“Lễ vật?”
Thanh âm Hách Phúng đề cao lên quãng tám, cậu không quay đầu nhìn Lâm Thâm bên cạnh mà tiếp tục cầm điện thoại, dùng vẻ mặt không có việc gì nghe điện thoại.
“Lễ vật gì? Tuy rằng lâu rồi không gặp, nhưng anh cũng không cần khách khí như thế.”
“Ha hả, phải lễ phép chứ.”
Hách Phúng nghe chỉ cảm thấy hình như có cái gì không đúng, lời này có chút quen tai.
Cậu liếc Lâm Thâm bên cạnh, sau đó cười nói:”Không cần khách khí như vậy, lễ vật cái gì, thật ra tôi cũng không phải rất cần.”
“….”
“Ân ân, tôi biết anh rất muốn cảm ơn tôi, để trong lòng là tốt rồi.”
“Hách Phúng…”
“Đúng đúng! Không nên khách sáo như vậy, thật không cần nhắc lễ vật mãi.”
Hách Dã bật cười, lúc này lại đoán không ra hắn định diễn trò gì dù hắn cũng không ngu ngốc.
“Em…”
“Tôi rất hiểu ý người khác, không cần cảm ơn tôi a, việc lễ vật coi như xong, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Hách Phúng cố ý thở dài một hơi:”Ai, đầu năm nay làm người tốt thật sự không dễ.”
Thấy Lâm Thâm nghi hoặc chuyển mắt qua, cậu cố ý nói lớn:”Không có gì, là một người tôi quen biết lúc trước nói là muốn đưa tôi một đại lễ vật. Đương nhiên, bị tôi chí công vô tư từ chối.”
Lâm Thâm rất muốn nhắc nhở cậu, việc đó là ‘Chí công vô tư’ không có liên quan, nhưng anh chỉ nhìn Hách Phúng một chút, cái gì cũng không nói trực tiếp xoay người bước đi.
Hách Phúng thấy anh không so đo, không có hỏi sâu hơn thì lặng lẽ thở phào. Tuy rằng không biết Hách Dã tên kia muốn đưa lễ vật gì cho Lâm Thâm, nhưng dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết nhất định không phải thứ tốt đẹp gì.
Cũng giống như chiếc hộp Pandora đặt trước mặt, tuy rằng biết rõ mở nó ra sẽ có chín mươi chín phần trăm có thể mang đến điều xấu, nhưng con người vẫn luôn ảo tưởng trong mình nằm trong một phần trăm người may mắn còn lại. Mà lúc này phương pháp cự tuyệt tốt nhất chính là không nhìn cái hộp này, nghe cũng không nghe.
Mặc kệ lễ vật Hách Dã nói là cái gì, khẳng định không phải chuyện tốt, có khả năng là uy hiếp nào đó, có khả năng là một cái bẫy, hoặc là nhược điểm của hai người bọn họ, thậm chí có khả năng là một quả bom. Để phòng ngừa vạn nhất, phòng ngừa Lâm Thâm mềm lòng, thật sự bị “Lễ vật” của Hách Dã uy hiếp, tốt nhất vẫn là không cho anh biết đến món “Lễ vật” này.
Về phần có thể mặt khác bên thứ ba bởi vì chuyện này mà bị hao tổn, Hách Phúng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, vì một người xa lạ so với Lâm Thâm, đương nhiên Lâm Thâm quan trọng hơn.
A phi phi, mình vừa nghĩ cái gì vậy!
Hách Phúng ôm lấy đầu lắc lắc, đi nhanh vài bước gọi Lâm Thâm phía trước.
“Nè, Lâm…” Còn chưa nói hết câu, cậu khi thấy đồ vật trong tay Lâm Thâm liền sợ hãi.
Bởi vì lúc này, trong tay Lâm Thâm cầm chính là một chiếc điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nghe cái gì đó.
Em gái anh! Anh đã có số Lâm Thâm vừa rồi còn gọi cho tôi làm gì! Hách Phúng tức giận trong lòng đem lão ca tiện nghi mắng vô số lần.
Một phút sau, Lâm Thâm để điện thoại xuống, sắc mặt không quá tốt. Hách Phúng đứng chờ cách anh năm bước, không dám tới quá gần cũng không muốn cách quá xa, chẳng qua là thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhìn về phía cậu:”Vừa rồi cậu tiếp điện thoại….” Anh nói đến một nửa, thấy Hách Phúng vẻ mặt giả vờ không biết gì cả, hiểu rõ mỉm cười:”Quên đi, coi như tôi chưa nói gì.”
Hách Phúng thấy anh không bởi vì cậu nói dối quân tình mà tức giận, cuối cùng cũng thả lòng, đi tới hỏi:”Ttên kia gọi đến, nói gì với anh vậy?’
Hách Phúng làm như vậy là vì nghĩ cho anh, Lâm Thâm làm sao có thể không nhìn ra, trong lòng anh lúc này sao lại có thể tức giận, vụng trộm mừng còn không kịp.
“Tôi muốn đi xem quận kế bên.” Lâm Thâm không có trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu:”Cậu giúp tôi tra một chút, vị trí bệnh viện tâm thần của Vương Hi.”
Trong mắt Hách Phúng thoáng chốc hiện lên kinh nghi,
(kinh nghi: kinh ngạc+nghi ngờ)
“Vương Hi đã xảy ra chuyện?”
Trả lời cậu chính là Lâm Thâm đẩy nhanh tốc độ đi, cùng với bầu không khí càng thêm trầm trọng.
Nửa giờ sau, sau khi ngồi taxi đi một khoảng ngắn, sau đó chuyển sang xe bus, cuối cùng đi tuyến đường mới tìm đến được cửa bệnh viện chuyên về thần kinh con người — — Bệnh viện XX quận . Sau khi hỏi thăm một ít tin tức ở quầy tiếp tân, bọn họ đi đến một phòng bệnh, nhưng mà lúc này bảng tên bệnh nhân đã bị đổi qua, Hách Phúng ở trong thùng rác tìm được một bảng tên bị ném vào — —
Vương Hi.
Cậu và Lâm Thâm nhìn nhau, chuyển hướng đi vào nhà xác của bệnh viện. Lúc này đâu, ở nơi đó bọn họ thấy được hai bóng dáng còng lưng già nua.
“Vương bá…” Hách Phúng vừa định đi lên đã bị Lâm Thâm kéo lại. Bọn họ lúc này cách vợ chồng Vương bá nửa hành lang, hai lão phu thê đắm chìm trong bi thương cũng không có chú ý đến hai người.
“Không nên quấy rầy bọn họ.” Lâm Thâm nói.
Vương bá và Vương thẩm, hai lão phu thê đã qua năm mươi lúc này đang nắm tay nhau đứng trước cửa nhà xác, nhìn ra hai người vừa mới khóc xong, hốc mắt vẫn còn sưng đỏ. Nửa tháng trước Vương bá chỉ bạc nửa đầu, bây giờ đã hoàn toàn bạc trắng. Trong đôi mắt ngày trước lấp lánh ánh sáng rực rỡ vì tìm được đứa con trai đã chết mà vui sướng, lúc này đã biến thành một mảnh u ám. Vương thẩm cũng như vậy, giống như già đi mười tuổi, trong mắt không ánh sáng.
Bởi vì bọn họ đã mất đi động lực duy nhất để phấn đấu — — con trai của hai người.
Vương bá thân là chồng, còn có thể an ủi lão bà nhà mình, nhưng tay của ông cũng có chút không kiềm được run rẩy. Bởi vì bây giờ bọn họ là hy vọng của nhau, quãng đời còn lại chỉ còn hai gốc cây già quấn lấy nhau, thẳng đến khi chết khô. Tiểu thụ miên bọn họ phí hết tâm tư bảo vệ đã không còn.
Vương bá vỗ nhẹ bả vai lão bà, còn muốn nói gì đó, khóe mắt đảo qua thấy được Hách Phúng và Lâm Thâm đứng trong góc.
“Hai đứa cũng đến.”
“Vương bá.”
Lâm Thâm đi tới:”Nén bi thương.”
Anh nói vẫn là lời ít ý nhiều, giống như không có nhiều tình cảm. Nhưng Vương bá không phải người bình thường, ông biết tính cách của Lâm Thâm.
“Thật ra bác đã có dự cảm, sớm muộn gì cũng sẽ có kết quả này, A Tế phải vì những việc mình làm mà phụ trách…Bác” Bờ môi của ông run rẩy, không nói tiếp nữa. Cho dù trong lòng ông biết con trai đã làm không ít chuyện phạm pháp, Vương bá cũng không hy vọng cái chết đột nhiên đổ ập trên người con trai mình, hơn nữa còn bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.
“Thứ cho con mạo muội.” Hách Phúng đi tới, nhìn thoáng bên trong nhà xác, hỏi:”Vương Hi, hắn làm sao lại qua đời? Có phải có người đến tìm?”
Vương bá lắc đầu:”Là do nó tự sát.”
“Tự sát?”
“Ân, cũng không có ai tìm đến nó, nhưng mà…” Vương bá suy nghĩ:”Buổi chiều hôm qua có một bác sĩ thực tập mới đến, hắn ở một mình cùng A Tế một lúc sau đó A Tế liền xảy ra chuyện.”
“Hai người có đi tìm qua vị kia không?’
“Có đi, bệnh viện nói căn bản không có người kia, hơn nữa còn nói chúng ta cố ý vu khống, muốn bắt chẹt một khoảng tiền.” Vương bá cười khổ, hít một hơi, sau đó không nói gì nữa.
Hách Phúng thầm nghĩ, khó trách thi thể Vương Hi nhanh như vậy đã đem đi xử lý, phòng bệnh dọn dẹp đến sạch sẽ, xem ra bệnh viện cũng biết có việc kỳ quái, muốn trốn tránh trách nhiệm.
“Hai người về sau định làm gì, phải về sao, Vương bá?”
Lâm Thâm hỏi. Vương bá lắc đầu, ông nói sẽ tìm trong tiểu trấn một chỗ đặt chân, cứ như vậy sống qua ngày. Bời vì vấn đề tài lực, Vương Hi có khả năng sẽ được an táng ở nghĩa trang công cộng gần đây, mà hai vợ chồng cũng chuẩn bị tiếp tục trông chừng đứa con, dù cho bây giờ chỉ là một hồn ma.
Thời điểm rời khỏi bệnh viện, bọn họ ở cổng tạm biệt. Nhìn bóng dáng hai lão nhân đỡ lấy nhau rời đi, Hách Phúng đột nhiên cảm thán.
“Tôi hẳn là nên cảm ơn anh?”
“Ân?”
“Nếu lúc đó ở rìa vách núi anh không ngăn cản tôi, tôi thật sự có thể làm một việc súc sinh giống như Hách Dã — — xóa bỏ hy vọng sống cuối cùng của hai lão nhân.” Hách Phúng bình luận mình:”Thật ra tôi có lúc cũng rất vô sỉ, không xen vào chuyện của người khác, không quan tâm mạng sống của người xa lạ, ích kỷ, hơn nữa điểm chết người chính là tôi dường như có ý nghĩa lấy bạo chế bạo, luôn muốn dùng bạo lực trừng trị một người phạm quá ‘Tội ác’.”
Hách Phúng tổng kết nói:”Nếu như nói 【 Hắc 】 là tên điên, mục đích là trêu đùa sống chết của người khác, như vậy tôi chính là một người xét xử tự cho là đúng, ngông cuồng đi lấy giá trị tiêu chuẩn của mình đi đánh giá sống chết một người. Không hổ là anh em, đều từ một khuôn mà ra.”
Việc đã đến nước này, bọn họ kết luận Hách Dã chính là 【 Hắc 】 đã không còn gì nghi ngờ nữa.
“Cậu cùng hắn hoàn toàn không giống.” Lâm Thâm bác bỏ nói:”Bản tính của cậu là thiện, mà hắn căn bản là đùa giỡn tính mạng con người, tên kia đã vốn không bình thường.”
Hách Phúng gật đầu, an ủi mình dù sao vẫn còn nhân tính. Cú điện thoại vài tiếng trước kia, Hách Dã nói cho Lâm Thâm biết lễ vật hắn chuẩn bị ở bệnh viện tâm thần trên trấn, tự anh đến lấy. Bọn họ ôm tâm lý chuẩn bị đến đây, không nghĩ tới lại bị hắn bày hố hãm hại.
Hách Dã vậy mà lại tự mình giải quyết một quân cờ của mình, mặc dù vứt đi chỉ một quân cờ, nhưng đủ để thấy tâm của hắn đã lạnh lùng đến trình độ nào. Người như Hách Dã có lẽ không nên dùng từ lạnh lùng để hình dung, hắn có thể giúp một lão thái thái băng qua đường, giúp một đứa trẻ đang khóc nhặt lên món đồ chơi, dưới tình huống bình thường, người này hoàn toàn có thể đảm nhận được xưng hô công dân tốt. Nhưng đồng thời hắn có thể không chút do dự đi lợi dụng tử vong của người khác, có thể ngay cả không nháy mắt nhìn một người chết đi, thậm chí cố ý đi giật dây một người đi hướng tử vong.
Nhưng người như vậy ngươi không thể dùng pháp luật đem hắn ra công lý, bởi vì hắn đi bên cạnh pháp luật, hắn so với ai khác đều hiểu rõ hơn bản thân đang làm gì, sẽ không vượt qua ranh giới kia, nhưng đồng thời lại phát huy còn muốn ác liệt hơn hung đồ cầm dao chân chính.
Có người nói, phương pháp giết người ngu xuẩn nhất chính là dùng hung khí, hơi thông minh một chút là dùng đầu óc giết người, mà người đứng ở đỉnh của Kim Tự Pháp là lợi dụng công cụ để giết người. Công cụ ở đâu không chỉ là công cụ của con người nói chung mà còn là quân đội, quốc gia, chế độ xã hội, nâng lên trình độ công cụ này.
Mà Hách Dã, hắn chính là làm như vậy — — hắn lợi dụng thứ tồn tại phổ biến nhất trên thế giới loài người — — suy nghĩ của bản thân đi giết người.
Hách Phúng cuối cùng đánh giá ông anh mình chưa từng gặp qua:”Hắn không phải biến thái thì chính là tên điên.”
Lâm Thâm gật đầu:”Còn có loại khả năng, hắn cho mình là Thượng đế.”
“Ha ha…Tôi đây không phải là em trai của Thượng đế sao?” Hách Phúng cười nhạo, ngay lúc này, nhạc chuông quỷ dị của cậu vang lên.
Vừa thấy, lại là điện thoại công cộng.
“Nè.” Hách Phúng tức giận nghe điện thoại:”Anh đến khoe khoang sao?”
“Đương nhiên không phải.” Đối phương truyền đến tiếng cười khẽ:”Chỉ là thấy hai người thảo luận sôi nổi, làm đương sự đương nhiên phải vì mình cãi lại một chút.”
“Ách…”
“Đầu tiên anh cảm thấy tất cả phương diện của mình đều thật bình thường, cũng sẽ có tâm lý sợ hãi, không phải biến thái hoặc là tên điên. Tiếp theo, loại Thương đế này, từ thế kỷ trước Nietzsche đã tuyên bố nó đã chết. Cuối cùng, em trai yêu quý của anh, anh chỉ muốn làm sáng tỏ một chút. Hai người xem anh là tên điên, biến thái, nhưng trong mắt của anh, trên thế giới này những người khác chưa chắc không phải tên điên. Mà ở trong mắt những động vật bị con người giết hại, không hể nghi ngờ chúng ta đều là người tàn sát, bạo quân, chết sạch càng tốt.”
“Anh nói nhiều như vậy đến tột cùng muốn chứng minh điều gì?” Hách Phúng có chút không kiên nhẫn.
“Đương nhiên chỉ có một chút.” Hách Dã nở nụ cười, tự nói với em trai yêu dấu của mình.
“Thế giới quan cùng lập trường khác nhau, mới là nguyên nhân căn bản chúng ta khác nhau.”
=====================================================
Nietzsche: Friedrich Wilhelm Nietzsche là một nhà triết học người Phổ. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa đương thời, và triết học
Nietzschea
Link cho ai muốn đọc thêm về cái chết của Thượng đế:
Nói chung chương này anh Lâm vui vì Tiểu Phúng, Tiểu Phúng lo cho anh Lâm, moe ghê nha.