Editor: Yeee
Beta: An Nhiên
Một đoạn thời gian không gặp, Hách Tố Thanh vẫn đanh đá như cũ, giọng như loa công suất lớn, đột nhiên một giọng nói gào lên, không chỉ dọa run Trình Gia Dũng với Trương Mộ Đồng ở đối diện, ngay cả cháu ngoại trai Chu Hàng ngày thường tiếp xúc rất nhiều với Hách Tố Thanh, cũng bị dọa tới mức đem sách trong tay trực tiếp vứt trên mặt đất.
Hách Tố Thanh tức tới mặt đỏ bừng, dùng tay chỉ Chu Hàng phía sau người, lớn tiếng nói: “Em gái tôi mới chết mấy ngày, hắn ta liền đẩy Hàng Hàng cho tôi bỏ mặc không quan tâm, tôi gọi điện thoại cho Chu Chấn Vũ thương lượng việc khám bệnh cho Hàng Hàng, hắn sợ tới mức ngay cả điện thoại của tôi cũng không dám nhận! Các người nói xem, có người làm cha như hắn sao?”
Mặc dù Chu Hàng nhỏ tuổi nhưng bản thân cậu bé cũng hiểu rõ, bệnh của nó liên lụy rất nhiều người. Cậu bé chạy tới giữ chặt cánh tay Hách Tố Thanh, giọng nói nhỏ nhẹ đám bảo với cô ấy: “Dì cả, con sẽ nghe lời, sẽ không làm dì mệt lòng!”
Thấy Chu Hàng hiểu chuyện như vậy, Hách Tố Thanh lại nghĩ tới em gái đáng thương của cô ấy.
Hai mắt cô đẫm lệ, ôm lấy Chu Hàng đáng thương, sờ sờ tóc cậu bé, nói: “Đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, em gái tôi vất vả nửa đời đều là vì nó! Hơn hai tháng trước bệnh viện thông báo với chúng tôi, Hàng Hàng đã tìm được mẫu người hiến thích hợp, cần chúng tôi chuẩn bị vạn. Tiểu Văn đi tìm bạn mượn, em ấy xảy ra chuyện này, bệnh của Hàng Hàng lại phải trì hoãn.”
Trương Mộ Đồng liếc mắt nhìn Trình Gia Dũng một cái, hỏi: “Một ngăn tủ túi với đồ hàng hiệu của Hách Tố Văn, toàn bộ bán đi, cũng không kém trị giá vạn!”
Hách Tố Thanh cười khổ một chút, trả lời nói: “Mấy cái túi với quần áo đó của em ấy đều là giả, tôi cùng em ấy mua hàng nhái cao cấp, mấy ngàn tệ cũng không đáng giá!”
“Giả?”
Trình Gia Dũng nhíu nhíu mày, mua đồ hiệu giả có ý nghĩa gì? Anh cũng không hiểu loại tâm lý này của phụ nữ.
“Tiểu Văn nói chỗ làm việc của em ấy rất nhiều người đều mặc hàng hiệu, bản thân cũng không thể mặc quá keo kiệt, chẳng qua…” Hách Tố Thanh muốn nói lại thôi, dừng một chút lại không nói.
“Chẳng qua cái gì?” Trình Gia Dũng đuổi theo không ngừng lại hỏi một câu.
Hách Tố Thanh nhìn Chu Hàng bên cạnh nói: “Cẩn thận nghĩ lại, mấy tháng này, sự thay đổi của Tiểu Văn quả thực rất lớn”.
“Cụ thể cô ấy biểu hiện thay đổi lớn ở mặt nào?”
“Đột nhiên yêu thích hư vinh liền không nói. Cũng không quá quan tâm với Hàng Hàng, em ấy công việc bận rộn, lúc trước cho dù công việc có bận, cũng phải mỗi tuần đều đón con về hai ba ngày. Nhưng hai tháng gần đây gần như ném Hàng Hàng cho ba nó chỗ nào cũng không quan tâm, mỗi ngày đi sớm về muộn, cũng không biết đang bận cái gì!”
Lúc Hách Tố Thanh nói lời này, Trình Gia Dũng cố ý quan sát Chu Hàng một chút, cậu bé xê dịch thân mình bảo trì một đoạn khoảng cách với Hách Tố Thanh, lông mày cũng xoắn lại thành một cụm, “phê bình” của Hách Tố Thanh đối với mẹ cậu làm Chu Hàng cũng không hài lòng lắm!
Lại hỏi Hách Tố Thanh mấy vấn đề, vừa lúc trong tiệm có khách đến, Trình Gia Dũng với Trương Mộ Đồng liền đi trước.
Vừa mới đi ra khỏi cửa hàng quần áo của Hách Tố Thanh, Chu Hàng liền đuổi theo ra tới, chỉ là chạy vài bước, cậu bé đã mệt tới mức thở hồng hộc, thở hết cả hơi.
Chu Hàng ổn định hô hấp một chút, vẻ mặt câu nệ, xoa bàn tay nhỏ, chắn phía trước Trình Gia Dũng với Trương Mộ Đồng, lại cúi đầu không dám nói lời nào.
Trình Gia Dũng ngồi xổm bên người Chu Hàng, mỉm cười một chút, hỏi cậu bé: “Hàng Hàng, cháu có phải vẫn còn có chuyện gì muốn nói với chú cảnh sát không?”
Chu Hàng ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với Trình Gia Dũng: “Chú cảnh sát, mẹ cháu không phải là người xấu, bà ấy cũng không có bởi vì công việc mà không chăm sóc cháu. Mẹ nói với cháu, hiện tại cháu lớn rồi, sau này bà ấy muốn giảm bớt số lần tới thăm cháu, để cháu học được kiên cường với độc lập”.
Trình Gia Dũng gật gật đầu, cơ hội lớn bày ra trước mắt, anh nhân cơ hội dò hỏi Chu Hàng: “Hàng Hàng, cháu với chị Đường Đường có phải rất thân không?”
“Có lúc mẹ bận công việc, tan làm trễ, cháu liền chơi ở trong nhà chị Đường Đường. Chị Đường Đường rất tốt với cháu, chị ấy cũng nói mẹ là người tốt, bảo cháu nhất định không được quên mẹ!”
Trình Gia Dũng sờ sờ đầu Chu Hàng, lại cười cười với cậu bé, cho cậu lòng tin: “Chú cảnh sát cũng tin tưởng mẹ cháu là người tốt, sau này phải nghe lời của dì cả nhiều hơn!”.
Chu Hàng nhếch môi, khom lưng nói tiếng cảm ơn với Trình Gia Dũng, vui vẻ mà nhảy nhót trở về.
“Đứa nhỏ này còn rất là hiểu chuyện, tình cảm với mẹ cũng không tệ! Không nghĩ tới danh tiếng nhân duyên của Hách Tố Văn trong các đồng nghiệp lại kém như vậy, ba còn trẻ như vậy, con cái dạy dỗ ra cũng không tệ!”
Trương Mộ Đồng cảm thán một câu, ở chung ngắn ngủi, ấn tượng của cậu với Chu Hàng cực kì tốt, không chỉ là vì thân thế đáng thương của cậu bé mà thêm phần đồng tình.
Cảm nhận của Trình Gia Dũng với Trương Mộ Đồng không khác biệt lắm, đều nói con cái là một tấm gương phản chiếu của ba mẹ, đứa con thiện lương và biết ơn như thế, rốt cuộc là giống người ba người mẹ nào?
Rời khỏi cửa hàng quần áo của Hách Tố Thanh, trời đã tối rồi, Trình Gia Dũng với Trương Mộ Đồng không trở về đội cảnh sát, mà là từng người trở về nhà.
Mới vào cổng lớn của tiểu khu, Trình Gia Dũng lại lần nữa ngẫu nhiên gặp được Tiêu Tiêu, trên đường trở về anh vẫn luôn nghĩ chuyện án tử, rất nhiều chuyện nghĩ không thông, tâm trạng có chút hậm hực, nhìn thấy Tiêu Tiêu giống như là ăn linh đan diệu dược, lập tức tâm trạng rất tốt.
Anh chỉnh sửa lại đầu tóc một chút, chạy hai bước đuổi theo: “Cô cũng mới tan làm về?”
Trình Gia Dũng chào hỏi với Tiêu Tiêu, mặt vậy mà vọt đỏ lên.
Lần trước Tiêu Tiêu xem như là biểu lộ chân tình với anh, Trình Gia Dũng gặp lại cô cảm thấy càng ngại ngùng.
Trình Gia Dũng vốn cho rằng Tiêu Tiêu cũng sẽ như anh, nhìn thấy anh cũng sẽ bức rức bất an, ánh mắt lấp lánh, nhưng Tiêu Tiêu giống như người không có việc gì cái gì cũng chưa từng xảy ra, lạnh nhạt gật đầu một chút với Trình Gia Dũng, xem là đáp lại rồi.
Sau khi Tiêu Tiêu về nhà, đã quên kí ức lúc trước, cho nên hiện tại cảm giác của cô đối với Trình Gia Dũng, chính là một người hàng xóm bình thường!
Lại một lần mặt nóng dán mông lạnh của người ta!
Tâm trạng vừa mới tốt lên, trực tiếp bị ném tới đáy cốc, Trình Gia Dũng là cực kỳ buồn bực!
Nếu như Tiêu Tiêu vẫn luôn duy trì thái độ lạnh nhạt này với anh, Trình Gia Dũng ngược lại cũng không sao cả, ngày đầu tiên anh quen biết Tiêu Tiêu, liền biết tính cách cô chính là như vậy.
Nhưng Tiêu Tiêu một hồi lạnh nhạt một hồi lại thái độ thân thiết, thật sự làm Trình Gia Dũng không thể chịu nổi!
Trình Gia Dũng không thể không lúc nào tự kiểm điểm bản thân, có phải làm sai cái gì rồi không?
Đáng tiếc chính là anh đối diện với Tiêu Tiêu não liền không trôi chảy, cho dù vắt hết óc, cũng không thể nghĩ được trong thời gian ngắn ngủn, anh rốt cuộc đắc tội đại tiểu thư này chỗ nào?
“Tiêu Tiêu, tôi không làm sai chuyện gì chứ?” Trình Gia Dũng nhịn không được, đoán tới đoán lui, còn không bằng trức tiếp hỏi cô.
Lúc này, lòng Trình Gia Dũng lạnh lẽo, hy vọng bản thân dũng cảm kiểm điểm, Tiêu Tiêu có thể cho anh một phương hướng cải chính!
Ký ức của Tiêu Tiêu thiếu hụt, đối với thái độ dũng cảm nhận sai của Trình Gia Dũng, hoàn toàn chính là ông nói gà bà nói vịt, tuy rằng nói với nhau ngôn ngữ của cùng một nước, nhưng chính là nghe không hiểu.
Tiêu Tiêu chớp chớp đôi mắt quả nho trong sáng, nghiêng đầu, nhìn nhin Trình Gia Dũng kỳ kỳ, thẳng thắng nói: “Anh đúng hay sai? Hình như không có quan hệ gì với tôi?”
Trình Gia Dũng cố ý quan sát ánh mắt mơ màn của Tiêu Tiêu, sắc mặt bình tĩnh, cũng không giống như là bộ dáng lúc đấu trí với anh?
Cảm giác kỳ lạ lại lần nữa xuất hiện, Trình Gia Dũng lại bắt đầu hoài nghi suy đoán, rốt cuộc có phải cùng một người không?
“Án tử của Hách Tố Văn điều tra thế nào rồi?”
Tiêu Tiêu thấy Trình Gia Dũng vẫn luôn nhìn mình trầm mặc không nói, cảm thấy rất không tự nhiên, chủ động nói chuyện công việc với anh.
“Hôm nay tôi ở cửa hàng của chị Hách Tố Văn gặp được Đường Nghi”.
“Đường Nghi là ai?”
Tiêu Tiêu trả lời làm Trình Gia Dũng cực kỳ ngoài ý muốn, cô với Đường Nghi không phải bạn cùng ký túc xá đại học sao?
Tiêu Tiêu làm sao có thể hỏi ra câu hỏi kỳ quặc như vậy?
“Đường Nghi? Cô không quen thuộc sao?” Trình Gia Dũng nhấn mạnh phát âm tên, lại thăm dò mà hỏi lại một lần.
Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, thành thật mà nói ra ý nghĩ của bản thân: “Lần đầu tiên tôi nghe cái tên này? Tôi nên quen biết cô ấy sao?”
Trình Gia Dũng lùi về sau hai bước, càng nhìn Tiêu Tiêu càng cảm thấy kỳ quái, cô đây là làm sao vậy?
Là trí nhớ xuất hiện vấn đề?
Hay là người trước mặt này, chỉ là người con gái lớn lên giống y đúc Tiêu Tiêu?
- -----oOo------