Cơ Giới Khách

chương 108: chương trình luyện tập (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Học võ thì không gì tốt bằng thực chiến, bình cảnh trong luyện tập của Vương Lang giờ đã có nút mở. Chính là cách cảm nhận không gian xung quanh mà không cần phụ thuộc vào giác quan cơ bản.

Vương Lang ngay lúc này thì không biết, tình trạng của hắn hiện tại, trong võ học truyền thống được gọi là bắt đầu khai mở tâm nhãn. Giống như võ sĩ khi đã lĩnh hội được các kỹ năng của cơ thể, bước thêm một bước nữa, chính là lĩnh hội trong tâm trí.

Bắt đầu bằng việc hiểu rõ mình, rồi hiểu rõ thế giới xung quanh, hòa hợp cả hai lại, ta là tự nhiên, tự nhiên là ta. Đó là lúc tâm nhãn khai mở, quá trình này không thể gượng ép được, giống như cách ví von về việc ngộ đạo, đọc kinh ngàn cuốn tâm không tỉnh, ngắm lá vàng rơi vạn sự thông. Thể ngộ không thể cầu.

Thật sự cái ngộ của Vương Lang chỉ coi tiểu ngộ, do hắn gượng ép mà thành.

Suy nghĩ bằng lý trí, đào ra trăm ngàn phương án, chọn cái tốt nhất để làm. Tức là hắn cầu mà ra đạo.

Thiên tư của Vương Lang thông minh, tìm ra góc nhìn mới kết hợp giữa vô chiêu và hữu chiêu, giống như dồn thần kinh phản xạ có điều kiện và không điều kiện lại làm một, tùy cái tốt nhất mà làm. Tựa như khi mũi dao bay tới sau lưng, mặc kệ tế bào thần kinh nào chỉ huy, làm sao cho an toàn là được, ý thức làm chủ hay vô thức làm chủ không quan trọng.

Nói lại lần nữa, làm được điều này là nhờ Vương Lang có sự tiến hóa trong tế bào thần kinh. Giống như đặt sẵn cái máy tính vào đó, hoạt động tức là không hoạt động và ngược lại. Dù nó như thế nào thì vẫn chỉ một chủ thể duy nhất là Vương Lang.

Thiên hạ đạo, có một đạo là tính toán mà thành cũng không có gì lạ. Quan trọng là Vương Lang đi được đến đâu.

Nói về cái gọi là tâm nhãn, trong tri thức thông thường của nền võ học xưa nay, nó hay được hiểu là: có được khi khai mở phần chìm của tâm linh, vạn vật tồn tại xung quanh đều có sự sống của nó, bằng cách này hay cách khác, vật chất vô cơ thì gọi là năng lượng nguyên tố, vật chất sống là năng lượng sống. Tâm nhãn giúp năng lượng của bản thân hòa vào năng lượng của môi trường xung quanh, cảm giác giao thoa với nhau, thấy mà không cần nhìn, nghe mà không cần tai... Năng lượng nói ở đây, là tâm linh, không phải tinh thần hay tinh thuần.

Tâm nhãn của Vương Lang có khác một chút, hắn không giao thoa, hắn lấy tâm linh của bản thân làm mắt, làm tai..để thấy, thu nhận thông tin lại rồi đưa cho bộ não giải quyết, tạo thành phương án.

Nghe thì có vẻ giống nhau, đều là để cảm nhận. Nhưng có một cái khác rất quan trọng, đó là Vương Lang không hòa vào không gian, mà đứng một mình tiêu hóa những gì không gian xung quanh truyền tới, Vương Lang chỉ thu, chứ không phát.

Hiện Vương Lang chưa có kiến thức hay thông tin các chiều hướng khác nhau để so sánh. Hắn vẫn như lúc trước, cái gì tốt thì sài. Mô tả về cách thực hiện mới của Vương Lang khi vượt qua bài kiểm tra quả cầu gai, bài kiểm tra tốc độ.

Khi thanh nhọn bay tới, ý thức hay là tâm nhãn của Vương Lang sẽ hình thành thêm một Vương Lang khác nữa ở bên ngoài, có một góc nhìn giống như người quan khán.

Vương Lang tâm nhãn này sẽ thu mọi thông tin về thanh nhọn bắn tới. Quá trình này diễn ra trong suy nghĩ, suy nghĩ là nhanh nhất, từ hạt cát phóng thành vũ trụ cũng chỉ là ý niệm. Cứ coi như Vương Lang tâm nhãn kéo dài thời gian di chuyển của thanh nhọn ra vô hạn, rồi thong thả tính toán tính toán các thông tin: góc độ, tốc độ, hướng đi,....Đưa ra kết luận: né tránh hay gạt bỏ bằng tay, chân, xê dịch bao nhiêu li, hướng nào góc nào, sài bao nhiêu sức...

Khi Vương Lang tâm nhãn - máy tính đã có kết quả tốt nhất. Sẽ truyền thông tin về cho tế bào não điều khiển sự vận động vô thức của Vương Lang, chỉ huy cơ bắp hoạt động. Còn ý thức chính của Vương Lang thì thoải mái, muốn nghĩ gì thì nghĩ, việc né tránh trở thành giống như tim đập, không cần phải cố điều khiển. Bây giờ Vương Lang có thể như: Hai tay cầm hai cây bút, một bên làm thơ một bên làm toán, còn đầu thì nghĩ về việc nấu ăn.

Tóm lại, Vương Lang có thể biến phản xạ có ý thức thành phản xạ không ý thức mà vẫn đạt được hiệu quả cao tuyệt đối.

Vậy chỉ còn một vấn đề, đó là cân bằng được tốc độ của suy nghĩ và tốc độ của cử động cơ thể. Giống như việc ta có thể dễ dàng tưởng tượng việc mình đấm được cú / giây, như cánh tay chỉ đánh được vài ba cú.

Làm sao để giải quyết được vấn đề này, Vương Lang tịnh tâm suy nghĩ.

Suy nghĩ cũng là một phản xạ có ý thức, Vương Lang biến nó thành phản xạ không ý thức, coi như là suy nghĩ trong tiềm thức. Tức là có hai Vương Lang đang cùng suy nghĩ về một vấn đề.

Vương Lang chính, ý thức chính của Vương Lang: có thể tìm cách giải quyết nào tùy thích, tưởng tượng, mơ hồ, đoán mò, suy luận... Sao cũng được, nghĩ ra tức là nghĩ ra.

Vương Lang tâm nhãn: chỉ có thể suy nghĩ từ những thông tin mà ý thức của Vương Lang thu thập được, kể cả những thông tin mà ý thức chính của Vương Lang đã "quên ", nó chỉ có thể dùng các phép: suy luận, tổng hợp, phân tích, loại suy, quy nạp, tương tự, diễn giải... để đưa ra đáp án nó cho là lô gic nhất. Nó không thể tưởng tượng hay thấu hiểu các yếu tố cảm xúc. Đó là giới hạn Vương Lang tâm nhãn không được phép vượt qua.

Nếu Vương Lang tâm nhãn đã rút ra được kết luận cuối cùng, không cần biết đúng sai, chỉ là kết quả tốt nhất đúng nhất từ những thông tin nó có được, kết quả này sẽ truyền đến cho ý thức chính của Vương Lang.

Vương Lang chính sẽ nhận kết quả đó dưới dạng một ý tưởng lóe lên, hắn sẽ quyết định ý tưởng đúng hay sai, có hợp lí, thực tiễn hay không... Rồi diễn giải tiếp hoặc thử nghiệm, đúng thì sài,không đúng thì Vương Lang tâm nhãn có thông tin mới để phân tích tiếp.

Vương Lang đã nghĩ ra cách đầu tiên, đơn giản mà hiệu quả, vào màn hình liên lạc xem thử có mua được bài học nào tốt không.

Vương Lang chú ý đến một gói học phần yêu cầu sơ cấp của cơ giới sĩ " rèn luyện nâng cao hiệu suất cơ bắp "

Vừa nghe tên đã biết là đồ tốt, nhưng trước mắt là phải thi đậu bài kiểm tra phản xạ cái đã.

Bài kiểm tra và lúc này là quá dễ đối với Vương Lang, hắn thoải mái đạt được điểm tối đa. Chỉ là ở bài kiểm tra số tốc độ hoàn thành của hắn chậm hơn giáo viên ảo một chút. Hắn chưa di chuyển nhanh như thế được.

Bài số , sau mấy ngàn lần khởi động lại, Vương Lang mới thành công, hắn thắng nhưng là thắng thảm, sau giây, tổn thương cơ thể đến hơn %, vùng chứa cũng suy kiệt trầm trọng, sợ là chỉ kéo dài thêm , giây, Vương Lang thật không cách nào qua nổi.

Lý do là vì tuy Vương Lang đã hiểu được cách tạo góc độ của lớp vỏ bảo vệ, cũng điều tiết được mức năng lượng cần dùng. Nhưng giống như phía trên, nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác, hiệu xuất của Vương Lang bây giờ không đáp ứng được. Vương Lang tạo ra được vỏ bảo vệ đúng, nhưng tạo không đủ nhanh.

Có chuyện Vương Lang nghĩ không thông, tại sao chương trình của cơ giới sĩ, dạy thì đơn giản, mà bài tập thì lại khó đến như vậy. Nếu không có lợi thế của mình, Vương Lang không biết ngày tháng nào mới vượt qua được.

Con đường cơ giới sĩ đúng là khó khăn. Chẳng trách tùy tiện chọn người để đấu trong zone s, ai cũng là cao thủ.

Ngoại truyện:

_ Thất đệ, học phần cơ giới sĩ làm tới đâu rồi.

_ Đệ chào nhị ca, tam ca. Đệ soạn xong sơ cấp với trung cấp rồi. Đã giao cho đại ca duyệt.

La Phương vỗ vai thất đệ Trương Thạch đầu khum khum, giọng tâm tình:

_ Ta nói đệ nghe chuyện này, đệ đừng buồn. Ta vừa mới gặp đại ca, đại ca nói đệ làm việc rất tốt, nhưng có chút quá đơn giản, chính là thiển cận. Đại ca nói học phần yêu cầu của đệ quá dễ, như vậy sẽ không kích thích được ý chí chiến đấu của các học viên. Đệ biết đó, trình độ mỗi thời sẽ mỗi phát triển, dễ dàng quá sẽ khiến chúng thấy nhàm chán, không chuyên tâm học. Đại ca không giỏi ăn nói, sợ nói không khéo sẽ làm đệ buồn nên mới nhờ ta nói giúp. Không tin cứ hỏi tam ca của đệ, lúc đó y cũng có mặt ở đấy.

Vừa nói La Phương vừa liếc qua Lý Khanh, lần này đến phiên Lý Khanh cảm khái, tay vỗ lên vai kia của Trương Thạch, đây chính là thế gọng kìm nổi tiếng của hai huynh đệ La,Lý:

_ Tam ca ta có bàn qua với đại ca rồi, cũng không phải là vấn đề gì lớn, dễ thôi, đệ cứ đem một nửa gói yêu cầu trung cấp chia đều xuống gói sơ cấp. Rồi cao cấp xuống trung cấp. Tại cao cấp làm siêng thêm , gói nữa, chẳng phải được rồi sao. Coi như là thêm chút tâm huyết thất đệ à, đệ cũng biết đây là giấc mơ ấp ủ bao lâu của đại ca, thân làm huynh đệ, chúng ta phải cố gắng nhiều một chút.

_Đệ hiểu rồi, đệ sẽ cố gắng thêm.

Trương Thạch gật đầu nghe rốp rốp, lỗ mũi nở ra, môi bậm lại:

_ Đệ về làm ngay đây, số học phần yêu cầu sẽ tăng gấp đôi, độ khó cũng tăng.

_ Ừ, đệ về làm ngay đi, đi thong thả, không tiễn.

La Phương với Lý Khanh vẫy tay chào tạm biệt, khi Trương Thạch khuất bóng thì nụ cười thân thiện của hai người mất đi phần thiện, Lý Khanh nói trước:

_ Nhị ca anh minh, thất đệ mà nhiệt tình tăng độ khó thì đừng học viên nào mơ qua được. Cái kỉ luật đóng tiền vượt ải, có cần tăng phí không, tương lai sẽ bội thu a.

La Phương lấy hai ngón tay vuốt hàm râu quặp của mình, dáng vẻ cao nhân:

_ Không nên như vậy, vậy là ảnh hưởng đến lợi ích của học viên. Cứ lấy số lượng bù vào, vượt tính , vượt tính , cứ thế gấp đôi, như vậy mới kích thích được ý chí của học viên. Đệ phải nhớ, luôn lấy lợi ích của học viện, nhầm, học viên làm chính, đó gọi là tâm đức.

_ Nhị ca anh minh, đệ sẽ khắc cốt ghi tâm lời dạy của nhị ca.

_ Mà nhị ca. - Lý Khanh nói tiếp - Tên Mạc Thiên Sầu lầm kỳ kia sẽ khó đối phó hơn Trương Thạch nhiều, nhị ca có cách nào chưa.

La Phương mỉm cười:

_ An tâm, voi thì lấy chuột trị, hình như Trương Phóng đang cần thêm chỗ để luyện tập. Mà phòng thí nghiệm của họ Mạc, là rộng nhất phi thuyền đúng không.

Lý Khanh không còn gì để nói, gật đầu ngưỡng mộ, sự ái mộ dành cho nhị ca La Phương đã lên đến cực điểm.

Trương Thạch đang chạy băng băng trên hành lang của phi thuyền, thấy đại ca Vương Nhất đang đứng trước cửa khoang của đại ca, tay nâng dĩa bánh còn nóng hổi. Trương Thạch nhìn đại ca,đầu gật mạnh một cái:

_ Đại ca yên tâm, đệ sẽ cố gắng nhiều hơn.

Nói xong thì Trương Thạch cắm đầu chạy về khoang của mình. Mặt đại ca Vương Nhất hơi đơ ra một chút, nói vọng theo:

_ Ờ ờ, cố gắng là tốt.

Nói xong đại ca Vương Nhất đẩy cửa khoang bước vào:

_ Cục vàng, ca nấu xong bánh rồi nè.

_ Ứ chịu đâu, muội muốn ăn bánh kem cơ, phải có bông hoa bằng kem nữa. Ứ chịu đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio