Có Giỏi Thì Anh Làm Chồng Tôi Đi!

chương 12: chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một buổi tối hiếm hoi mà cả gia đình An Kha Đình có mặt đầy đủ, tất cả có 8 người, thêm cả bé con chưa đầy 1 tuổi nhà anh cả nữa.

An Tư Lạc là em út, tính cách hoạt bát năng động, so với hai anh lớn thì cô nàng cực kì thân với anh ba là An Kha Đình.

Bình thường trong bữa ăn hay đi chơi đều ngồi cạnh nhau.

Vậy nên đây là hai người ăn chậm nhất nhà, bởi vì ngồi cạnh nhau chủ yếu nói chuyện phiếm rồi lại cùng cười hô hố!

Không như những đôi anh em khác hay cãi nhau chí chóe, thời gian ở cạnh nhau của An Kha Đình và An Tư Lạc không nhiều nên ít khi cãi nhau, toàn tâm sự hoặc trêu học đối phương.

Buổi tối nay ăn cơm cùng ba mẹ anh chị, An Tư Lạc không dám nói chuyện to, chỉ dám ghé vào bên cạnh An Kha Đình thì thầm.

"Này, mấy hôm trước vào phòng ba mẹ lấy cái máy ảnh polaroid ấy, em thấy album ảnh gia đình mình.

Đang giở xem thì thấy một bức ảnh anh chụp với ai á, người lạ duy nhất xuất hiện trong album."

An Kha Đình ngạc nhiên: "Ai vậy?"

Tiếng này của cậu hơi to, ba cậu gõ gõ tay xuống bàn: "Tập trung ăn cơm trước đi rồi muốn nói gì nói sau."

An Kha Đình ngoan ngoãn gật đầu, vừa ăn cậu vừa cố nhớ xem mình từng chụp ảnh với ai nhỉ!

Bữa tối kết thúc trong vui vẻ, An Kha Đình liền bảo An Tư Lạc lên tầng lấy cho mình xem album đó.

Lấy xuống rồi, cô còn chỉ cho An Kha Đình xem bức ảnh nằm ở đâu.

Điều đặc biệt là khi nhìn vào bức ảnh, An Kha Đình đã giật mình.

Sao cậu lại chụp chung với Lâm Uy Trạch??!!

Theo như cậu nhớ thì bức ảnh này được chụp khi cậu 17 tuổi, nghĩa là hơn 8 năm trước.

Người đứng bên cạnh cậu đang cười rất tươi lại là Lâm Uy Trạch.

Cậu từng quen Lâm Uy Trạch thật ư???

An Kha Đình lục tìm kí ức một hồi, hơn 8 năm rồi, có bao nhiêu sự kiện xảy ra.

Vậy nên phải mất một lúc lâu cậu mới nhớ ra được chuyện năm đó.

Hồi nhỏ, do sức khỏe rất kém nên An Kha Đình không sống cùng ba mẹ trên thành phố mà từ khi lên 5, cậu chuyển về quê sống với ông bà ngoại.

Không khí ở quê trong lành, môi trường rất tốt để dưỡng bệnh, vậy nên An Kha Đình ở đó suốt cho đến năm 18 tuổi.

Càng lớn thì sức khỏe càng tốt hơn trước, An Kha Đình lại quen với môi trường ở dưới quê rồi nên cậu cứ ở đây với ông bà, chỉ thỉnh thoảng lên thành phố ở với ba mẹ.

Tốt nghiệp cấp 3, vì phải đi học đại học nên lúc này, An Kha Đình mới chuyển hẳn lên thành phố sống với ba mẹ, mỗi dịp lễ Tết và nghỉ hè, cậu lại về thăm ông bà ngoại.

Năm 17 tuổi cũng chính là thời điểm trong bức ảnh, năm đó có một đoàn phim về quê của An Kha Đình quay.

Khi đó là mùa hè, cậu đi chơi với mấy thằng nhóc nhà hàng xóm, tình cờ chỗ mà bọn cậu hay ra chơi lại là nơi đoàn phim chọn quay.

Mấy cậu thiếu niên 16,17 tuổi lúc ấy đương nhiên rất hiếu kì với máy quay, với những diễn viên bình thường chỉ nhìn thấy trên màn ảnh.

Lâm Uy Trạch hơn An Kha Đình 3 tuổi, năm đó anh mới 20, còn là sinh viên của học viện điện ảnh.

Lâm Uy Trạch hình như vẫn luôn hướng nội ít nói như bây giờ vậy, nhưng theo trí nhớ của An Kha Đình, anh có ba hay mẹ cũng hoạt động trong giới giải trí nên dù là diễn viên phụ nhưng đãi ngộ tốt hơn cả diễn viên chính, thế là có người trong đoàn phim làm khó.

Buổi tối hôm đó, An Kha Đình đi bắt đom đóm thì lại gặp lại Lâm Uy Trạch.

Lâm Uy Trạch ngồi một mình dưới tán cây ngay cạnh cánh đồng, mà chỗ đó rất tối, An Kha Đình thấy bóng người lờ mờ, ngược lại không hề sợ hãi mà còn thấy tò mò.

An Kha Đình lại gần, phát hiện là anh diễn viên hồi sáng nên cậu càng hiếu kì hơn nữa.

Cậu không nhớ hồi đó bản thân đã nói gì với Lâm Uy Trạch, hình như là hỏi han, sau đó khuyên bảo mấy câu triết lí xàm xàm gì đó.

Hôm sau hai người gặp lại, Lâm Uy Trạch tặng An Kha Đình một cái bánh kem socola, thế là từ đó, An Kha Đình coi Lâm Uy Trạch là bạn mình luôn.

Thế nhưng đoàn phim không ở lại lâu, rất nhanh đã phải dời đến điểm quay khác.

Tình bạn của An Kha Đình và Lâm Uy Trạch cũng theo đó mà đi mất, chỉ còn một bức ảnh chụp chung cậu giữ lại làm kỉ niệm.

Mà anh đâu có nói cả họ và tên mình cho cậu đâu, chỉ bảo cậu gọi là "anh Trạch" nên An Kha Đình không nghĩ anh Trạch chính là Lâm Uy Trạch bây giờ.

Hơn 8 năm, An Kha Đình gặp gỡ rất nhiều người bạn mới, trải qua nhiều sự kiện khác nhau, người bạn quen biết trong 2 tuần ngắn ngủi kia chỉ còn là kí ức đã bị thời gian phủ lên một lớp bụi dày.

Nhưng kể cũng lạ, cậu và Lâm Uy Trạch đã hơn 8 năm rồi mới gặp lại, thế mà hình như chỉ có mỗi Lâm Uy Trạch nhận ra người bạn cũ, còn An Kha Đình thì đã quên mất anh..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio