Đại sư Lý Khanh rung rung, hơi cúi đầu nhìn ngài lãnh tụ, hai tay chắp dài, lưng khom xuống nói:
__ Đệ tử Lý Khanh bái kiến sự phụ, đệ tử bất hiếu, đến hôm nay mới dám gặp ngài, xin hỏi sư phụ lão nhân gia ngài sức khỏe có được bình an.
Ngài lãnh tụ bỗng ho lên hù hụ, người rung lên, rồi ngẩn đầu ho lên mấy tiếng dài nữa, một tay vỗ ngực, một tay ghì lên bàn, giọng khàn khàn:
_ Ta khỏe hay không cũng không cần ngươi lo. Lũ vô ơn bọn ngươi thì tốt rồi, vui vẻ rủ rê, kết bè kết phái kéo nhau đi, bỏ lại cái thân già này...
Nói tới đây thì ngài lãnh tụ lại ho lên sù sụ, ngón tay đưa lên chỉ chỉ, rồi lại đặt xuống vỗ vào bàn, tay kia thì vẫn xoa xoa ngực, hơi thở dồn dập, rồi lại nhắm mắt không nói gì. Nhìn vào thì rõ là do quá nghẹn ức, quá tức giận nên không nói nên lời nữa.
Lúc này thì sáu vị gia chủ đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ sự hồ nghi trong ánh mắt mỗi người, "lão chủ tịch bị ho lúc nào vậy ta, mấy chục năm nay vẫn khỏe như vâm mà, mới hồi nãy còn bình thường sao giờ phát tác dữ dội vậy, có vấn đề, tuyệt đối là có vấn đề ". Còn Lý Khanh thấy vậy liền quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục, hai mắt ửng đỏ, nói liên hồi:
_ Sư phụ tại thượng, không phải là lỗi của đệ tử đâu, đệ tử nào có gan làm những chuyện như vậy, ngài biết là tính tình của đệ tử vốn rất hiền lành mà. Là đại sư huynh, tất cả là tại đại sư huynh, chính huynh ấy rủ rê, cưỡng ép đệ tử. Huynh ấy còn nói là làm theo lệnh của sư phụ, cái gì mà là quyền huynh thế phụ, cái gì mà phải gánh vác giùm sư phụ. Hu hu, sư phụ minh giám, đệ tử đã cố gắng ngăn cản mà không được, huynh ấy chỉ dùng một ngón tay là đủ nghiền chết đệ tử rồi. Suốt bao năm qua đệ tử vẫn hối hận, nếu khi đó mình mạnh hơn một chút, chống đối mạnh mẽ hơn một chút, là có thể ở bên cạnh chăm sóc lão nhân gia ngài sớm chiều rồi hu hu, đệ tử thật ân hận không thôi...
Càng nói thì giọng càng tha thiết, đến khúc cuối thì như vừa gào vừa khóc,đã vậy lúc nói xong thì Lý Khanh úp mặt xuống luôn, không ngẩn lên nữa. Bộ dáng phải nói là vô cùng ủy khuất, vô cùng đáng thương. " đại sư huynh ơi là đại sư huynh, mấy người chết đi thì dễ quá rồi, ta phải gánh hết phần của mấy người, đối phó với lão sư phụ này thật không dễ dàng đâu a, cho ta mượn bờ vai của huynh mà đổ bớt chút xíu, đừng trách ta, cái này gọi là nghĩa khí đó"
Càng nghe thì gương mặt của mọi người càng biến dạng. Đầu tiên phải nói tới ngài lãnh tụ, lúc Lý Khanh vừa quì xuống thì ngài hí mắt ra nhìn một chút, nghe mấy câu đầu thì môi nhếch lên cười cười, tới mấy câu sau thì tắt luôn,cuối cùng thì ria mép giựt giựt tức giận, hận không thể đạp vào cái mông đang quỳ của Lý Khanh một cái. Tưởng ta mù sao, năm xưa ngươi với tên La Phong cá mè một lứa, trò quỷ nào không do bọn ngươi bày ra, có việc xấu nào ngươi chưa làm không hả. Ở đó mà bản chất hiền lành, ta mà để ngươi chăm sóc thì tức chết từ đời nào rồi.
Kế tiếp là mấy vị gia chủ, người há hốc mồm, kẻ bĩu môi khinh bỉ. Năm xưa học chung ở học viện, ngươi có biệt danh là Bất Tử Nhân Lý Khanh, cứ tưởng là vì áo giáp và khả năng phòng hộ của ngươi tốt. Bây giờ mới phát hiện, té ra là nhờ da mặt dày quá không gì đâm thủng được. Dù sao ngươi cũng là đại sư cấp s, cũng coi như là tinh anh trong cùng thế hệ, đừng làm mất mặt nhau như vậy chứ, cái bộ dáng con rùa này của ngươi, nếu mà tạo hình thành khiên thì đúng là vô địch thiên hạ rồi.
Riêng gia chủ của Lý gia thì mắt sáng như sao, đầu liên tục gật gù. Đại ca đúng là đại ca, không hổ là trưởng tôn của Lý gia ta. Chỉ một hành động nhỏ thôi đã phát huy đến cực hạng nhân sinh của Lý gia ta rồi. Cái gì mà người thông thái không đi một mình, so với đại ca là quá kém rồi. Tới người đã khuất đại ca cũng kéo vào chung xuồng được, đã vậy còn thành công đạp người ta xuống nước để lấy đà cập bến thành công. Hành động minh oan như nước chảy mây trôi của đại ca thật khiến tiểu đệ ngưỡng mộ không thôi, chẳng lẽ bao lâu nay đại ca mất tích là để luyện chiêu này, thật là hi sinh quá lớn mà. Đại ca an tâm, đệ sẽ đem phong thái ngày hôm nay của đại ca truyền xuống, để đời sau của Lý gia liên tục học hỏi và phát huy. Đầu của Lý Khang hơi ngẩn lên,mắt nhìn xa xăm, như đang thấy một tương lai huy hoàng của Lý gia.
Bình thường nhất đương nhiên là thư ký Raphen rồi, vẫn nguyên nét bình lặng ban đầu, đôi mắt như có như không nhìn về phía trước. Cứ bày trò tiếp đi, đừng mong lừa được ai. Năm xưa ai lừa rồi đạp ta rớt khỏi phi thuyền hả, lúc ta sắp trèo lên lại được thì lấy sọt rác đập vào đầu ta. Quỳ yên đó đi, quỳ tới chết luôn cũng được. Đừng tưởng ta quên được cái bản mặt phè phỡn, hởn hơ của bọn ngươi khi bỏ rơi được ta. Uổng cho ta khi đó trẻ người non dạ, vẫn coi bọn ngươi là anh em. Nếu khi đó ta có thể đi cùng thì tốt biết mấy....
_ Thôi đứng lên đi, đừng vờ vịt nữa, chuyện đó để lúc khác ta hỏi tội ngươi sau. Nói vào chuyện chính đi, vì sao tới hôm nay ngươi mới chịu xuất hiện, còn bước sóng đó là sao.
Được sư phụ "khai ân", Lý Khanh lom khom đứng dậy, mặt vui hẳn ra, cười cười nhìn mọi người xung quanh, rất nhanh ánh mắt Lý Khanh tập trung vào một thiếu phụ xấp xỉ ,thân hình đầy đặn, gương mặt phủ nét đoan trang, diễm lệ, đang ngồi bên trái ngài lãnh tụ. Nhíu nhíu đôi chân mày, nở nụ cười vô cùng khả ố Lý Khanh gửi lời chào:
_ Chậc chậc, đã lâu rồi không gặp Tạ Phương Uyên muội, không biết lâu nay muội có tốt không, mọi thứ vẫn đầy đủ như xưa chứ hả.
Liếc phần "đầy đủ " của thiếu phụ một cái Lý Khanh nói tiếp:
_ Từ ngày xa cách, Lý huynh đối với muội phải nói là ngày nhớ đêm mong, thỉnh thoảng ở một mình ta lại nhớ cái đêm không trăng sao ấy, khi muội một mình tìm đến ta, hai đứa mình đúng là tâm đầu ý hợp, cùng nhau thâu đêm suốt sáng, đối với ta phải nói là một đêm không thể nào quên, một kỉ niệm không thể nào phai...
Thiếu phụ đưa tay chặn ngang lời Lý Khanh, mặt hầm hầm tức giận, lên tiếng thanh minh:
_ Ngươi ngậm máu phun người, đêm đó ta là có lý do chính đáng, do không thể làm được một mình nên mới tìm tới ngươi, ngươi là tên vô sỉ, khi đó đã hứa là không bao giờ nhắc lại rồi.
Mọi người cùng ồ lên một tiếng, đầu liên tục gật gù, môi bĩu ra." thì ra là có lý do chính đáng, lại không thể giải quyết được một mình, nên mới nửa đêm tìm đến Lý Khanh, rồi hai người cùng nhau giải quyết tới sáng, chỉ có vậy thôi, rõ quá rồi, không cần phải hiểu nhầm đâu. Lý Khanh này cũng thật là, đã hứa rồi mà bây giờ lại nói ra, dù sao người ta cũng là gái chưa chồng, ý quên, là phụ nữ chưa chồng đó"
Gương mặt tức giận của Tạ Phương Uyên Tạ gia chủ đỏ hết cả lên, càng giúp mọi người "không hiểu nhầm " cái gật đầu càng dứt khoát. Sự thật thì hơn ba mươi năm trước, khi đó Phương Uyên chỉ mới mười mấy tuổi, còn chưa tốt nghiệp học viện cơ giới sư. Đam mê duy nhất của Phương Uyên là chế tạo thiết bị tinh thần cơ giới, đặc biệt là thiết bị đặc thù.
Lúc đó việc nghiên cứu đã tới bình cảnh, vô tình biết tin Lý Khanh đang là đại sư cấp A A, ghé thăm học viện,nên quên mất việc đang là nửa đêm tung tăng chạy tới xin chỉ dạy. Lý Khanh cũng nhiệt tình giúp đỡ, Phương Uyên đã được lợi rất nhiều,đó là một phần tiền đề để nhiều năm sau Phương Uyên trở thành đại sư cấp s, rồi thành gia chủ Tạ gia. Chuyện chỉ có thế thôi, thật ra sau chuyện đó Phương Uyên cảm kích Lý Khanh rất nhiều, cũng có chút thiện cảm. Nhưng hôm nay, sau chuyện vừa rồi thì bao nhiêu ý tốt đã bay sạch, thậm chí bắt đầu thấy chán ghét. Phương Uyên cũng lười giải thích thêm, vô ích thôi, đám người kia làm gì biết nghĩ tốt cho người khác.
Mọi người xôn xao một hồi thì bắt đầu im lặng, Lý Khanh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ngài lãnh tụ. Nhìn quanh một vòng, biết là không né tránh thêm được nữa, Lý Khanh nhẹ nhàng trả lời:
_ Đó là bước sóng của Mẫu thú cấp một, đang tồn tại trong vùng chứa của đệ tử, chính xác là nằm trong vùng năng lượng không gian tinh thần đặc thù của đại sư huynh, đang đặt trong vùng chứa tinh thần của đệ tử.
Không khí phòng họp trở nên trầm lặng, họ đều hiểu rõ lời nói Lý Khanh có nghĩa gì. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ánh mắt của ngài lãnh tụ trở nên ngưng trọng. Trầm lặng, ngài hỏi tiếp;
_ Còn bao nhiêu lâu nữa?
_ Tối đa là phút nữa, chỉ có thể ít hơn.
Lý Khanh đáp, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn.
Ngài lãnh tụ ngồi thẳng dậy, hơi quay đầu về phía sau. Mọi người cũng nhìn về phía sau ngài chủ tịch, mọi ánh mắt đều đặt vào thư ký Raphen.