@@Chap7: Sự cố trong lúc đi về@
Cả ngày hôm nay, nó cứ bắt chuyện với anh, nhưng anh không trả lời. Bởi vì anh rất ngại, tại hùi sáng lỡ mồm lỡ miệng nói ra, không biết nó có để ý không. Còn nó thì cứ tưởng anh đang giận mình vì cái tội đi làm trễ nên cứ lẩm bẩm:
-Cái đồ đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn. Đi trễ một chút thì chết ai à? Có ảnh hưởng đến kinh tế nhà anh không chứ? Hừ!
Thế là ngày hôm ấy trôi qua trong yên bình...
Cho đến lúc...
Nó ra về, đi bộ trên vỉa hè và...
R...Ầ...M!!!
Ui da. Chắc là nàng ta đau lắm đây. Sao mà không đau được chứ, khi mà một người bằng xương bằng thịt bị ngã cái rầm như vậy.
Nó đứng dậy, giơ tay quát:
-Nè anh kia! Anh bị mù rồi hả? Hay là cận thị không đeo kính thế? Tại sao tông người ta như vậy? Đã thế lại còn không xin lỗi nữa chứ! Ba mẹ anh hông dạy anh phép lịch sự à? Hừ!
Anh đó nghe nó "tua" cho một tràng như vậy thì chỉ nhếch miệng cười, nói lại:
-Là cô tông vào tôi trước mà. Không chịu xin lỗi sao? Ba mẹ cô không dạy cô phép lịch sự à?
Nó nghe hắn nói vậy thì tức suýt nổ phổi. Nó chống nạnh:
-Anh bị chứng cuồng dâm sinh hoang tưởng à? Đã đụng phải người khác lại còn bắt người ta xin lỗi mình. Tui không muốn nói chuyện với thằng cha bệnh hoạn như anh. Thế cho nên... Pye pye. Tui đi trước đây!
Thế là nó bỏ đi, để lại cái "thằng cha bệnh hoạn" đứng ở đó với một đống cục tức nghẹn trong cổ họng.
-Tôi cũng không muốn nói chuyện với kẻ như cô! Hừ!!!
>