Cơ Giới Khách

chương 64: tìm hiểu thị trường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phi thuyền này là thiết bị cơ giới hoàng kim cấp , là phẩm cấp rất cao. Nên nhớ phi thuyền của gia tộc mà Lý Bá đang sử dụng chỉ mới thuộc cấp bạch ngân thôi. Yêu cầu chung của những phi thuyền cấp hoàng kim là có thể di chuyển ngoài không gian, trang bị vũ khí từ cấp bạch ngân trở lên, và có khả năng tự phục hồi ở mức hao tổn thấp. Thông thường một phi thuyền như thế này có thể làm nơi đóng quân của một chi quân đội hơn người, vừa rèn luyện, sinh hoạt và chiến đấu. Đó là mới nói tới những phi thuyền cấp hoàng kim đạt chuẩn cấp , còn phi thuyền cấp này các tính năng có lẽ còn ưu việt hơn nữa. Vậy mà luôn luôn chỉ có người trong danh sách phi hành đoàn thôi, nên không gian phải nói là rất rộng rãi, thoải mái.

Vương Lang được phân vào khoang số là khoan cá nhân của mỹ phu nhân - dạ khách số tiền nhiệm lúc trước. Vương Lang được dặn là chỉ nên ở trong khoan của mình thôi, nếu không có việc gì quan trọng thì không nên làm phiền người khác, sáng bảy ngày sau tập hợp tại phòng trung tâm nhận lệnh mới. Chỉ vậy thôi, không ai hỏi han hay dò xét gì Vương Lang cả, mà hắn cũng nghiêm túc tuân thủ lệnh không hỏi, không nói.

Đóng cửa khoang cá nhân lại, Vương Lang vẫn như người trong mơ, cú trở mình này thật là quá nhanh đi, đùng một cái từ một kẻ phạm tội lại trở thành thành viên của đội chấp pháp giả. Cái này đúng là thế sự khôn lường mà, bộ máy chính quyền này thật làm người ta lo lắng, bước đi này là lợi hay hại đây.

Bỏ lại những hồ nghi sau lưng, dù sao việc cũng đã sảy ra, đành đi một bước tính một bước thôi. Vương Lang bắt đầu dò xét nơi ở mới của mình.

Gọi là khoang cá nhân nhưng thật sự nó không khác gì doanh trại thu nhỏ, có nhà bếp, phòng ăn, nhà vệ sinh, phòng ngủ, phòng khách... Còn có cả phòng luyện tập và giải trí nữa, thật quá tiện nghi đi. Những vật dụng sinh hoạt đều đầy đủ, tất cả đều là thiết bị có phẩm chất tốt, ví như cái màn hình truyền tải thông tin trong phòng giải trí, Vương Lang thấy nó còn to hơn cái đặt ở quảng trường trung tâm La Đông thành của hắn. Còn những vật dụng cá nhân của vị mỹ phu nhân kia, đều được gói ghém cẩn thận. Biết đây chỉ là tạm thời nên Vương Lang cũng không muốn đụng chạm.

Thứ làm Vương Lang phấn khởi nhất chính là thiết bị cổng tinh thần trong phòng ngủ,nhìn là biết nó tốt hơn cái La Thần cho hắn, mà nó cũng đã chung số phận với cái phi thuyền kia rồi. Cái nhiệm vụ tại vùng zone s kia vẫn làm hắn cắn rứt bữa giờ, tiền mà để lâu không kiếm cũng là có tội đó.

Nhưng có một việc hắn phải giải quyết trước đã, đó là mấy chục vòng sáng trống không đang nằm trong vùng chứa, nếu không nạp đầy thì khó mà khắc mạch để kiếm tiền. Mỹ Mỹ thì bỏ rơi hắn trong phòng ăn rồi, công nghệ thật tiện nghi, chỉ cần ấn nút chọn món thì thức ăn sẽ được tự động chuyển tới ngay, đây là hạnh phúc quá lớn đã đến trong cuộc đời của Mỹ Mỹ. Dù sao vẫn là đang ở trong nhà của người khác, Vương Lang dặn Mỹ Mỹ không nên lộ thân ảnh ra, cứ tàn hình mà ăn là được rồi, nếu việc nhỏ vậy mà cũng làm khó được, thì Mỹ không cần phải mập có ích như vậy rồi.

Giải quyết xong cục nợ hút năng lượng đó, coi như vai nhẹ đi một chút rồi, nhưng nếu chỉ dựa vào tốc độ hấp thu như thế này thì vẫn không đủ, cần tìm thêm cách khác thôi.

Mở màn hình lên, đọc thông tin giới thiệu về phi thuyền và công việc, bỏ qua mấy phần giới thiệu khô khan, mắt Vương Lang bỗng sáng rực khi thấy phần nói về quyền lợi của dạ khách, mà nội dung chính là nói về tiền lương được lãnh, đây chính là chức nghiệp hợp pháp, mà đã là công việc thì phải có lượng. Mức lương cơ bản mỗi tháng của chức vụ dạ khách là thanh năng lượng cực phẩm, vị chi mỗi năm là thanh.

Cực phẩm, tinh phẩm, tốt,khá,trung bình, vậy là tương đương với sáu trăm ngàn thanh năng lượng cấp trung bình, đủ để nạp sáu mươi vòng sáng. Chậc chậc, Vương Lang không biết liệu có thể xin công tác trường kỳ tại vị trí này hay không, đãi ngộ thế này đừng nói là quấn áo choàng, bắt hắn chùm mười cái mền lên người hắn cũng chịu. Tìm thêm chút nữa thì Vương Lang trừng mắt, chấn động còn hơn lúc tỉnh lại thấy bầy tinh thú đang nhìn mình.

Các đời thế hệ dạ khách số sáu trước hắn, tính luôn vị mỹ phụ nhân tiền nhiệm, đã hơn năm rồi chưa lĩnh lương, đúng hơn là chưa rút tiền ra khỏi tài khoản cố định dành cho dạ khách số sáu. Một tháng sáu trăm ngàn, nhân cho mười hai tháng, rồi nhân cho tám mươi.

Quá chấn động, Vương Lang không biết làm gì, hắn chạy như điên vào phòng ăn, kêu Mỹ Mỹ hiện hình ra, đấm đá nó một trận túi bụi, rồi khoan khoái trở về tính toán tiếp. Tội cho Mỹ Mỹ đang ngơ ngác nức nở trong phòng ăn, khóc nhiều tới mức dĩa đồ xào cũng thành món canh, nó vừa húp sùm sụp vừa khóc.

Nhờ tiểu đệ tốt, Vương Lang đã bình tâm trở lại, suy xét một hồi, hắn thấy điều này cũng không quá ngạc nhiên lắm. Các dạ khách cũng như chấp pháp giả đều không khai mở được vùng chứa, họ có cách khác để hấp thụ và sử dụng năng lượng tinh thuần. Còn nếu cần để tiêu sài, thân phận bí mật của họ là rào cản rất lớn, mà thân phận thật của họ chắc cũng không tầm thường, mấy thứ tiêu sài cấp thấp chắc không cần, ở đây đều đủ cả. Còn những món cấp cao, vùng sinh tồn này chính là kho báu lớn nhất, cần gì chạy đi chỗ khác để kiếm, quan trọng hơn họ đều là cao nhân khổ tu, nhờ máu và mồ hôi mới có được ngày hôm nay, coi khinh vật chất cũng là bình thường. Vậy thì đành để tiện nghi cho người thấp kém, chưa thoát khỏi vòng danh lợi như Vương Lang thôi, mấy ngài cứ tại thượng hưởng hương nhang trầm đi, đồ cúng để con ăn dùm cho.

Đấu tranh tư tưởng một hồi, Vương Lang quyết định chỉ "đại diện" rút ra một năm tiền lương thôi, chuyển vào tài khoản chính trong zone s của mình, cụ thể là thanh năng lượng cực phẩm, nhiêu đó là đủ rồi, không nên tham lam quá, dù sao vẫn con ngày nữa, lúc đó hốt cú chót cũng chưa muộn mà.

Thu xếp xong mọi thứ, Vương Lang nhập tinh thần ấn ký vào cổng tinh thần, tiến nhập vào zone s.

Việc đầu tiên là rút ra sáu mươi thanh năng lượng khỏi tài khoản. Cực phẩm đúng là cực phẩm, vùng chứa của Vương Lang nhẹ nhàng hấp thụ nó như kem que tan chảy, không gặp chút trở ngại nào,

Hấp thu xong hết, Vương Lang lại vò đầu bứt tai, với người đã khai mở bình thường, trung bình mỗi thanh năng lượng cực phẩm là đủ cho vòng sáng, sáu mươi thanh là được sáu mươi vòng, vậy mà hắn chỉ mới đầy được năm vòng, chưa được một nửa của vòng thứ sáu, tính ra cho tới hôm nay, cuộc đời ngắn ngủi của hắn chỉ gặp toàn thứ ham ăn bụng bự. Không lẽ phải nghèo hoài cả đời hay sao.

Kế tiếp là đọc tin nhắn của hai tên tiểu đệ La Thần và Lý Bá, La Thần thì vẫn vỗ mông như thường, còn Lý Bá thì có chút lo lắng hơn cho Vương Lang, hỏi đã đăng ký nhập học chưa. Vương Lang chỉ đáp là mọi việc đều bình thường, không có gì mới, dặn thêm La Thần nhớ nhờ người quan tâm đến mẫu thân của Vương Lang. Hắn không muốn nói dối, chỉ là có việc chưa nên nói thôi.

Không vội bắt tay vào khắc mạch liền, Vương Lang đi lòng vòng một chút, dạo qua các quầy nhiệm vụ, xem giá cả thị trường dạo này như thế nào, giá mạch dẫn truyền tăng hay giảm. Tin tức thu nhập được thật là khiến hắn sản khoái.

Quầy hàng nào cũng treo bảng thu mua mạch dẫn truyền có hiệu xuất cao, nếu đạt trên % sẽ thu với giá tinh thần tệ một mạch, tức gấp hai mươi lần giá trị của mạch dẫn truyền đạt chuẩn, không giới hạn số lượng. Liếc nhìn quầy nhiệm vụ mối quen lần trước, thì Vương Lang thấy mọi nhiệm vụ khác đều được gỡ xuống, chỉ còn nhiệm vụ thu mua mạch dẫn truyền thôi, ngoài mức giá vừa rồi ra, còn ghi thêm dòng chữ có thương lượng.

Vì hình ảnh đại diện mà Vương Lang đang dùng tương đối phổ biến, không lo bị nhận dạng, hắn giả vờ la cà hỏi thăm ông chủ mối quen kia:

_ Ta hỏi lão bản này, ba chữ có thương lượng kia là ý làm sao, nói chút cho ta nghe có được không.

Tội nghiệp ông chủ quầy ở thế giới thật, từ lúc sự việc mạch dẫn truyền kia phát sinh chỉ mới vài ba ngày, mà hắn đã gầy đi thấy rõ, da mặt chảy xệ, hai mắt hốc hác. Mấy ngày nay hắn không hề ra khỏi nhà, trừ lúc đi vệ sinh hay ăn uống ra, lúc nào cũng túc trực bên cổng năng lượng, vào zone s để canh quầy hàng.

Không tra ra được chính chủ, mọi mũi dùi đều dồn vào hắn, tin nhiệm vụ đặt hàng gửi đến liên tục, ngoài việc nói sẽ thưởng hậu hĩ ra, cái nào cũng nhắc đến hậu quả về sau.

Năm xưa khi được rửa tội ông chủ quầy chỉ khai mở được ba vòng sáng, hikKZv về sau lại thiếu tư chất nên không tốt nghiệp nổi ở học viện. Hắn không kiếm được chức vụ gì ngon lành. Nhưng dù sao cũng là người đã khai mở, thuộc lớp tầng trên của nhân loại, hắn không khó khăn lắm xin được một xuất giao dịch viên của zone s. So với lớp thượng tầng thì chẳng là gì, nhưng với người bình thường thì thu nhập của hắn cũng thuộc vào hàng phú ông rồi. Chủ quầy tính chỉ làm thêm chút nữa rồi nghỉ hưu, an hưởng tuổi già, một kiếp vậy là đẹp rồi.

Cuối cùng lại gặp phải chuyện này, mà cũng là do hắn tham lam, nếu chỉ giao nhận nhiệm vụ như bình thường thì làm gì có ai chú ý, đừng nói vài trăm, chứ vài triệu mà chia cho vô số nhiệm vụ thì cũng chỉ là con số nhỏ, ai quan tâm đến mạch cấp thấp làm gì. Đằng này hắn lại đầu cơ bán dồn để tăng giá, đánh động đến mấy đại gia tộc, thị trường thiết bị có hiệu xuất cao vốn rất nhạy cảm, gió thổi thì gợn sóng cũng dư sức đánh sập tòa nhà.

Việc này mà giải quyết không ổn thỏa thì ai biết mấy vị đó vui buồn lúc nào, sợ là không chỗ nào chịu chứa chấp mình a. Không lẽ xuống mấy thành thị cấp thấp mà ở, sinh hoạt ở đó với hắn thật không khác gì địa ngục, còn con cháu, người thân tính sao đây...thật là tai họa mà.

Vậy nên lúc mới đầu khi có người tới quầy hỏi thăm thì ông chủ mừng lắm, nhưng rốt cuộc chỉ là bọn dò giá, ông chủ tăng lên tinh thần tệ thì tí nữa tất cả đều đồng loạt tăng lên, riết rồi không khác gì ông chủ quầy này là đại đầu số , người chi phối giá cả thị trường. Cái chức nghe thì oách lắm nhưng ta không muốn đâu. Do tinh thần suy sụp nên ông cũng không còn nhiệt tình nữa, khi nghe Vương Lang hỏi ông chỉ đáp gỏn gọn một câu:

_ Có hàng bán thì biết giá, không thì đi đi.

Bonus: từ giờ mỗi chương sẽ hơn chữ, mỗi ngày hai chương, cảm ơn mọi người đã đọc, nếu tốt bụng hãy comment. Thanhk

Nhật ký khách sạn hoa anh đào đỏ

Ngày : một buổi sáng tôi mở cửa thì thấy mặt tròn và môi đỏ đang ngồi khóc phía trước ( môi đỏ là đồng nghiệp của mặt tròn). Hôm qua hai người bị đánh bởi nhóm ma cô của khu phố. Môi đỏ nói mặt tròn đừng khóc, khi anh trai cô về thì bọn nó sẽ biết tay, anh ấy là tay găng- tơ nổi tiếng. Tôi thì nghĩ không cần chờ đâu. Khi thấy tôi mở cửa thì anh trai môi đỏ gật đầu chào rồi bay đi, có lẽ là về hướng ổ bọn ma cô. Tôi bảo mặt tròn với môi đỏ đi chỗ khác mà khóc, đây là chỗ tôi kinh doanh, họ nhìn tôi với ánh mắt u oán. Hzzzz

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio