Emily nghiêm túc, không đùa giỡn nữa, cô bé vốn thông minh, lại thích học hỏi, cô bé hiểu rõ làm lễ khai mở nghĩa là gì cũng như hiểu rõ tầm quan trọng của việc đó. Emily gật đầu đồng ý.
Tiên sinh kể chuyện nhẹ nhàng đặt tay lên trán Emily, cô bé lim dim nhắm mắt, cả cơ thể bay lơ lửng theo sự điều khiển của năng lượng tinh thần.
Đã có sự chuẩn bị trước, Bá đại nhân hất cái bàn ra, nhanh chóng dùng năng lượng tinh thuần tạo ra chỗ ngồi cho cho Emily. Khi Emily hạ xuống, năng lượng của Bá đại nhân tiếp tục biến đổi, nó tạo thành một cái hộp hình quan tài rộng ba bốn sải tay, cao đụng trần nhà. Khối năng lượng dạng cô đọng khổng lồ này là năng lượng tinh thuần lấy ra từ vùng chứa của Bá đại nhân, còn Emily bé nhỏ đang ở vị trí trung tâm.
Bá đại nhân gương mặt tập trung, mắt trừng lớn, lông mày dảnh ngược lên trên, tai tay chấp sau lưng, râu tóc, tà áo bay phất phơ, những vết sẹo chinh chiến năm xưa hiện rõ chằng chịt trên ngực, hàm răng nghiến chặt, những giọt mồ hôi đổ xuống nhanh chóng bị đánh tan tác bởi cơn lốc năng lượng tinh thần đang cuốn xung quanh cơ thể của ông.
( Năng lượng tinh thuần sau khi ra khỏi vùng chứa sẽ rất nhanh bị tiêu tán, đó là nguyên tắc cơ bản. Việc lưu trữ một vùng năng lượng tinh thuần dạng khí dày đặc bao bọc quanh cơ thể khi chiến đấu, đã là kỹ thuật bậc cao của cơ giới sĩ. Việc Bá đại nhân đang làm là lưu trữ năng lượng đó dưới dạng rắn ổn định ở không gian ngoại vi cơ thể, cơ bản là tạo ra một thanh năng lượng tinh thuần khổng lồ bao bọc mà không làm tổn hại Emily,nếu có sơ xuất, vùng năng lượng đó mất ổn định và tự giải phóng, khuếch tán, nó sẽ không khác gì bản thu nhỏ của một cơn bão năng lượng mà Vương Lang đã từng gặp trong vùng sinh tồn. Năng lượng cơ bản tạo nên quan tài năng lượng kia là cố định, và năng lượng cần để giữ nó ổn định thì tăng nhanh theo thời gian.)
Tiên sinh kể chuyện xếp bằng,lăng không lơ lửng, gương mặt ông hóp lại, các miếng thịt trên cơ thể như bị tiêu thất, chỉ còn lớp da mỏng nhăn nheo nứt nẻ dính vào xương, cái kính đen thường thấy đã tháo ra, đôi mắt ông sâu hoắm, tròng đen biến mất, chỉ còn lại màu trắng đục. Cây gậy trúc đặt ngang trên đầu gối, cánh tay buông lỏng, các ngón tay xếp thành hình đóa hoa.
Mặc cho bộ dáng đáng sợ của cơ thể gầy yếu, nếu ngay lúc này có ai đó nhìn vào tiên sinh kể chuyện, sẽ có cảm giác thanh thản đến kì lạ, giống cảm giác của một tăng lữ mở mắt sau ngày ngày tháng tháng buông thần cầu nguyện, đạt được khoảng khắc thanh tẩy cuối cùng.
Tiên sinh kể chuyện đúng là đang cầu nguyện, quá trình này cũng như cách mà ông sử dụng năng lượng cực kỳ phức tạp, khó phân tích rõ. Cơ bản là ông đánh đổi nhiều thứ của mình, để lấy một loại năng lượng nào đó khó nắm bắt được trong tự nhiên, rồi truyền năng lượng đó vào bên trong quan tài kia, nơi Emily đang say ngủ.
Giống như đem ngọn đèn sáng nhất chiếu vào mặt trời giữa trưa, thứ ta thấy được cũng chỉ là mặt trời. Hay gối đầu lên quả bom để ngủ, nếu ta không biết thì vẫn có thể ngủ ngon. Ở tầng và của đại nhất lâu, mọi người đều không cảm thấy có gì khác lạ.
Aurora đang nạt ép mấy đứa em ăn rau, A Phóng ăn dĩa mì chay thứ năm, tiểu nhị tất bật chạy qua lại. Chỉ có lão bản là đi vào bếp, kích hoạt lưới bảo vệ của đại nhất lâu.
Xa hơn một chút, tại một số nơi ở Nha Trang thành, có vài vị bỗng gương mặt trầm trọng.
Ví dụ như ngài thành chủ, người đang ngồi uống trà trong khu vườn đồi xanh hai mộ. Ngài nhắm mắt lại, khi mở ra cả đôi mắt là một màu đen tuyệt đối, ngài lẩm bẩm: " không ổn ".
Ngài thành chủ lấy ra một lượng lớn Thanh Tâm trà, cuốn nó vào trong một hố sâu năng lượng màu đen. Thanh tâm trà bị phân hủy và cô đặc lại thành một viên ngọc trong suốt, nhỏ hơn đầu đủa. Ngài phất tay, viên ngọc đó bay đến tầng ba đại nhất lâu, rơi vào miệng của Bá đại nhân. Khiến đôi mắt của Bá đại nhân mất đi không ít gân đỏ.
Hay xa hơn một chút, tại diễn võ trường chính của Trương gia đặt ở ngoại vi Nha Trang thành. Trong phòng trọng lực tối cực, Trương đại tướng quân Trương Phá Thiên trong bộ chiến giáp mở mắt, kết thúc sớm thời gian bế quan, đôi mắt ông nhíu lại, nhích một chút, ông xuất trên bầu trời của diễn võ trường. Trương đại tướng quân khẽ nói: " đây coi như Trương gia trả nợ cho ngài, không tiễn".
Nói xong Trương đại tướng quân tung ba cú đấm, đấm thứ nhất làm ngực của tiên sinh kể chuyện lõm vào, hai đấm kế tiếp khiến xương cốt lồng ngực vỡ nát.
Khi đấm xong, Trương đại tướng quân mệt mỏi rơi xuống mái nhà, lớp ngói không chịu nổi sức nặng của cơ thể ông, thủng một lỗ lớn. Trương đại tướng quân rơi xuống, cơ thể đập mạnh vào sàn nhà, tiếp tục tạo thêm một hố sâu hơn mét. Trong tư thế nằm, ông bắt đầu vận dụng năng lượng để tự chữa trị.
Có vài người nữa cũng xao động, nhưng họ biết tốt nhất lúc này họ không nên làm gì cả.
Cũng có một con chó mập đang nằm úp mặt vào bộ ngực êm ái thức giấc, mắt nó xoay xoay, hình như có việc gì đó nó cần làm. Nhưng cuối cùng khi nghĩ đến chỗ êm ái của mình nó quyết định thôi, ngủ tiếp.
Tiên sinh kể chuyện hộc máu, máu của ông cô đặc và đen nhánh như nhựa đường. Nhưng sau đó gương mặt của ông lại thêm phần thanh thản, sự nhẹ nhõm hiện rõ.
Quá trình đánh đổi của tiên sinh kể chuyện đã có thể tiến hành, tự nhiên đã chấp nhận cái giá ban đầu mà ông trả. Đôi mắt trắng đục của ông trở nên trong suốt, một loại năng lượng mới được truyền vào quan tài kia.
Quan tài vốn tồn tại ở thể rắn bỗng dưng như muốn chuyển thành thể lỏng. Từ bên trong giống như có thứ gì đó muốn bùng nổ ra, nó như mặt nước bằng cao su liên tục co giãn phình ra nhỏ lại.
Từ dưới đáy cỗ quan tài năng lượng trong suốt, bắt đầu mờ đục, giống như rót sữa vào chai thủy tinh, từ từ dâng lên.
Emily vẫn lim dim ngủ, thỉnh thoảng nhận thấy gương mặt của cô bé có chút co giật vô thức.
Bá đại nhân và Bàn tiên sinh đều đã quá già. Tuổi của họ phải viết bằng ba con số, tính từ lúc họ xưng tên,nhân loại đã trải qua hai ba thời đại lớn nhỏ. Họ đang đấu với thời gian, và chưa ai thắng được trong trận chiến đó.
Bàn tiên sinh không thể ngắt quãng việc trao đổi để cung cấp năng lượng. Bá đại nhân càng lúc càng khó giữ sự ổn định của quan tài năng lượng.
Quan tài đã mờ đục được /. Càng nhiều thì càng mất ổn định.
Quá trình khai mở của Emily vẫn còn nhiều nữa, sự thật rõ ràng là hai vị kia sẽ không thể duy trì được đến lúc đó.
Lúc này.
Vị tiểu nhị của tầng ba, người mà chị em nhà Aurora gọi là chú Nhị Tam, bước tới và đặt tay vào mép quan tài.
Chú Nhị Tam là một người hoàn toàn bình thường, là người mà theo định nghĩa là không khai mở được vùng chứa.
Tuy nhiên ngoài công việc chính là làm tiểu nhị, chú Nhị Tam còn có một công việc bán thời gian nữa, đó là công việc mà rất ít người biết tên, nếu xin cấp môn bài hành nghề thì công việc đó sẽ được gọi tên là" triệu hồi sư".
Chú tiểu nhị lấy ra một xấp bùa phép, gọi là bùa phép là vì nó giống với các loại đạo cụ hành nghề pháp sư ta thường thấy trên màn ảnh. Tay chú tiểu nhị đeo một chuỗi tràng hạt, miệng lẩm bẩm những từ ngữ kỳ lạ, tạm gọi là đọc chú văn. Mỗi câu chú văn được đọc lên thì có một tấm bùa phát sáng,bay ra bao thành một vòng bao quanh quan tài năng lượng.
Dần dần quan tài năng lượng trở nên ổn định, sự phập phồng trở nên nhẹ nhàng hơn. Sức ép của Bá đại nhân giảm đi.
Tiếp tục, tiểu nhị tầng ba ném ra tràng hạt bay về phía tiên sinh kể chuyện, từ một nắm tay tràng hạt phóng to thành cái vòng thòng lọng, quấn quanh người tiên sinh kể chuyện, rồi bắt đầu siết chặt lại.
Giống như cách người ta ép dầu ép mỡ, tràng hạt càng siết chặt lấy cơ thể của tiên sinh kể chuyện, thì dòng năng lượng phát ra từ mắt của tiên sinh càng nhiều hơn.
Tràng hạt càng siết chặt lấy cơ thể gầy gò của tiên sinh, nhưng chưa đủ. Tiểu nhị tầng ba lấy ra một con dao nhỏ, dài chưa tới gang tay, vòng ra phía sau lưng, liên tục đâm hàng chục nhát vào cơ thể già nua đó, không có máu chảy ra, dù là loại máu đen đặc quánh như nhựa đường. Chỉ có năng lượng từ đôi mắt là phát ra nhanh hơn. Hướng về phía trung tâm của quan tài năng lượng, nơi Emily đang say ngủ.
Tiểu nhị lầu ba tới nhát đâm thứ ba mươi,bốn mươi.. Cảm thấy dòng năng lượng kia chưa đủ, tay phải cầm con dao dựng thẳng trước mặt, tay trái chắp hai ngón, miệng lẩm bẩm vẽ bùa chú lên con dao. Con dao phóng lớn lên.
Tiểu nhị lầu ba vòng qua bên hông của tiên sinh kể chuyện, dùng chân đá vào cơ thể gầy ốm đó. Những cú đá chính xác với mục đích tạo hình thân thể, làm cho xương cột sống trở nên thẳng đứng.
Kế tiếp, tay trái của tiểu nhi bóp phía sau ót, tay phải cắm con dao đã phóng to kia vào đúng đường thẳng tâm của xương cột sống của tiên sinh kể chuyện.
Khi đã ghim tiên sinh kể chuyện như cách xiên que nướng, hai tay của tiểu nhị lầu ba nắm chặt cán dao, xoay vòng. Tiếng rột rột phát ra giống như khi ta kéo tảng đá trên mặt sàn gồ ghề.
Năng lượng phát ra từ mắt của tiên sinh kể chuyện trở nên ào ạt,dũng mãnh.
Nhưng vẫn chưa đủ. Sau khi quan tài mờ đục đến khoảng hơn phần thì bắt đầu chậm lại. Bên phía Bá đại nhân mồ hôi hột cũng bắt đầu đổ lại, năng lượng cơ bản trào ra để giữ quan tài ổn định tràng lan như nước lũ.
Còn / con đường nữa phải đi. Nếu dừng lại thì tất cả mọi thứ, mọi công sức sẽ trở nên vô nghĩa.
Chú tiểu nhị móc ra bốn tấm bùa lớn, ba tấm màu vàng, một tấm màu đen, hai tay múa may, miệng đọc chú ngữ.
Cuối cùng phóng tay hét to:
_ Cưỡng sinh thiên thời.
Lập tức ba tấm bùa màu vàng biến mất, tấm bùa màu đen thì lơ lửng trước người của tiên sinh kể chuyện.
Chú tiểu nhị không quan tâm tới tiên sinh kể chuyện nữa, nhào về phía quan tài năng lượng, còn bao nhiêu bùa chú trong người thì móc ra hết dán lên, miệng không ngừng lẩm bẩm. Giúp ổn định quan tài năng lượng.
Trương đại tướng quân sau khi tự phục hồi, đang tiếp tục lăng không đứng trên bầu trời của diễn võ trường. Có một tấm giấy lớn màu vàng bỗng xuất hiện trước mặt ông. Gương mặt nghiêm nghị, Trương tướng quân kéo lôi năng lượng tụ tập ở chân phải, rồi tung một cước về phía tấm giấy màu vàng. Tiếng động phát ra giống như có ba ngàn cái trống cùng gõ trên bầu trời. Tấm giấy màu vàng tan nát, Trương đại tướng quân tiếp tục rơi xuống theo hướng cũ.
Từ tấm giấy màu đen phát ra một tia lôi điện, đánh thẳng vào người của tiên sinh kể chuyện, khoét một lỗ.Nhìn vào cái lỗ đó, ta thấy xương của tiên sinh vốn trong suốt như pha lê, nay đã cháy đen. Có thể bằng mắt thường nhìn thấy được những tia điện hay tia lửa nhỏ xoèn xoẹt bên trong cơ thể ốm yếu kia.
Quan tài năng lượng đầy thêm một phần.
An Tất đại nhân đang nằm rung đùi trên ghế võng, đội vệ quân thịt viên tràng hạt đang tụ tập chơi bài. Xa xa có một cái bàn đã chuẩn bị sẵn chén bát, hôm nay theo thường lệ Aurora sẽ đến thăm và mang theo thức ăn từ đại nhất lâu đến cho họ. Đó cũng là một trong những lý do vì sao cân nặng của các thành viên cổng bắc lại đáng sợ đến như vậy.
Bỗng trước mặt của ngài vệ trưởng An Tất xuất hiện một tờ giấy lớn màu vàng. Văn tự trên tờ giấy rất cổ xưa, nhưng nhờ nền tảng gia phái hạc quyền của mình, ngài vệ trưởng có thể đọc được, nó viết là: " Xuyên trùng lĩnh mệnh ".
Ngài vệ trưởng bật dậy, tay đặt vào chuôi đoản kiếm đeo bên hông, vỏ kiếm từ từ phát sáng. Nhắm mắt hít vào, mở mắt thở ra, chưa tới một khắc. Tờ giấy vàng tan nát đến một chút bụi cũng không còn.
Tại tầng ba đại nhất lâu, từ bên trong tờ giấy màu đen bay ra vô số chiêu kiếm, mỗi đường kiếm dài chưa tới gang tay, đánh thẳng vào xương cốt của tiên sinh kể chuyện không thừa không thiếu.
Bộ xương trong suốt của tiên sinh kể chuyện có thể kháng cự lại kiếm chiêu đó, nhưng khi liên tục nhiều chiêu kiếm đánh vào một chỗ, bộ xương mẻ ra từ từ, giống như giã gạo thành bột.
Có tổng cộng chiêu kiếm như vậy. Quan tài năng lượng đã sắp đầy, chỉ còn một khoản trong suốt ở phía trên. Ngay lúc này nó cực kỳ mất ổn định.
Bá đại nhân hừ một tiếng, cánh tay đang chắp phía sau dang rộng ra, đưa ra phía trước vỗ một tiếng "rầm". Chân bước thế tấn rộng hơn vai, thân hạ thấp, tay đưa thẳng lòng bàn tay hướng về quan tài, mỗi nhịp thở thì ngài càng tăng thêm bá khí. Có cảm giác ngài đã trở thành người khổng lồ đang ôm quan tài năng lượng trong lòng.
Tiểu nhị lầu ba miệng cắn đầu ngón tay cho xịt máu, liên tục vẽ chú văn,miệng lẩm bẩm.
Quan tài ổn định trở lại, vấn đề là có duy trì được đến lúc nó đầy hay không, hay là tiên sinh kể chuyện có thể làm nó đầy được hay không, bởi có vẻ nó đang tăng lên rất chậm.
Tờ giấy màu vàng xuất hiện trước mặt ngài thành chủ Richard Duncan, đôi mắt của ngài bình thường, rồi trở thành màu đen, rồi quay lại bình thường, ngài phất tay, tờ giấy biến mất.
Mỹ Mỹ đang ngủ, Mộng Băng Doanh đập nó dậy, cô chỉ vào tờ giấy màu vàng vừa xuất hiện. Mỹ Mỹ nhìn tờ giấy rồi nhìn tỷ tỷ, lắc đầu. Băng Doanh vuốt ve nựng nịu Mỹ Mỹ, thì thầm năn nỉ khích lệ nó. Mỹ Mỹ đành nghe theo, nó bay tới tờ giấy màu vàng, thực hiện cái nghi lễ phục hồi " nhấp nhấp" kinh điển của nó. Cuối cùng nó mệt mỏi bay lại vào lòng của tỷ tỷ, lần này là ngủ mê mệt.
Theo như bản thân Mỹ Mỹ hồi tưởng, ngày xưa nhân loại gọi nó là thần, trừ hao đi tám chín phần thì cũng phải có một chút đúng. Năng lượng sinh mệnh nhận được từ nghi lễ của Mỹ Mỹ làm toàn thân tiên sinh kể chuyện phát sáng.
Với vị thế của những người trên tầng ba, chắc chắn họ phải có đồ tốt để sài. Nhưng khi đẳng cấp quá cao thì châu báu cũng không khác gì bùn đất. Tìm được một thứ trong thiên hạ có thể làm tổn thương hay phục hồi được cơ thể của tiên sinh kể chuyện là chuyện nói dễ hơn làm.
Nhưng Mỹ Mỹ thì có thể.
Khi có thứ khôi phục lại, cũng tương đương với việc có thứ để trao đổi. Cái quan tài năng lượng đã đầy, bản thân tiên sinh kể chuyện nếu bỏ lên cân chắc chắn chưa tới hai mươi cân, nếu loại bỏ luôn những phần đang dính lúc lắc thì còn nhẹ hơn nhiều.
Vậy là phần dễ đã xong, tiếp tục đến phần khó.
Đây không phải là một lễ khai mở bình thường, chắc chắn là như vậy, không có lễ khai mở nào mà gần như lấy mạng của mấy đẳng cấp hằng tinh, đẳng cấp hoàng kim cấp ba,lại thêm vào một triệu hồi sư và một con cún mập.
Đây là một lễ truyền thừa. Là một nghi thức có từ cổ xưa mà nhân loại dùng để duy trì vị trí của họ trên hành tinh này, dù ngày nay đã có rất nhiều trình tự thay đổi nhưng bản chất nó vẫn thế. Là một người đem tất cả những gì mình có truyền lại cho thế hệ mai sau.
Tiên sinh kể chuyện, theo một cách nào đó có thể được gọi là "thái tử ", giống như cách tinh thú vương hay dùng để gọi Mỹ Mỹ.
Ngài có món quà mà địa cầu ban tặng, là sức mạnh của " quang minh". Đây không phải là năng lượng tinh thần, năng lượng cơ bản hay năng lượng đặc thù. Nó là năng lượng bổn nguyên. Tức người mang nó có thể đại diện cho nó trên hành tinh này.
Chỉ cần là nơi có quang minh chiếu đến, ngài có thể thấy, có quang minh tồn tại, ngài có thể điều khiển. Ngài là đại dương, thần ảnh của La gia chỉ là suối nhỏ, khi đã thấy và biết đủ nhiều, ngài có thể tiên tri. Nơi nào có quang minh, nơi đó có ngài.
Giới hạn duy nhất chính hình hài nhân loại của ngài, tự nhiên vĩ đại nó có cách vận hành riêng của nó và không cho phép một thứ gì thật sự nắm quyền sở hữu. Nó chỉ cho vay mượn như một cách chứng minh sự tồn tại của nó.
Cái giá phải trả của Mỹ Mỹ là trí nhớ, của tiên sinh kể chuyện là sự sống.
Ngài muốn dùng quang minh để giết người, mất một cân thịt. Dùng quang minh để tiên tri, mất một chén máu. Và muốn truyền thừa quang minh cho người khác, mất mạng.
Nhẽ ra khi quan tài kia đã tràn đầy quang minh, tiên sinh kể chuyện phải chết, nhưng vì có sự can thiệp của Mỹ Mỹ, mà khởi đầu là từ ngài thành chủ, tiên sinh kể chuyện vẫn còn một chút ít thời gian nữa.
Dừng ở đây, nói về Emily.
Mấy chị em nhà Aurora có hoàn cảnh xuất thân rất đáng thương, họ là lý do chính để Hạc rời bỏ quân đoàn và quân đội liên minh để trở thành vệ trưởng An Tất gác cổng thành.
Trước đây ít lâu ngài tiên sinh kể chuyện có bốc một quẻ, ngài thấy rằng trong mấy chị em sẽ có một người là thế hệ tiếp theo của mình. Lúc đó ngài chưa rõ là ai nên quyết định chờ đợi. Nhưng thời gian không cho phép đợi nữa, sự sống mà tự nhiên ban cho ngài đã gần về cuối, ngài quyết định cá cược vào Emily.
Là vì hai chị lớn hơn đã khai mở và mấy đứa kia thì còn nhỏ quá, Emily là lựa chọn bắt buộc. Nhìn theo góc độ nào đó, đây vừa là món quà, vừa làm hình phạt dành cho con bé. Nghĩ đến những gì Emily sẽ trải qua trong tương lai, không chỉ ngài mà cả nhân loại đều phải có cảm giác mắc nợ cô bé. Nhưng truyền thừa của quang minh không thể đứt đoạn, trách nhiệm và gánh nặng đó còn lớn hơn sự cắn rứt lương tâm, thứ mà ngài còn một chút thời gian nữa để chịu đựng.
Nếu quá trình truyền thừa thành công, Emily sẽ không có vùng chứa,hay đúng hơn là sẽ không có vùng chứa như những người khác, có vòng sáng, năng lượng cơ bản... V..v. Cả cơ thể Emily sẽ tràn ngập sức mạnh quang minh, chính xác thì Emily chính là quang minh.
Nhưng việc gì cũng phải chừa lại đường lui, người thông thái như tiên sinh kể chuyện sẽ không đưa Emily vào đường một chiều không thể quay đầu. Cụ thể ở đây chính là cái quan tài năng lượng mà Bá đại nhân tạo ra.
Cái quan tài đó sẽ niêm phong toàn bộ năng lượng quang minh vào bên trong cơ thể của Emily.
Nếu Emily không đúng là người được chọn, cái quan tài sẽ vĩnh viễn bị phong ấn và Emily sẽ có cuộc sống như người bình thường.
Nhưng nếu đúng, chỉ Emily mới có thể tìm được cách mở quan tài ra và giải phóng quang minh, kể cả Bá đại nhân cũng không thể. Đương nhiên trong trường hợp này Emily vẫn có quyền quên đi cái quan tài và chọn cuộc sống bình thường.
Đây là tâm tư, là món quà thật sự mà tiên sinh kể chuyện dành cho Emily, " quyền lựa chọn ".
Nguyên tắc đã xong. Nói tới việc khó, làm sao để niêm phong được quan tài kia vào bên trong cơ thể bé nhỏ của Emily. Việc này không nằm trong chuyên môn của những người ở đây, nên phải có một chuyên gia khác xuất hiện.