưởng Lộ sút năm cân.

Đứng trên cân điện tử, Tưởng Lộ bất mãn oán giận, “Cậu còn không khỏi ốm, tôi cũng thành bộ xương.”

Ngô Cảnh An cũng không nghĩ trận ốm này lại mãnh liệt như thế, sốt rồi lui lui rồi lại sốt hoàn hoàn chỉnh chỉnh ba ngày mới rốt cuộc chuyển biến tốt đẹp. Tối hôm qua rốt cuộc không còn sốt nữa, Ngô Cảnh An nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Lộ rõ ràng gầy mất một vòng, trong lòng cũng có áy náy nho nhỏ.

Cái gì gọi là hoạn nạn thấy chân tình, trên đời này, đối tốt với anh như vậy trừ mẹ anh ra cũng chỉ có Tưởng Lộ.

Người bạn này kết được, rất đáng giá.

Sau này dù muốn anh vì Tưởng Lộ không tiếc cả mạng sống, anh cũng sẽ không chút nào oán giận.

Bệnh tình chuyển biến tốt đẹp Ngô Cảnh An cùng Tưởng Lộ đi chợ mua chút đồ ăn ngon, về đến nhà Ngô Cảnh An vào bếp, trong chớp mắt một bàn thức ăn thịnh soạn xuất hiện phục vụ Tưởng Lộ sắp thành bộ xương.

Buổi chiều dưới tình huống anh ngàn cam đoan vạn phát thệ, rốt cuộc đuổi được hộ lý tận chức tận trách kia đi.

Mở di động sau bốn ngày tắt máy, vô sô tin nhắn ngay lập tức nhảy ra.

Khổng Tân, Đại Cương, Tiểu Kiều… tin nhắn của những người này đơn giản là ân cần thăm hỏi, anh không nhìn cũng biết nội dung, trong đó có hai cái là do quản lý gửi tới, anh bình tĩnh mở ra.

“Được rồi, tên nhóc cậu, không nhận điện thoại đúng không, vậy sau này cũng không cần nhận nữa.”

“Thật sự bị bệnh à, coi như cậu giỏi, tôi cũng không so đo với cậu, coi như cho cậu nghỉ phép, lại nghỉ thêm mười lăm ngày đi, nhớ kỹ mười lăm ngày sau dù chuyện gì xảy ra cũng phải trở về đi làm, nếu không đừng trách tôi làm cậu khó coi.”

Ngô Cảnh An cười cười, lãnh đạo này cũng không phải không có tình người nha!

Nghĩ lại một chút, xem ra Hứa Huy còn chưa gửi mấy cái tư liệu kia qua, những người này còn chưa biết.

Có thể là biết anh không đi làm, gửi cũng không có ý nghĩa đi!

Ném di động, Ngô Cảnh An nằm lại trên ghế sô pha thoải mái nhắm mắt.

Lúc chạng vạng, chú Câm gọi điện thoại tới hỏi anh hai ngày nay sao lại tắt điện thoại, không liên lạc được, hôm nay lại gọi nếu vẫn không gọi được liền tính toán cùng chú Trương đến nhà nhìn xem.Ngô Cảnh An nói dối là đem di động đi sửa, nhân tiện nói chuyện mình định đi chơi xa.

Ngày hôm sau Ngô Cảnh An lưng đeo ba lô ngồi trên xe lửa đi về hướng thành phố C.

Mẹ anh, Trương Thục, tái giá với một người đàn ông ở trong thị trấn, Ngô Cảnh An xuống xe lửa đổi xe đò bốn mươi phút sau liền tới nhà mới của mẹ.

Nói thật lần này anh đi là do có chút tâm huyết dâng trào, ngẫm lại còn hơn mười ngày nghỉ, anh vừa không muốn ở lỳ trong nhà cũng không có chỗ nào để đi, hơn nữa cũng đã lâu không tới đây, vì thế không nghĩ nhiều gọi điện thoại cho Tưởng Lộ xong liền đi thẳng đến nơi này.

Vừa xuống xe, từ xa xa đã thấy chú Phương đứng ở ngã tư đường ngoắc anh, không đợi Ngô Cảnh An đi qua chú đã cười tủm tỉm chạy tới, đoạt lấy túi trong tay Ngô Cảnh An, “Ngồi xe một đường mệt rồi phải không, đi, về nhà nghỉ ngơi một chút, sáng nay mua dưa hấu vẫn để trong tủ lạnh, còn chờ con đến ăn đấy.”

Ngô Cảnh An vươn tay muốn lấy túi về, “Chú Phương, chú đừng khách khí, bao nặng, để con xách đi.”

Chú Phương nghiêng người một cái né tay anh, cười nói, “Nặng cái gì, đừng nhìn tay chân chú già cả nhưng rắn chắc lắm.”

Ngô Cảnh An cũng không tranh với chú, hai người vừa đi vừa cười nói trở về nhà.

Vừa vào cửa, chú Phương thả túi xuống liền lấy dưa hấu từ trong tủ lạnh đến, cầm cái thìa đưa cho anh, “Mau ăn, nóng lên lại mất ngon!”

Ngô Cảnh An nói, “Vâng ạ, chú cũng cùng ăn!”

Chú Phương xua tay, “Mời cái gì, con ăn đi, bình thường chú với mẹ con hai người ăn không nhiều lắm, một quả dưa hấu cũng ăn đến vài ba ngày, lớn tuổi rồi, mấy đồ lạnh thật không dám ăn nhiều.” Nói đến đây, chú Phương nhớ tới, “Mẹ con tham gia đội văn nghệ của hội người cao tuổi, nói là muốn diễn tập, đêm nay có biểu diễn, lát nữa đi xem một chút.”

“Vâng.” Ngô Cảnh An cũng không khách khí, lấy thìa múc dưa hấu bỏ vào miệng.

Một cơn lạnh lẽo ngấm vào người, làm anh thoải mái đến mức than nhẹ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio