_ Vệ trưởng, vệ trưởng, dậy dậy. Có dê, không phải, có khách nhập thành.
Nghe vệ binh nhiệt tình thông báo, vệ trưởng An Tất mở mắt, chùi vội nước dãi trên mép:
_ Quân pháp nghiêm minh, kiểm tra cho kĩ vào, tiên sư bọn hướng dẫn, hại ta sáng giờ mới có mối, làm kĩ vào.
Vương Lang, hiện đang bị vây bởi hơn chục cục thịt, là vòng tra xét nổi tiếng của cổng nam, có tên tràng thịt hạt châu. Một người cũng vây, nhiều người thì sếp hàng chờ tới lượt. Nổi tiếng là trăm trận trăm thắng, không bao giờ thất thủ. Làm gì có người tay không đi vào thành thị cấp , không có hành trang thì cũng phải có vật bảo mệnh chứ. Ta tuyệt không chê ít.
Đây là vòng an ninh vòng ngoài của thành thị cấp một sao, thật không tầm thường. Vương Lang như nhà quê lên tỉnh, cái gì cũng mới, ai nói gì cũng nghe. Nhớ ở Lan Đông thành của hắn, làm gì đủ kinh phí xây tường thành, đội vệ quân chỉ có hư danh. Thu nhập không đủ sống, phải vào hầm mỏ kiếm thêm, ba năm mới mặc quân phục một lần.
_ Vệ trưởng,gặp trúng quỷ nghèo rồi, trên dưới chỉ có một bộ đồ.Lại không có người quen ở Nha Trang thành, bắt giam cũng không đòi tiền chuộc được.
_ Hử, đen đủi vậy à. Để ta xem thử.
Ngài vệ trưởng đang nằm trên ghế, lắc người một cái, động tác bật dứt khoát, đứng thẳng dậy. Mặt đất chấn động thấy rõ, rung thêm một chút, cái bảng chào mừng kia thật sẽ rớt xuống.
Tầm mắt Vương Lang lại được mở rộng, đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, lần đầu tiên hắn thấy một người mập đến vậy. Bỏ lên cân chắc chắn hơn tên khổng lồ Trương Phóng, nhưng cao chỉ hơn nửa, cơ thể mất cân đối trầm trọng, nếu phải phác họa sẽ vô cùng đơn giản, là một chuỗi các hình tròn xếp gần nhau.
Nhìn ngài vệ trưởng Vương Lang thấy thân thiết lạ kì, hao hao có bóng dáng Mỹ Mỹ đâu đây. Dù không cùng loài, nhưng nếu đặt cạnh nhau, thật giống như cha con.
Ngài vệ trưởng ngẩng đầu lên, nhìn Vương Lang từ trên xuống dưới. Vận dụng cả năng lượng tinh thần để kiểm tra.
Hử, ra là võ sĩ,năng lực cũng khá,năng lượng dao động cũng tàm tạm. Vậy mà cũng dám lưu lạc trong vùng sinh tồn, tuổi trẻ bây giờ thật không biết sống chết. Không biết quý trọng mạng sống, vậy để ta,.. di. Có bảo. Ngài vệ trưởng vung tay, có thứ gì đó bay ra khỏi người Vương Lang, nằm gọn trong lòng bàn tay ngài.
Hành động này làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đội tròn hạt còn thêm chút xấu hổ, theo vệ trưởng kiếm ăn lâu vậy rồi, vậy mà chút việc này cũng làm không tốt, phải để ngài ra tay, bản thân thật vô dụng mà, tự hứa từ giờ phải lột sạch, cạo luôn lớp da, nếu thật không thấy gì mới phiền ngài ra tay.
Vương Lang lúc nãy vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngài vệ trưởng, chủ yếu là đang sắp xếp lại trí tưởng tượng của mình. Lúc ngài vệ trưởng tới gần, dùng năng lượng tinh thần tra xét hắn. Hắn vẫn yên tâm vì sự chuẩn bị của mình.
Người đến từ vùng sinh tồn, hoặc là người bình thường, hoặc là sinh tồn giả. Vương Lang chọn thân phận thứ hai.
Việc nhờ Mỹ Mỹ che dấu vùng chứa là điều hắn yên tâm nhất. Đến các dạ khách hay ngài chấp pháp giả còn không nhận ra, thậm chí chính hắn còn không tự cảm thấy được. Hắn tin bí mật về vùng chứa của mình là an toàn.
Còn về việc dao động năng lượng xung quanh người tinh anh lớn hơn người bình thường, lấy thân phận võ sĩ là hợp nhất. Võ sĩ bước đầu cảm ngộ đã có thể ảnh hưởng đến năng lượng xung quanh. Vương Lang chỉ cần hạn chế năng lượng tinh thần của mình tới mức thấp nhất là được.
Tưởng là chỉ bị kiểm tra bình thường, cho tới khi ngài vệ trưởng An Tất vung tay lên thì hắn thật trở tay không kịp.
Thứ bị lấy đi là vật vô cùng quan trọng đối với Vương Lang. Lúc đầu thì hắn đeo ở cổ, về sau để an toàn hơn, hắn dùng đai lưng quấn lại, đeo ngang hông. Lâu nay Vương Lang cũng không săm soi nó nhiều. Chỉ mang theo như một thói quen mới.
Vương Lang cũng nhận ra một điều, sau rất nhiều việc sảy ra với hắn, đặc biệt là mấy vụ va chạm cùng lần hành xác bằng phong nguyên tố, vật này vậy mà không sứt mẻ gì. Bỏ qua giá trị tinh thần, chỉ tính riêng phẩm chất cấu tạo, vật này thật không tầm thường, nếu bán chắc chắn sẽ được giá cao.
Vệ trưởng An Tất, nghiên cứu miếng ngọc bội trong tay. Theo ánh mắt nhà nghề của ông, miếng ngọc bội này tuyệt đối là đồ tốt. Không phải là thiết bị tinh thần cơ giới, lại lập lờ phát ra năng lượng, ừm.., vậy chính là tinh thạch điêu khắc mà thành.
Tinh thạch là một dạng của đá nguyên liệu, nhưng có độ hiếm và biên độ dao động giá cả cao hơn. Lý do là vì tinh thạch là tổ hợp nhiều loại năng lượng cô đọng lại, muốn sử dụng phải qua quá trình thanh lọc.
Nói giá trị thấp là vì việc thanh lọc các loại năng lượng thành riêng biệt để có thể sử dụng là việc phức tạp, tốn nhiều công như vậy thà dùng các loại đá nguyên liệu bình thường,mắc hơn một chút nhưng hiệu quả.
Tinh thạch như vậy thường được dùng để làm trang sức, năng lượng hỗn hợp làm nó có màu sắc đa dạng, rất được ưa chuộng, độ cứng và bền cũng rất tốt, có thể làm vật truyền đời.
Nói giá trị cao là vì đôi lúc, một số tinh hạch sẽ có thể tồn tại các dạng năng lượng cô đọng quý hiếm lẫn bên trong. Không thể tìm thấy ở bên ngoài, hay dưới dạng đá nguyên liệu bình thường. Các loại năng lượng này thường là loại đặc thù hiếm gặp, trước đây đã từng có một viên tinh thạch có lẫn năng lượng đặc thù hệ huyền thoại được đem ra đấu giá, con số đạt được khiến người khác phải rùng mình.
Việc đó rất hiếm, An Tất không nghĩ mình gặp may như vậy. Với lại nếu thật muốn tra ra năng lượng quý hiếm gì, phải cần nhiều thiết bị cũng người có chuyên môn. Tay ngang thì đừng hòng.
Điều ông dò xét là cấu trúc tạo hình của miếng ngọc bội, xem có giống kí hiệu của gia tộc nào không. Nếu là có, vậy tên nhóc này nói dối, đừng trách ông bắt lại rồi gửi thư đòi tiền chuộc, nhầm, phạt.
Hi vọng của An Tất đã không thành, miếng ngọc bội này trong suốt, nếu là năng lượng cô đọng chắc cũng không phải loại hiếm gì. Trừ điêu khắc có phần tinh xảo, bên trên chỉ có một chữ Vương, đâu có gia tộc nào có họ Vương, to nhỏ đều không có. Thôi kệ, An Tất thở dài, đem về cho mấy đứa nhỏ làm đồ chơi.
_ Miếng ngọc bội này có vấn đề, ta nghi đó là tang chứng. Cần giữ lại để tra xét thêm.
Vương Lang đang há mồm, nghe vậy thì ngậm lại luôn, mặt mếu giống như khóc, đừng nói có quý hay không. Đồ của mình bị người khác giữ lại, hắn thật không quen, mà cũng không muốn quen, cảm giác này là đau tới tâm can đó.
Cũng nói về lý do Vương Lang há mồm, lúc ngài vệ trưởng ra tay, Vương Lang bằng mắt thường có thể thấy được động tác, nhưng dùng năng lượng dò xét thì không. Đây không phải là ngài ấy không dùng tới năng lượng, mà là sử dụng quá mức thành thạo, không một chút dư thừa, phát tiết ra ngoài.
Đó là vấn đề về hiệu xuất, giống như so sánh mỹ nữ múa gươm với thích khách nhất kích, hiệu quả khác nhau không cùng thang để so sánh, Vương Lang có thể làm được nhưng không thể làm đẹp như vậy.
Hắn là người mới, nếu đã biết danh tiếng vang xa của ngài vệ trưởng sẽ không ngạc nhiên như vậy, ngươi có nhét vào lỗ nào cũng bị ngài ấy moi ra.
Thật trở tay không kịp, biết thế tìm cách nhét nó vào vòng sáng xanh dương là được rồi, cũng tại cái vòng cứng đầu đó, đến bây giờ cũng không chịu nghe Vương Lang sai bảo, nghĩ nhiều một chút, nếu thật dùng nó làm kho chứa được, với tính cách của hắn sợ nhét cả Nha Trang thành vào, cũng không thấy đủ.
Vương Lang bộc lộ bảnh lĩnh của mình, một chút chuyện nhỏ này mà không đối phó được, thật uổng cho La Thần gọi hắn một tiếng đại ca, chiêu thức ngày xưa tiểu đệ dùng, đại ca sài lại phải càng tinh xảo hơn:
_ Ngài thương tình, cái này không quí giá gì nhưng cũng là di vật của tổ tiên truyền xuống, dặn con cháu có thế nào cũng không được làm mất, để nhớ tới danh họ mà cố gắng làm người.
_ Hử, quan trọng thế à. Nhưng luật pháp nghiêm minh, ta có muốn cũng lực bất tòng tâm thôi. Haizzz.
Vừa nói ngài vệ trưởng vừa làm một động tác kì lạ, ánh mắt lơ đễnh, cánh tay hơi đưa lên, ngón cái với ngón trỏ chà chà vào nhau, ba ngón kia hơi chụm lại, giống như đang thiếu cái gì đó để đếm.
Còn vòng tràng thịt hạt châu kia thì biểu hiện có chút đợi chờ, có người còn nháy mắt với Vương Lang, ám chỉ rõ hơn cho động tác kì lạ của ngài vệ trưởng.
Vương Lang biết mình gặp cao thủ rồi, giữ mình trong sạch thế hèn chi bao nhiêu điều tốt phát hết ra ngoài, thật phải hao chút huyết sao, nhưng quả thật Vương Lang không mang theo cái gì, chỉ còn bộ đồ lá cây này, không lẽ phải cởi ra, để họ lấy làm giẻ lau, chứ mặc vừa là không thể rồi.
Ngọc bội thì không thể mất được, bây giờ còn trong tầm mắt thì phải cố lấy lại, quay lưng đi là li biệt, chuyện phi tang tẩu tán này Vương Lang rành hơn ai hết.
_ Ngài thông cảm, khó khăn lắm mới bình yên đi được tới đây, từ trên xuống dưới thật không còn gì nữa.
Giọng nói như muốn khóc, Vương Lang lúc này thật quá tội nghiệp, nghĩ thử xem, một thiếu niên giữa đêm khuya bị vây bởi hàng rào thịt như vậy, thật quá đáng thương.
Ngài vệ trưởng cũng đáng thương không kém. Lúc này đã qua ngày mới, tiểu tử kia xem như mở hàng, kiếm được một chút thế này chính là thất thu. Lát nữa lại phải tốn giấy để đốt thong long. Kém càng thêm kém.
Mà tên nhóc này cũng thật là, có đi đâu cũng phải xin phép phụ huynh, rồi xin thêm tiền lộ phí. Như vậy ta khỏi phải khó xử. Tuổi trẻ thật là không biết lo xa.
Đồ cầm tới tay chưa bao giờ vệ trưởng An Tất tính tới chuyện trả lại,đặc biệt là trả không, lương tâm ông không cho phép. Mà vấn đề không phải là trả hay không, mà là kiếm thêm bằng cách nào đây, huynh đệ đang nhìn vào ta,thật không thể họ thất vọng được. Nhốt lại mà không có tiền chuộc khác nào bao cơm nước miễn phí, thật khó nghĩ a.
Bỗng ngài nhìn thấy ánh mắt của binh vệ thuộc hạ, chính là người vừa nháy mắt với Vương Lang. Thuộc hạ thân tín của ngài, đã theo ngài kiếm ăn nhiều năm. Cái ánh mắt này, là nhắc nhở, là kiếm lợi, là hại người.. là,.. Hiểu rồi, sém quên là tên nhóc này vẫn còn có cái khác để lấy, có còn hơn không:
_ Muốn lấy lại ngọc bội, phải chứng minh là nó không phải tan vật. Làm cách nào đây, ta thật muốn tin ngươi a.
_ Không phải thật mà, đó là đồ tổ tiên để lại đó,xin vệ trưởng suy xét.
Vương Lang có chút hi vọng, còn vệ trưởng An Tất thì nhíu mày suy nghĩ, tiếc là da mặt hơi căng nếu không hiệu quả từ cái nhíu mày của ông sẽ đáng tin hơn:
_ Vậy phải chứng minh ngươi là người lương thiện, mà có lương thiện hay không thì nói cũng vô ích. Phải dùng hành động thực tế mà chứng minh. Ngươi có hiểu ta nói gì không. Hử.
_ Hiểu, nhưng chưa hiểu lắm, ngài nói rõ hơn chút đi.
Vương Lang có dự cảm không tốt, cảm giác này đã gặp ở đâu đó rồi, nhát đầu tiên xoa, nhát thứ hai cắn, thật quen. Giống như giao hàng mà chỉ nhận được nửa tiền.
_ Người lương thiện là phải lao động chân chính. Ta cho ngươi một cơ hội như vậy, việc đó không chỉ " minh oan" cho ngọc bội này, mà ngươi còn được bao ăn ở, an tâm chỉ là chút việc nhỏ, tay chân nhanh nhẹn thì chưa tới nửa ngày sẽ xong.
Vệ trưởng nhịp nhịp chân nói tiếp, thật khổ cho mặt đất dưới chân ông:
_ Thế nào, hay là ngươi không có người quen, không có tiền bạc,định vào thành để manh động. Còn lao động chân chính không hợp với ngươi.
Rồi, bắt đầu cắn rồi. Cho dù nhát cắn này có sâu hay không, thì Vương Lang cũng phải chịu, con tin đang nằm trong tay người ta, gật đầu trước rồi tính sau:
_ Lao động, đương nhiên phải lao động, lao động là vinh quang, muốn còn không được, ngài vệ trưởng đúng là người tốt, làm việc có tình có lý, gặp được ngài chính là may mắn của Vương Lang đó.
Đám vệ binh gật đầu như thật, ngài vệ trưởng cũng hài lòng, đầu năm nay không kiếm ra nhiều thiếu niên thông minh như thế đâu.
Việc kế tiếp cũng đơn giản, ngọc bội ngài vệ trưởng An Tất tạm giữ, Vương Lang được một vệ binh dắt đến tư gia của ngài vệ trưởng.Công việc cũng đơn giản, đó là làm cu ly đơn thuần.
Bonus ; Nhật ký viết dùm em gái
Năm tuổi: Con bé thích nghe chuyện cổ tích. Nó hay bắt tôi kể trước lúc đi ngủ. Tôi không thích chuyện cổ tích, tôi biết đó đều là dối trá, giống như cách họ kể về tôi. Nhưng con bé thì không, nó tin là thật, giống mấy đứa con nít ngu ngốc khác. Nó ghét nhân vật phản diện. Tới một ngày nó gặp một nhân vật như vậy, là người quen của gia đình tôi. Từ lúc đó tôi đổi nội dung của các câu chuyện. Thế mà con bé cũng tin. Thật ngốc.