Vương Lang bây giờ không khác gì một nhà máy sản xuất, năng lượng chuyển hóa từ sáu phần loe bút ồ ạt tiến vào vòng sáng xanh. Tại đó hàng chục khuôn định hình mạch làm từ năng lượng tinh thuần đang chờ sẵn, mạch khắc được dập khuôn xong thì trở ra ngoài rồi bị sáu đầu bút hút vào. Một dây chuyền liên tục, khép kín.
Thật ra Vương Lang vẫn có thể chế tạo mạch khắc nhanh hơn, bằng cách tăng số lượng khuôn năng lượng. Nhưng hắn lại duy trì ở con số vừa phải, phù hợp với mức độ tập trung khống chế của hắn. Như vậy sẽ đảm bảo chất lượng của mạch khắc và quá trình sẽ duy trì liên tục.
Đá nguyên liệu liên tục tiêu hao, chỗ Vương Lang nằm bây giờ đã trũng xuống gần chạm đất. Bốn ngày trong vùng zone s đã trôi qua, lượng đá nguyên liệu đã hao hụt đi một phần mười, Vương Lang dừng tay lại, mặc dù cơ thể đại diện trong zone s không cảm thấy đói hay mệt nhưng cơ thể thật thì có, gần mười tiếng đồng hồ đã trôi qua, Vương Lang cần phải ăn uống.
Vào phòng ăn, nhờ tinh thần liên lạc, Vương Lang biết Mỹ Mỹ đang ở đây, nhưng dù hắn có dụ dỗ đến thế nào, Mỹ Mỹ cũng không chịu hiện thân. Cuối cùng hắn phải hăm dọa cắt đi dịch vụ chuyển thức ăn thì Mỹ Mỹ mới chịu ló mặt ra, nó bay sát góc tường, là là ở đó không chịu xuống, mắt oán hờn nhìn Vương Lang.
Vương Lang nhảy lên kéo Mỹ Mỹ xuống, ôm nó hun hít nựng nịu một hồi, tay xoa tay gãi, rồi truyền âm xin lỗi nó, hứa là từ giờ sẽ không thế nữa đâu. Lúc này Mỹ Mỹ mới bắt đầu hết giận, nó truyền âm giới thiệu cho Vương Lang những món ăn mà nó thích nhất.
Bàn ăn nhanh chóng được chọn ra, hai huynh đệ cắm đầu hì hục ăn, món ăn được chế biến tự động này về phẩm chất thì tương đương, nhưng về mùi vị thì hơi kém hơn một chút so với trong doanh trại của hiệp hội. Nó hơi nhạt so với khẩu vị của Vương Lang, hắn phải thêm nhiều nước chấm vào, nhưng dù sao cũng rất ngon, hắn ăn rất ngon miệng, ăn còn nhiều hơn so với bữa ăn trong thực đường, đồ chùa lúc nào cũng là ngon nhất.
Biết Vương Lang muốn tập trung làm việc, Mỹ Mỹ vừa ăn vừa truyền âm gợi ý cho Vương Lang," hay là để Mỹ Mỹ cấy hạt giống sinh mệnh cấp cao vào cơ thể đại ca, về sau không lo thương tổn nữa, quan trọng nhất hạt này có thể tự sinh trưởng, trừ khi đại ca chết hẳn, nếu không sẽ có tác dụng mãi mãi "
Vương Lang có chút kinh ngạc:
_ Thật tốt vậy sao, như vậy không phải là trường sinh bất tử rồi à, đệ có nhiều không, cho ca khoảng trăm viên đi.
_ Đệ chỉ có một hạt này thôi, có được như đại ca nói hay không thì đệ không biết, trí nhớ của đệ về nó không rõ ràng, chỉ biết là tốt hơn nhiều so với hạt bình thường, mà hạt bình thường thì đại ca muốn nhiêu đệ có bấy nhiêu.
Vương Lang có chút cảm động, nghe là đã biết hạt giống sinh mệnh đó không tầm thường rồi, vậy mà Mỹ Mỹ lại chủ động cho hắn. Tính ra từ lúc quen biết đến nay, chỉ toàn là hắn mắc nợ Mỹ Mỹ. Vương Lang vẫn chưa yên tâm, hỏi:
_ Đệ có chắc là sẽ không ảnh hưởng gì tới đệ không, việc này với ca cũng không gấp lắm.
_ Đại ca yên tâm, đệ nhớ là nếu đệ trao đi,thì hạt giống mới sẽ tự động sinh ra. Chỉ là phải chờ khá lâu thôi, còn bản thể đệ là năng lượng sinh mệnh, muốn bị gì cũng khó.
Mỹ Mỹ nhai thêm miếng bánh nữa rồi nói tiếp:
_ Hình như trước đây đệ đã từng giao cho vài người rồi, chỉ là không nhớ nổi mà thôi, mà năng lượng tinh thuần của đại ca còn nhiều không, quá trình này cần nhiều lắm đó.
Nếu đã như vậy thì Vương Lang cũng đồng ý nhận, có thêm bùa bảo mệnh cũng tốt, coi như nợ thêm Mỹ Mỹ lần này.
May là hắn còn hơn ba vòng sáng, nếu không sợ quá trình nhận hạt giống phải dừng lại nữa chừng. Khi hoàn thành, các vòng sáng của hắn hoàn toàn suy kiệt, thay vào đó, một viên ngọc màu xanh lá, to cỡ chén trà trôi lơ lửng trong vùng chứa của Vương Lang, nghe lời Mỹ Mỹ hắn cất nó vào vòng sáng xanh dương.
Viên ngọc này chính là hạt giống sinh mệnh, bên trong ẩn chứa năng lượng sinh mệnh thuần khiết nhất, lúc này nó vẫn chưa có tác dụng gì, Vương Lang cần thường xuyên" tưới" nó bằng năng lượng tinh thuần đến khi nó nảy mầm, trở thành cây sinh mệnh, khi đó nó có thế tự động chuyển hóa năng lượng tinh thuần trong vùng chứa thành năng lượng sinh mệnh, công dụng không khác gì lắm với quá trình trao đổi của Mỹ Mỹ. Còn khi cây sinh mệnh hoàn toàn trưởng thành, thì Mỹ Mỹ không nhớ rõ lắm, mang máng là chỉ có lợi, không có hại gì. Có chăn là phải tưới nhiều hơn thôi, mà cái này Vương Lang lo được.
Mỹ Mỹ sau khi gieo hạt vào người Vương Lang xong thì vẫn tỏ ra bình thường, tiếp tục ấn nút chọn món, tính ra nó đã ăn hết vài lượt các món ăn có trong danh sách rồi, không biết thật có phải là được miễn phí không, nếu không thì gánh trên vai Vương Lang lại nặng thêm rồi.
Tình thế bắt buộc, Vương Lang đành phải rút thêm một năm tiền lương của dạ khách số sáu, sau đợt này hắn sẽ tìm cách bù vào, coi như chỉ mượn tạm thời. Nếu lần này thuận lợi thì hắn sẽ bù vào, cùng lắm thêm chút nữa coi như tiền lãi.
Nhanh chóng vào vùng zone s, nạp thanh năng lượng cực phẩm vào cơ thể, Vương Lang chìm vào việc khắc mạch.
Tại lúc đó thì tại phòng họp chính của phi thuyền, một cuộc họp đang diễn ra, nội dung chính là về Vương Lang.
Cuộc họp gồm sáu người còn lại trong phi thuyền, ngồi đầu bàn là ngài chấp pháp giả, năm vị dạ khách lúc này đã thay thường phục, không còn vẻ âm trầm nữa. Người lên tiếng là ngài chấp pháp giả:
_ Hẳn mọi người đều đã rõ ý của ta, ta mong mọi người có thể cố hết sức làm theo.
_ Lời của ngài là mệnh lệnh của chúng tôi, nhưng xin cho tôi thay mọi người được hỏi, có thể chậm lại một chút không, năm năm thật là quá ngắn, Vương Lang đến lúc đó, cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Người lên tiếng aRwuSc là một trung lão niên khoảng hơn sáu mươi, đầu cạo trọc, da ngăm đen, cằm vuông, có hàm râu quai nón trắng bạc, thấy rõ sự nghiêm nghị qua nét mặt. Tên thật thì đã lâu rồi chưa dùng đến, tạm chỉ gọi ông là dạ khách số . Là người đầu tiên đi theo và ở bên cạnh chấp pháp giả lâu nhất. Dạ khách số có quyền đại diện cho những người khác lên tiếng. Vấn đề đưa ra lần này, liên quan đến tương lai của nhân loại, và cũng liên quan đến cấp trên, và cũng là người bạn của ông, ngài chấp pháp giải.
Việc chấp pháp giả muốn chọn Vương Lang làm người kế tục, không có gì lạ, phải nói là thông thường. Đơn giản là một người đứng đầu, tuổi xế chiều, chọn một hậu bối có tiềm năng, vừa mắt để huấn luyện làm người thay thế. Đó lại càng là đặc quyền đã được qui định của chấp pháp giả, bất kể lựa chọn ra sao, không ai có quyền nghi ngờ. Đã từng có trường hợp, chấp pháp giả mới được chọn, là người không có năng lực chiến đấu, bù lại là sức mạnh của trí tuệ, với sự giúp đỡ của các dạ khách, luật pháp của vùng sinh tồn vẫn được duy trì nghiêm minh.
Vấn đề ở đây chính là, thời gian rèn luyện kế thừa của Vương Lang quá ngắn, chỉ có năm năm tính từ lúc này, khi đó hắn mới vừa thành niên, gánh nặng trọng trách đặt trên vai thật quá nặng nề. Nhưng nếu Vương Lang cố gắng, đội dạ hành vẫn có thể sang sẻ được. Con số năm năm có một ý nghĩa khác, đó là kì hạn của cuộc hẹn ba mươi năm do ngài chấp pháp giả và người tiền nhiệm đại ca Vương Nhất đặt ra.
Sự ra đi của đại ca Vương Nhất là thông tin vẫn được che dấu với công chúng, nhưng với thân phận của mình, những người ở đây đã sớm biết từ đầu. Điều số một lo sợ là ngài chấp pháp giả sẽ hoàn thành định ước năm xưa bằng một phương pháp khác, sẽ diễn ra bên ngoài không gian. Đó là con đường một chiều,có đi không có về. Với tính cách của ngài, điều đó chắc chắn sẽ diễn ra.
Điều số một muốn, là kéo dài thời gian thêm chút nữa, để mọi người có thể giúp Vương Lang tạo thêm nền tảng vững chắc. Nhất là tầm ảnh hưởng đối với các tinh thú vương, mối quan hệ vừa kẻ thù vừa đồng minh này cần rất nhiều năng lực mới có thể giữ được sự cân bằng.
Khi đó số một có thể đi cùng ngài chấp pháp giả, cùng ngài đi trên con đường cuối cùng đó. Mấy chục năm theo sau bóng lưng của ngài rồi, hắn không thể để ngài ra đi cô độc.
_ Ta biết mọi người nghĩ gì.
Ngài chấp pháp giả lên tiếng, giọng thân tình:
_ Đây là quyết định cuối cùng, không thay đổi nữa, ta mong mọi người có thể giúp ta hoàn thành nguyện vọng.
Nói xong ngài nhắm mắt lại, cuộc họp coi như đã kết thúc, đưa mắt nhìn nhau, năm vị dạ khách đều ánh lên quyết tâm, một quyết định khác của riêng họ đã được lập ra.
Vương Lang đương nhiên không biết gì về những việc đó, hắn nhưng cổ máy đang làm việc không biết mệt mỏi, không cần nghỉ ngơi, sự tập trung tuyệt đối đã giúp tăng tốc độ sản xuất lên rất nhiều, số khuôn đã nhiều hơn gấp đôi so với ban đầu. Đã qua thêm chín ngày trong vùng sinh tồn, đống đá nguyên liệu vơi đi thấy rõ, chỉ còn khoảng một phần ba.
Bonus:
Nhật ký khách sạn hoa anh đào đỏ
Ngày : hay có vài kẻ nghiện đến thuê phòng, tôi thấy chẳng sao cả, chỉ cần chúng trả đủ tiền là được. Tôi luôn dặn chúng khi phê hãy khóa trái cửa và ở yên trong phòng. Có lần có kẻ phê thuốc và lang thang trong cầu thang bộ. Vài năm sau,tôi kéo hắn ra,khi đó hắn rất tức giận, vì mấy khi có cơ hội được phê lâu đến như thế. Tôi suy nghĩ, có cần thu thêm tiền không nhỉ.