Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Yuee

Beta: Mỡ Mỡ

“Tôi… tôi có chuyện muốn thẳng thắn nói rõ với cậu một chút!”

” Cái gì ạ? Bày ra thế trận lớn như vậy? Lại còn cùng em nói rõ?” Trương Mộ Đồng không có phát hiện Trình Gia Dũng bối rối, vẫn như bình thường tươi cười cùng anh ta trêu đùa.

“Cái này…, là có chuyện như vậy…” Trình Gia Dũng không biết mở lời thế nào, lại ấp úng không nói ra lời.

Là một đại nam nhân, gặp chút chuyện mà dài dòng chậm chạp, Trình Gia Dũng cũng chán ghét tác phong làm việc này của mình.

Có thể Trình Gia Dũng thực sự xoắn xuýt, nếu như Trương Mộ Đồng thực sự vì chuyện này mà lưu tâm vậy thì cũng không thể làm huynh đệ nữa, anh ta lại cảm thấy rất đáng tiếc.

Thế gian vạn vật, cá cùng chân gấu vẫn là không thể cùng hoàn mỹ được!

Trường Mộ Đồng thấy Trình Gia Dũng mặt đỏ hồng, cả buổi cũng không nói rõ được việc muốn nói, chủ động thay anh ta giải vây: “Dũng ca, nếu không thì để em đoán trước một chút đi!”

“Được”

“Đoán đúng có thưởng sao?”

Trình Gia Dũng nhếch miệng cười gật đầu, cũng coi như thở ra một hơi, tuy rằng tránh được lần đầu không tránh được lần sau, nhưng có thể làm cho anh ta thở dc một cái, cũng coi như tạm thời trút được gánh nặng!

“Dũng ca, nếu em đoán không sai, anh yêu thầm Tiêu Tiêu đi?”

Trình Gia Dũng vừa hạ nửa quả tim xuống, bị một câu này của Trương Mộ Đồng xách lên tận cổ họng.

Năng lực quan sát của Trương Mộ Đồng quả thật không thể xem thường, đoán một cái liền chuẩn, cái “tài năng” này trước kia quả thật là bị mai một rồi.

Trương Mộ Đồng thấy vẻ mặt tương đối kinh hãi như gặp quỷ của Trình Gia Dũng, lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười, cậu ta lim lim môi, hắng giọng một cái: “Không phải là em đoán đúng chứ?”

Trình Gia Dũng vẻ mặt lúng túng, mặt ráng đỏ, sự thật trước mặt thực sự không thể không nhận, anh ta lim lim bờ môi, thanh âm bé như nói cho chính mình nghe:”Nếu đây là thật, cậu sẽ không cùng tôi tuyệt giao chứ?”

Trương Mộ Đồng sau khi nghe xong liền kéo dài mặt, Trình Gia Dũng biết cậu ta lâu như vậy, chưa từng thấy qua cậu ta nghiêm túc như vậy.

Trình Gia Dũng trong lòng tính toán, lập tức có mấy con thuyền hữu nghị sẽ phải lật trong mương rồi.

Đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc của Trương Mộ Đồng hiện ra mấy nét cười ngu ngốc, cậu ta dùng lực vỗ vào bả vai của Trình Gia Dũng, nói: “Dũng ca, anh có phải bị ngốc không? Tiêu Tiêu lại không phải bạn gái của em, em lấy cái gì mà tức giận với anh? Tục ngữ nói, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, cô gái tốt ở trước mặt nhất định có nhiều người theo đuổi!”

Trương Mộ Đồng rộng rãi, triệt để làm cho Trình Gia Dũng giải phóng, nói tới nói lui, thì ra người hẹp hòi nhất lại chính là bản thân anh ta!

“Mộ Đồng, cậu thực sự không ngại?” Trình Gia Dũng lo lắng, lại hỏi một câu như bị thần kinh.

“Đương nhiên không ngại rồi, chúng ta cùng thích một người, nói rõ là có ánh mắt tương tự. Nhưng mà, Dũng ca, em nói trước nha, hai chúng ta cạnh tranh công bằng, cùng thi triển “tài hoa”! Anh dù sao cũng không thể vụng trộm tạo ra cơ hội, mượn lý do với Tiêu Tiêu là hàng xóm, cận thủy lâu dài đi đường tắt, vậy thì em thực sự sẽ để ý đó nha!”

“Đi đường tắt?”

Trình Gia Dũng tự giễu cười cười, anh ta bây giờ chưa hành động đã chết non rồi, lấy cái thái độ hiện nay của Tiêu Tiêu đối với anh ta đúng là khiến anh ta giật mình rồi.

Trình Gia Dũng cùng Trương Mộ Đồng hẹn đồng nghiệp của Hách Tố Văn, Mã Thạc uống nước, vì để tránh làm chậm trễ công việc của nhân chứng, hai người họ đặc biệt nắm bắt thời gian, đợi thời gian Mã Thạc tan làm mới đến.

Đã qua thời gian giao ban, Mã Thạc đã sớm thay xong quần áo, nhưng cô ta còn chưa đi, đang dựa vào quầy bar cùng đồng nghiệp nói chuyện.

Từ xa, Mã Thạc liền nhìn thấy hai người đàn ông thân hình cao lớn, hướng phía cô ta đi tới, bởi vì đã sớm gọi điện thoại từ trước, cô ta đã đoán được thân phận của hai người.

Mã Thạc điều chỉnh lại dáng người xiêu xiêu vẹo vẹo, mất tự nhiên mà hướng đến hai cảnh sát đến đây hỏi thăm cười trừ.

“Cô Mã, có thể tìm cô nói chuyện không?” Trình Gia Dũng trước tiên đưa đến trước mặt Mã Thạc thẻ công tác cho thấy thân phận của mình

“Chúng ta tại chỗ này nói chuyện đi, thời điểm này cũng không có khách”

Mã Thạc chỉ tay mấy chỗ ngồi không dùng cách đó không xa, có ý rằng bọn họ có thể qua bên đó ngồi.

Chỗ ăn chơi bình thường đều là buổi tối mới có khách tụ tập, bây giờ xác thực không có vị khách nào.

Ngày thứ hai Hách Tố Vân xảy ra chuyện, đồng nghiệp đều đã biết rồi, không tính là bí mật gì, Mã Thạc cũng hiểu rõ mục đích cảnh sát tới tìm mình

Có lẽ là không quen đối mặt cùng cảnh sát nói chuyện, Mã Thạc luôn cúi đầu nhìn chăm chú và mười ngón tay siết lại, hai tay lật qua lật lại.

“Các cô mỗi ngày làm việc bao nhiêu thời gian? Có vất vả không!” Trình Gia Dũng vì để Mã Thạc buông lỏng, trước cùng cô nói chuyện phiếm vài câu.

“Nếu như cấp trên cần thì mười hai tiếng, bình thường đều là tám tiếng đồng hồ, theo chế độ luân phiên”

Mã Thạc tuy rằng vẫn như trước cúi đầu nghịch ngón tay, nhưng theo giọng nói chuyện, trật tự rõ ràng, cũng không biểu hiện ra thái độ không thích ứng.

“Cô cùng Hách Tố Vân làm đồng nghiệp bao nhiêu năm rồi?” Trình Gia Dũng không vòng vèo, trực tiếp hỏi việc mà lần này tới bọn họ muốn biết.

“Tôi là từ hơn nửa năm trước mới tới đây làm, thật ra thời gian tôi với chị Hách quen biết cũng không tính là dài”

“Theo cô biết, Hách Tố Vân là người như thế nào? Các cô cùng đồng nghiệp khác chung đụng có được tính là hòa hợp sao?”

Mã Thạc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng đối mắt cùng Trình Gia Dũng một cái, lông mày chăm chú khóa chặt, vẻ mặt dường như đối mặt với kẻ địch, tựa như chuẩn bị lập tức đi lên liều mạng.

“Tới chỗ này làm việc, Chị Hách không ít lần làm khó tôi. Bởi vì tôi là người mới, rất nhiều việc không hiểu, tôi đã hết sức nịnh nọt phối hợp với chị ta, đáng tiếc là không được. Mỗi lần có khách khiếu nại, mặc dù không phải vấn đề của tôi, chị ta vẫn sẽ đổ lên đầu tôi, vì thế tôi bị quản lý mắng không ít lần.”

Trình Gia Dũng quay bút một vòng, tại bản ghi chép chứng cứ của Mã Thạc khoanh một vòng. Anh nhớ lần đầu tiên gặp Hách Tố Vân, cô ta không thích nói chuyện, khúm núm thuận theo chị gái.

Trình Gia Dũng đối với cô ta có ấn tượng là một người hướng nội, dễ nói chuyện, không ngờ tới cô ta đối với người khác lại có thái độ không tưởng tượng đến.

“Hách Tố Vân và cô chung đụng không tốt, đối với những đồng nghiệp khác thì sao?” Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi.

Mã Thạc lại lắc đầu:”Hách tỷ làm người luôn luôn chanh chua, thích chiếm món lợi nhỏ, không muốn ăn chút thiệt thòi nào. Chị ấy ở chỗ này không có bạn tốt, với người làm đồng nghiệp lâu năm với chị ta, ấn tượng cũng vô cùng không tốt.”

“Cô đối với sinh hoạt cá nhân của Hách Tố Vân hiểu rõ bao nhiêu? Cô từng gặp qua bạn trai của Hách Tố Vân chưa?”

Mã Thạc lớn tiếng cười nhạo một cái rồi mới nói: “Tôi đương nhiên biết bạn trai của chị ta rồi, chị ta gặp người liền tỏ ra ân ái, giống như mình nhặt được đại bảo bối, tìm được một người đàn ông xuất sắc. Ngoài miệng nói rất hay nhưng có gì hữu dụng? Còn không phải vì phụ nữ mà tranh cãi ầm trời!”

“Vì phụ nữ mà tranh cãi ầm trời?”

Mã Thạc lấm la lấm lét quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, cẩn thận từng li từng tí nói: “Hai vị cảnh sát, tôi không phải tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Có một ngày tôi cô tình nghe thấy Hách tỷ đang len lén gọi điện thoại, chị ta đột nhiên cãi nhau với người nói chuyện điện thoại, giọng điệu cũng thay đổi, cái gì mà thực xin lỗi, ăn vụng, tiểu tiện nhân các loại, nghe liền biết bởi vì người phụ nữ khác mà cùng bạn trai tranh cãi.”

Hỏi Mã Thạc xong, Trình Gia Dũng cùng Trương Mộ Đồng lại gặp đồng nghiệp cũ của Hách Tố Vân, Đỗ Bình nói chuyện, hai người bọn họ đến làm việc cùng năm, không cùng một bộ phận, Đỗ Bình chủ yếu phụ trách phía trước.

Cùng Mã Thạc nói không sai biệt lắm, Hách Tố Vân người này, trong lòng đồng nghiệp, danh tiếng cực kỳ kém, người nhận thức hoặc tiếp xúc qua cô ta đều không ngoại lệ, đều nói cô ta vì tư lợi, không chịu chút thiệt thòi nào, chiếm tiện nghi của người khác còn không biết đủ.

Hách Tố Vân còn có “tật xấu”, là vay tiền không trả, mấy năm trước mượn của Đỗ Bình hai vạn, đến bây giờ một đồng cũng chưa trả.

“Cô biết chuyện Hách Tố Vân có bạn trai không?”

“Biết!” Đỗ Bình một bên dọn dẹp đồ vật ngổn ngang trên sân khấu, một bên trả lời: “Lần trước trong cửa hàng chúng tôi xảy ra vụ án mưu sát, còn là bạn trai Hách Tố Vân làm nhân chứng đấy!”

“Cái gì? Án mưu sát?” Nghe được một từ này Trình Gia Dũng cùng Trương Mộ Đồng sinh nghi, đồng thời hỏi.

Đỗ Bình: “Chuyện hơn một năm trước rồi, trong cửa hàng của chúng tôi có khách ở phòng bao bị người khác đập chết, tài sản trên người cũng không còn. Vị khách đó lúc trước một mực thích Hách Tố Vân, mỗi lần đến đều phải qua quầy bar trêu ghẹo Hách Tố Vân.”

“Vị khách kia làm buôn bán, cũng rất có tiền đó, Hách Tố Vân cũng không kháng cự, hai người liền thường xuyên công khai liếc mắt đưa tình, khi đó chung tôi vốn không biết Hách Tố Vân có bạn trai”

“Ngày đó vị khách kia bị hại, chúng tôi có đồng nghiệp nhìn thấy Hách Tố Vân cùng khách đi vào phòng bao, lúc đó Hách Tố Vân đã sớm qua giờ tan làm rồi.”

“Lúc sau phát hiện khách bị sát hại tại phòng bao, là dùng gạt tàn trên bàn đập chết, cảnh sát các vị tới điều tra, cùng không phát hiện vân tay gì đó.”

“Có người báo, nói trông thấy Hách Tố Vân từng vào phòng bao, Hách Tố Vân cự tuyệt không thừa nhận. Còn tìm bạn trai tới làm nhân chứng thời gian. Tôi chỉ thấy qua người đàn ông đó một lúc, vóc dáng nhỏ, lớn lên coi như cũng được, biết ăn nói đấy”

“Về sau cảnh sát không có chứng cứ, người chứng kiến cũng chỉ là thấy qua bóng lưng mà phán đoán, không nhìn thấy chính mặt. Hách Tố Vân còn có nhân chứng, việc này cũng liên không giải quyết được gì. Hiện tại hung thủ kia bắt được chưa, chúng tôi cũng không biết.”

“Có ai biết hay không, bạn trai Hách Tố Vân là làm gì? Ở nơi nào công tác?” Trình Gia Dũng hỏi.

“Tôi nào có biết đâu” Đỗ Bình cười cười, cười đến âm thanh kỳ lạ, càng giống như trào phúng: “Hách Tố Vân đem bạn trai giấu cũng thật kín, cái gì cũng không nguyện ý cùng mọi người nói, làm như chúng tôi cướp đi không bằng. Tiểu bạch kiểm kia đắc ý giống ai đó!”

“Dũng ca, chuyến đi này của chúng ta không uổng công rồi, không nghĩ tới Hách Tố Vân người phụ nữ này lại là người hai mặt! Lần đầu gặp mặt, em còn cho rằng cô ta rất thục nữ!”

Rời khỏi Dạ Mạc, máy hát của Trương Mộ Đồng lại mở, vừa rồi khi Trình Gia Dũng hỏi nhân chứng, cậu ta thiếu chút nữa không nhịn được nói ra suy nghĩ của mình.

“Biết người biết mặt không biết lòng, chúng ta lần này tới đây coi như đã có phát hiện mới rồi!”

“Chỉ đáng tiếc là chúng ta vẫn chưa biết bạn trai của Hách Tố Vân là ai? Nhà ở đâu?”

“Sao lại không biết chứ?” Trình Gia Dũng chớp mắt, vẻ mặt đắc ý.

“Đi đâu hỏi bây giờ? Đồng nghiệp của Hách Tố Vân không phải nói Hách Tố Vân mang bạn trai “che” kín lại rồi!”

“Cậu quên rồi? Đỗ Bình không phải đã nói qua bạn trai của Hách Tố Vân đã từng giúp cô ta làm nhân chứng sao? Ở trụ sở công an chắc sẽ có bản ghi chép về anh ta, cậu còn sợ không tìm được người sao?”

Trương Mộ Đồng bừng tỉnh, giơ ngón tay cái với Trình Gia Dũng cười ngốc nói: “Em nói rồi mà, hồ ly gian xảo cũng khó thoát khỏi thợ săn!”

Kí ức của Tiêu Tiêu lại “xuyên qua” buổi chiều hôm đó rồi!

Vừa lúc mới tìm Trình Gia Dũng, Tiêu Tiêu chỉ nhớ Trình Gia Dũng và cô là đồng sự cùng hợp tác trong đội cảnh sát.

Rời đi không bao lâu, cô lại đột nhiên nhớ lại chuyện khi Trình Gia Dũng còn nhỏ từng cứu cô, cảm giác thầm mến nhiều năm lại một lần nữa dâng lên trong lòng.

Tiêu Tiêu còn nhớ rõ, cô của bây giờ và lúc mười một tuổi, quả thực là khác một trời một vực.

Một năm kia, ba của Tiêu Tiêu xảy ra chuyện, mẹ bỏ nhà ra đi, bỏ lại Tiêu Tiêu trơ trọi một mình.

Cô bởi vì quanh năm nằm viện, bị ảnh hưởng bởi loại thuốc thần kỳ, là một tiểu bàn tử “hình cầu”, cộng thêm cô thân hình không cao, mặt lại sưng vù mập giả, tính cách tự tin mẫn cảm, ánh mắt ảm đạm quanh năm không có ánh sáng, các bạn xung quanh đều tùy tiện khi dễ.

Ngày đó gặp Trình Gia Dũng giống như là ngày chán nản sau cùng trong đời. Cô còn nhớ rõ ngày đó tại hoa viên bệnh viện, mấy đứa trẻ so với cô lớn hơn kiếm cô tìm niềm vui, đem cô vây vào giữa, nhục nhã đánh chửi.

Tiêu Tiêu lúc đó không hề có năng lực phản kháng, cũng không muốn phản kháng.

Cô tình nguyện bị mấy đứa trẻ lớn hơn đánh chết, dù sao mọi việc trước mặt làm cô mê mang bất lực, chỉ cầu sớm một chút được giải thoát.

Lúc đó Trình Gia Dũng đột nhiên xuất hiện, anh cũng mặc quần áo bệnh nhân, ra sức giúp đỡ Tiêu Tiêu tránh khỏi mấy đứa trẻ ức hiếp cô.

Thời điểm đó thân thể của Trình Gia Dũng cũng không tốt, chỉ là hơi vận động một chút, hơi liền không kịp thở, sắc mặt tái nhợt.

Mấy đứa trẻ đó cũng vì nhìn thấy sắc mặt Trình Gia Dũng quá kém, sợ gây ra vấn đề gì đó quá lớn, không có tiếp tục dây dưa, toàn bộ đều chạy đi.

Đuổi đi mấy tiểu hài tử hư hỏng, Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu nói chuyện rất lâu. Tiêu Tiêu lúc đó đã mất đi năng lực giao tiếp với người khác, cô chỉ có thể lắng nghe rồi lại cái gì cũng không hiểu không trả lời.

Trước khi Trình Gia Dũng bị mẹ mang đi còn quay đầu nhìn Tiêu Tiêu yếu ớt nhỏ bé bất lực, lại chạy đến bên người cô, nói với cô: “Về sau có ai khi dễ cậu, chạy đến phòng bệnh tìm tôi. Có tôi ở đây, không ai dám khi dễ cậu.”

Tiêu Tiêu từ nhỏ đã bị coi như “quái vật”, chỉ có một người bố yêu thương mình. Về sau khi bố xảy ra chuyện, thế giới của cô triệt để sụp đổ, cô thực sự như cô hồn dã quỷ, không nơi nương tựa, không có người quan tâm, không có người yêu thương!

Trình Gia Dũng vô ý mà trượng nghĩa cứu cô cùng một câu nói ấm áp, làm cho Tiêu Tiêu có dũng khí tiếp tục sống tiếp.

Mặc dù cô không có còn một cái gì, vẫn còn có một vị đại ca ca lạ lẫm, nguyện giúp đỡ cô, nguyện ý cho cô an ủi.

Một điểm ấm áp này, lại đủ cho Tiêu Tiêu hưởng dụng cả đời.

Từ lần chia tay đó, bọn họ không còn gặp lại, Tiêu Tiêu vẫn tâm tâm niệm niệm hy vọng có một ngày có thể gặp lại Trình Gia Dũng một lần.

Có lẽ ông trời nghe được tâm nguyện của cô, lần nữa gặp lại Trình Gia Dũng là tại lễ tốt nghiệp của Tiêu Tiêu tại học viện cảnh sát, Trình Gia Dũng với tư cách là tân sinh viên ưu tú học viện cảnh sát lên phát biểu.

Mười mấy năm không gặp, Trình Gia Dũng càng cao lớn, cũng không giống như cậu bé vẻ mặt tràn đầy bệnh tật, Tiêu Tiêu chỉ liếc mắt cũng nhận ra anh.

Nhiều lần trắc trở, Tiêu Tiêu mới từ chỗ của chú Chu thăm dò được địa chỉ nhà Trình Gia Dũng. Cô dùng hết số tiền tích góp được lúc đi làm mấy năm nay, thuê phòng đối diện phòng của Trình Gia Dũng, cũng tại ngày đầu tiên chuyển vào trí nhớ của cô xuất hiện vấn đề.

Cô hoàn toàn quên mất Trình Gia Dũng là ai, cũng không biết tại sao mình lại chuyển nhà đến đây.

Tiêu Tiêu nhiều năm như vậy đều dựa vào chính mình, sớm quen với độc lai độc vãng.

Gặp hàng xóm, cô đến câu chào nói cũng lười nói, càng không nói đến quan hệ hàng xóm láng giềng tốt.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio