Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Fünf

Beta: An Nhiên

Vừa rời khỏi đơn vị cảnh sát hình sự, Trình Gia Dũng liền nhận được tin vui từ đội trưởng Vương, ông ngoại Lâm Chấn và em họ Lâm Vũ Hàng đã được tìm thấy.

Trạng thái tinh thần của Lâm Chấn vẫn không tốt, nhưng ít nhất không có trở ngại gì lớn trên cơ thể, vấn đề tinh thần chỉ có thể đến bệnh viện, điều trị một cách từ từ có hệ thống.

Lâm Vũ Hàng vẫn bình yên vô sự, không có vết thương nào trên người.

Hàn Tuấn Tài cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn, không ra tay với đứa trẻ chưa đủ tuổi thành niên.

Trải qua kiếp nạn lần này, tuy cái giá phải trả vô cùng đau đớn, nhưng Trình Gia Dũng vẫn hy vọng qua sự việc này Lâm Vũ Hàng có thể rút ra một bài học kinh nghiệm và thực sự trưởng thành. Biết cách tôn trọng, trân trọng người khác, tuyệt đối đừng giống mẹ cậu ấy.

Với cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu cũng về đến thành phố của họ. Thành phố này không khác gì lúc mới rời đi, thoạt nhìn không hề thay đổi, nhưng thời gian trôi qua cảnh vật biến chuyển, nhìn lại lần nữa mọi thứ dường như đều đã đổi thay.

Sau khi trở về, ngày hôm sau Trình Gia Dũng đã trả phép đi làm, có lẽ mọi người đều đã nghe chuyện gia đình ông ngoại Trình Gia Dũng từ chỗ Trương Mộ Đồng.

Sợ chạm vào vết thương của Trình Gia Dũng, sai lầm ngoài ý muốn lại khiến anh nghĩ về chuyện đau lòng của ông ngoại, tất cả mọi người đều dè dặt không biết nên nói điều gì để an ủi anh.

“Tôi đã trở lại, các người sao lại không vui rồi. Nhiều ngày không gặp, tôi rất nhớ mọi người!”

Trình Gia Dũng sớm đã quan sát sự thay đổi cảm xúc đồng nghiệp dành cho anh, giả vờ thoải mái, pha trò, điều tiết bầu không khí.

Cho dù không vui vẻ, Trình Gia Dũng cũng không muốn tâm trạng cá nhân ảnh hưởng đến công việc, bọn họ là cấp dưới của anh, không phải là thùng rác để anh trút hết cảm xúc.

Thấy cấp trên vẫn còn có thể nói đùa, dây thần kinh căng thẳng của mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng. Lý Trung lớn tuổi nhất dẫn đầu, nghênh tiếp trò đùa của Trình Gia Dũng, “Anh Trình, không phải nhớ chúng tôi nên cả tên cũng quên rồi chứ?”

“Cũng không hẳn, họ của anh là???”

Ha ha ha ha…

Bầu không khí trong phòng làm việc cuối cùng đã trở lại bình thường như trước, Trương Mộ Đồng lén lút di chuyển đến bên cạnh Trình Gia Dũng, dùng vai đụng vào anh, khẽ hỏi: “Thật sự không sao chứ? Đau buồn đừng miễn cưỡng chịu đựng, bờ vai của em anh có thể mượn dùng!”

Tên tiểu tử Trương Mộ Đồng này lại không đứng đắn, Trình Gia Dũng giẫm một phát lên chân cậu ấy, nói: “Vai thì không cần, để anh gác chân là được!”

Bất ngờ bị Trình Gia Dũng giẫm lên chân, Trương Mộ Đồng có chút đau.

Cậu ấy cười toe toét, cúi người nằm lên bàn làm việc của Trình Gia Dũng, tự mình kiểm điểm: “Anh Dũng, lần này em rời đi trước có phải không đủ nghĩa khí không?”

Trình Gia Dũng giương mắt liếc Trương Mộ Đồng, cố ý trêu cậu ấy, gật đầu như gà gáy, nói: “Không phải vậy sao, đích thực không có tình nghĩa anh em, cứ như vậy mà bỏ rơi anh trước, còn không trọng nghĩa khí bằng Tiêu Tiêu!”

Trương Mộ Đồng đảo mắt vài lần, kéo cằm hỏi Trình Gia Dũng: “Anh Dũng, sao anh không gọi Tiêu Tiêu là ‘ băng bì’(da tuyết)? Giọng điệu nghe không đúng, không phải anh vì sự nghĩa khí của Tiêu Tiêu, mà yêu cô ấy rồi chứ?”

Trình Gia Dũng trong lòng bộp một tiếng, Trương Mộ Đồng là con giun trong bụng anh sao?

Lúc phá án cũng không thấy khả năng suy luận của cậu ấy mạnh mẽ như vậy, nhưng với loại chuyện này lại thông minh lanh lợi hơn so với bất kỳ ai.

Anh còn chưa nói gì đâu? Trương Mộ Đồng thế nào mà biết được?

Gần đây Trình Gia Dũng gặp nhiều rắc rối, thật sự vẫn chưa nghĩ xong, nên giải thích sự thật này với Trương Mộ Đồng như thế nào cho rõ ràng.

Anh ngập ngừng vòng vo nữa ngày cũng không tìm được từ nào thích hợp để diễn đạt.

“Mộ Đồng, thực ra anh thật sự…”

Trình Gia Dũng đỏ mặt, giống như kẻ trộm đồ của người khác, đấu tranh tâm lý rất lâu, vừa lúc chuẩn bị nói thẳng với Trương Mộ Đồng tâm tư của mình, lại bị Vương Vũ vội vàng xông cửa vào cắt ngang lời muốn nói.

“Anh Trình, phòng báo án có hai người phụ nữ đến báo án!”

Trong giờ làm việc, công việc mới là quan trọng nhất, chuyện yêu đương cá nhân chỉ có thể từ từ tán gẫu lúc nhàn rỗi.

Trình Gia Dũng cầm sổ ghi chép lên, vẫy tay với Trương Mộ Đồng, hai người cùng nhau đi đến phòng báo án.

“Ai là người báo án?”

Nghe được câu hỏi, một người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi đứng dậy trước tiên, nói rõ sự tình: “Chúng tôi vừa ghé qua đồn công an, vị cảnh sát ở đó nói rằng chúng tôi thuộc về án hình sự, nên đề xuất chúng tôi đến đội cảnh sát hình sự.”

“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?” Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi.

“Có người muốn giết em gái tôi!” Ánh mắt người phụ nữ lớn tuổi thấp thoáng lộ vẻ hoảng hốt.

“Em gái cô đâu?” Nghe nói có người bị hại, Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng không hẹn mà đồng thanh hỏi.

Người phụ nữ lớn tuổi chỉ vào cô gái trẻ tuổi vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh mình, nói: “Đây là em gái tôi!”

Không phải em gái vẫn còn sống đây sao!

Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng đồng thời thả lỏng cơ bắp đang căng cứng, thở phào nhẹ nhõm, một phen hú hồn!

Trương Mộ Đồng gõ bàn, nghiêm khắc cảnh cáo hai người phụ nữ vừa báo án hình sự bừa bãi này: “Đây đều là chuyện chết người, có thể tới đây báo án bậy bạ sao? Đồn công an quận cũng được đấy, thậm chí người bị hại còn không có, đến đội hình cảnh làm cái gì?!”

Người phụ nữ lớn tuổi thấy bộ dạng giễu cợt của Trương Mộ Đồng, còn nói đùa như vậy, không xem chuyện này quan trọng chút nào, liền tức giận vỗ bàn: “Cậu cảnh sát nhỏ này sao vậy? Cái gì cũng không hiểu? Chúng tôi từ xa chạy đến đây để đùa với các người sao?”

“Cảnh sát nhỏ?!!! Cái gì cũng không hiểu?”

Trương Mộ Đồng gắt gỏng, thiếu chút nữa là cùng “người đàn bà đanh đá” này nói lý lẽ đến cùng. Rốt cuộc là ai vô lý, lời nói và hành động thô lỗ?

Điều kiện tiên quyết để khởi tố án hình sự chính là phải có người bị hại, người được gọi là “người bị hại” vẫn còn nguyên vẹn đứng trước mặt bạn, vậy báo án hình sự cái gì?

“Tôi nói này, cô đến đây để gây sự phải không?” Trương Mộ Đồng chịu gì cũng không chịu thiệt, đáp trả người phụ nữ lớn tuổi.

“Tôi gây sự? Chỉ một câu thôi, chuyện này các người phụ trách hay không? Không phụ trách thì tôi đi tìm lãnh đạo của các người!”

“Cô lấy lãnh đạo ra dọa ai?”

“Mộ Đồng!”

Trình Gia Dũng kéo Trương Mộ Đồng ra phía sau, không cho phép cậu ta tiếp tục tranh chấp với người khác.

Trình Gia Dũng cẩn thận quan sát hai người phụ nữ trước mặt. Người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc nhìn có vẻ rất giản dị, phù hợp với tuổi tác của mình. Nhưng tính cách kỳ quái, vừa bước vào miệng đã huyên thuyên nói không ngừng nghỉ.

Còn cô gái trẻ, túi xách quần áo hàng hiệu khắp người, nhưng không biết vì sao, Trình Gia Dũng cảm thấy cô ấy ăn mặc thật kỳ quái, không phải quá vừa vặn, quần áo khoác lên người một cách lỏng lẻo, trang điểm có vẻ đậm.

Cô gái trẻ rất yên tĩnh, là “đương sự” mà không nói câu nào, toàn bộ đều là chị gái nói thay.

Hai người phụ nữ này ngoại trừ tuổi tác chênh lệch rõ ràng thì nét mặt nhìn rất giống nhau, có lẽ là chị em ruột.

Trình Gia Dũng cầm số ghi chép lên, nói với cô em gái vẫn luôn im lặng: “Cô nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào?”

“Anh cảnh sát, chuyện là như này…” Cô em vẫn không nói lời nào, “người đại diện” chị gái đã thay em gái lên tiếng trước.

“Để cô ấy tự mình nói!”

Trình Gia Dũng giơ tay ngăn cản lời của chị gái, anh liếc nhìn cô em gái, hỏi: “Cô nói có người muốn giết cô?”

Cô ấy đang một mực cúi đầu, bỗng nhiên bị chỉ đích danh trả lời, cứ căng thẳng liên tục xoa tay.

Cô ấy quay đầu nhìn chị gái mấy lần, mới khẽ trả lời, giọng cô ấy nhỏ như tiếng muỗi kêu, không nghe cẩn thận thì không thể nghe rõ, “Thật sự có người muốn hại tôi, không phải chỉ một hai lần.”

“Cụ thể là hại cô như thế nào?”

Cô em gái lại quay đầu nhìn chị, mới dám tiếp tục trả lời: “Khoảng chừng một tuần trước, khi tôi tan làm về nhà, một chiếc xe bất ngờ lao nhanh về phía tôi, đúng lúc dây giày bị tuột, tôi cúi đầu buộc dây mới may mắn tránh được.”

“Còn có một lần khoảng ba bốn ngày trước, tôi cũng đang đi trên đường, một chậu hoa to đột ngột từ tầng thượng rơi xuống, chính là rơi ngay trước mắt tôi. Tôi đi tiếp vài bước, chậu hoa lập tức đập lên đầu tôi.”

“Mới hôm qua đây, tôi đi thang máy về nhà, thang máy bỗng đột ngột mất điện, lại chỉ có mỗi mình tôi. Tôi ở trong thang máy, đợi nhân viên nghiệp vụ đến xử lý, mơ hồ cảm thấy phía trên thang máy hình như có người. Tôi bị dọa chết khiếp, liều mạng đập cửa thang máy, đúng lúc nhân viên sửa chữa chạy đến…”

“Cô thấy được cụ thể là ai không? Ví dụ tài xế lái xe? Hay người phía trên thang máy mà cô nói?”

“Không, tôi không thấy rõ là ai!”

Cô em gái lắc đầu, sau đó lại quay sang nhìn chị, chị ta gật đầu với cô ấy, tỏ ý khẳng định những lời em gái nói.

Trình Gia Dũng nhạy bén, anh đã cảm thấy hai chị em này rất kỳ quái, từ lần đầu tiên nhìn thấy họ, trước mắt anh cứ hiện lên hình ảnh “nữ điệp viên” chỉ thấy trong phim truyền hình.

“Có phải cô quá mẫn cảm không?”

Trương Mộ Đồng vẫn luôn đứng phía sau cuối cùng nhịn không được mà chen vào, nói một hồi, vẫn là nói chuyện vô căn cứ, một loạt lời vô nghĩa.

“Không phải!” Cô em gái căng thẳng đứng bật dậy, “Một hai lần còn có thể do tôi nhạy cảm hoặc trùng hợp, nhưng trong một thời gian ngắn mà nhiều lần như vậy, tôi vô cùng chắc chắn có người muốn mạng tôi!”

“Vậy gần đây cô có đắc tội với người nào không, hay là xích mích với ai không?” Trình Gia Dũng hỏi.

“Em ấy là người rất dễ gần, bình thường đi làm tan ca, trước giờ chưa đắc tội với ai?” Cô em gái lại chuyển sang trạng thái im lặng, toàn bộ quá trình đều là chị gái trả lời thay.

“Với bạn bè đồng nghiệp thì sao? Nói rõ một chút, cô có nghi ngờ ai muốn giết mình không?”

Cô chị nhìn sang em gái đang bối rối lắc đầu: “Gần đây tôi không tranh chấp với ai!”

Không có kẻ thù, gần đây không đắc tội ai, đây chính là mò kim đáy bể sao?

Trương Mộ Đồng đứng sau lẩm bẩm: “Cái gì cô cũng không biết, còn đến đây báo án cái gì!”

Trình Gia Dũng lại quay đầu liếc nhìn Trương Mộ Đồng, tự dưng vừa bị chế giễu, trong lòng cậu ấy cực kỳ khó chịu.

Lúc này cậu ấy đang ngậm cây tăm xỉa răng trong miệng, nghiêng đầu kiễng chân, tính khí cậu ấm lại nổi lên!

Trình Gia Dũng hết liếc cô chị, lại nhìn cô em, hỏi: “Vậy các người muốn chúng tôi làm cái gì!”

“Bảo vệ em gái tôi giờ an toàn!”

Cô chị gái rất tự nhiên mà đưa ra yêu cầu, xem tất cả cảnh sát như người hầu của họ, có thể điều động bất cứ lúc nào.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio