Editor: Yaann
Beta: Mỡ Mỡ
Đèn mới bật, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Trình Gia Dũng, từ chiều đến tối anh đã xem hết toàn bộ hồ sơ của Tiêu Tiêu, chuyện khiến Trình Gia Dũng tương đối bất ngờ không nghĩ đến là, Tiêu Tiêu chính là con gái của cảnh sát Tiêu Viễn, người năm đó không làm tròn nhiệm vụ mà tự tử.
Vụ án của Tiêu Viễn cho đến bây giờ vẫn là một cậu đố trong nội bộ công an, ai cũng không biết năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, khiến một cảnh sát ưu tú lập công vô số lại đi lên con đường cụt, ông ấy vội vàng tự sát càng khiến câu đố này nhiều năm như vậy vẫn chưa giải được.
Cha của Tiêu Tiêu, với tư cách là một nhân viên công an có hành vi xấu trong hệ thống công an, theo lý mà nói là không có bộ phận nào bằng lòng thu nhận con cái của công chức viên chức có vết nhơ như vậy.
Mà lạ thường là Tiêu Tiêu lại thuận lợi tiến vào tổ kỹ thuật của công an, nếu như không cẩn thận điều tra, mọi người đều không biết lai lịch của cô.
Trình Gia Dũng đột nhiên nhớ đến chủ nhiệm của phòng nghiệm chứng vẫn luôn chăm sóc Tiêu Tiêu, ví dụ như lấy giấy phê chuẩn lấy một lượng vật chứng lớn trong nhà người bị hại, hoặc kỳ nghỉ dài hạn không có lý do, phối hợp với cấp trên để giúp Tiêu Tiêu theo cảnh sát hình sự tra án…
Những thứ này là chuyện mà viên chức khác đều không dám nghĩ đến, Chu Vũ bật đèn xanh cho Tiêu Tiêu từng cái một, những cách làm này cùng với tính cách ngày thường bảo thủ nghiêm khắc của Chu Vũ khác một trời một vực.
Lòng hiếu kỳ của Trình Gia Dũng bùng nổ, chẳng nhẽ chủ nhiệm Chu Vũ và Tiêu Tiêu sớm đã quen biết rồi?
Vì để giải đáp câu đố, Trình Gia Dũng thăm dò mà gọi điện thoại cho chủ nhiệm Chu Vũ hẹn cùng nhau ăn một bữa cơm, Chu Vũ rất hân hạnh, cũng không từ chối lời mời của Trình Gia Dũng.
Hai người hẹn ở một nhà hàng ngay gần tòa nhà làm việc của Chu Vũ, lúc Trình Gia Dũng vội vàng đến, thì Chu Vũ đã ngồi đợi trong nhà hàng rồi.
“Xin lỗi, chủ nhiệm Chu, tôi đến muộn!”
Mặc dù Chu Vũ không phải là lãnh đạo trực tiếp của Trình Gia Dũng, nhưng dù gì cũng là tiền bối của anh, cộng thêm Chu Vũ là người hay cười nói, không so đo tính toán, cho nên mỗi lần Trình Gia Dũng gặp Chu Vũ, bao giờ cũng có chút cẩn thận.
Chu Vũ tỏ ý Trình Gia Dũng ngồi xuống, khách sáo mà rót một ly trà cho anh, vui vẻ nói: “Ở bên ngoài thì đừng gọi chủ nhiệm nữa, vừa kỳ lạ lại lạnh nhạt. Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, gọi tôi là chú Chu được rồi!”
Thái độ của Chu Vũ khác với thường ngày, cười lộ ra hàm răng không mấy chỉnh tề. Trình Gia Dũng công tác lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Vũ cười, sự khách sáo nhún nhường của ông ấy quả thực khiến Trình Gia Dũng thả lỏng không ít.
“Chú Chu, để cháu tự làm được rồi!” Trình Gia Dũng nhận lấy ấm trà, cũng dựa theo căn dặn của Chu Vũ mà sửa đổi xưng hô.
Hai người nói chuyện vụn vặt trên công việc một lúc, Trình Gia Dũng vẫn còn đang cân nhắc, một lúc nữa làm thế nào nhắc đến chuyện của Tiêu Tiêu mà không lộ ra không lễ phép. Không ngờ đến Chu Vũ lại nói trước Trình Gia Dũng: “Tiểu Trình, cậu không tìm tôi, mấy ngày này tôi cũng đang muốn tìm cậu đấy!”
Trình Gia Dũng chớp mắt, ly trà vừa cầm đến bên miệng liền dừng ở không trung, đầu đầy dấu chấm hỏi(???)!
Chu Vũ cười hiền hậu, đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu Trình, chú Chu cũng không vòng vo nữa, tôi tìm cậu là muốn cùng cậu nói chuyện của Tiêu Tiêu!”
“Ừ!???”
Trình Gia Dũng chậm chạp gật đầu, làm thế nào mà suy nghĩ của Chu Vũ cùng suy nghĩ của anh lại giống nhau vậy nhỉ? Hay là trong đầu ông ấy lắp máy theo dõi nhìn thấu suy nghĩ của anh nhở?
Hóa ra gừng càng già càng cay, lúc này trong đầu Trình Gia Dũng toàn là dấu chấm hỏi, ngược lại không cách nào suy nghĩ nữa.
“Gần đây trạng thái của Tiêu Tiêu ngày càng kém, tôi rất lo lắng cho con bé, đứa bé này mấy năm gần đây sống cũng thật khổ!” Chu Vũ nặng nề thở dài một cái, trên mặt đầy lo lắng.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trình Gia Dũng, Chu Vũ cũng không có ý định giấu diếm anh nữa, kể hết toàn bộ quan hệ của mình với cha của Tiêu Tiêu cho Trình Gia Dũng nghe.
Vấn đề mà Trình Gia Dũng muốn biết, không hỏi cũng biết được đáp án rồi.
Chân tướng rõ ràng, Chu Vũ có thể “Đặc biệt” chăm sóc Tiêu Tiêu, hóa ra còn có chuyện như vậy!
Nhưng Trình Gia Dũng vẫn nghĩ không ra, vấn đề của Tiêu Tiêu, tại sao Chu Vũ lại lựa chọn cùng anh thương lượng? Chẳng lẽ là vì bà con xa không bằng láng giềng gần sao?
“Chú Chu, Tiêu Tiêu xảy ra chuyện gì sao?” Trình Gia Dũng cắt đứt lời nói của Chu Vũ, anh rất lo lắng, nhịn không được mà xen vào hỏi.
“Cậu không có phát hiện gần đây trí nhớ của Tiêu Tiêu càng ngày càng kém sao? Con bé từng nói với tôi về triệu chứng của con bé, tôi còn cho rằng đó chỉ là vấn đề tạm thời, nhưng bây giờ con bé với tôi chính là một lát thì quen biết một lát thì không quen đấy.”
Quả thực là Trình Gia Dũng phát hiện gần đây cảm xúc của Tiêu Tiêu có chút khác thường, nhưng anh không nghĩ đến vấn đề trí nhớ.”
“Chú Chu, chúng ta làm thế nào mới có thể giúp được Tiêu Tiêu?” Trình Gia Dũng cảm thấy lúc này tâm tình của bản thân có lẽ cũng không khác Chu Vũ là mấy.
Mặt Chu Vũ lộ vẻ đa cảm, nhún vai, nói: “Tôi khuyên Tiêu Tiêu rất nhiều lần rồi, bảo con bé đi bệnh viện khám xem, nhưng con bé hoàn toàn không chịu nghe. Càng ngày càng chống lại tôi, lúc đi làm đều như hận không thể mà trốn tránh tôi vậy. Cậu đi khuyên con bé đi, tôi nghĩ có lẽ con bé sẽ nghe cậu!”
Trình Gia Dũng sững sờ, sau đó lúng túng cười, Chu Vũ còn thật sự quá coi trọng anh rồi.
Phá án thì anh coi như còn có thể miễn cưỡng, còn khuyên con gái, đặc biệt là cô gái độc lập như Tiêu Tiêu, có lúc ngay cả nói cũng đều lười nói nhiều hơn một câu với anh. Nghe lời ông ấy nói, giống như so với việc lên trời hái mặt trăng còn khó hơn.
Nhưng cho dù sử dụng biện pháp nào, Trình Gia Dũng đều sẽ khiến Tiêu Tiêu sớm đi bệnh viện khám bệnh, cho dù không có nhắc nhở của Chu Vũ, nếu anh biết rồi thì cũng sẽ nhất định đi khuyên.
Chu Vũ còn cho rằng Trình Gia Dũng sẽ vì sức khỏe đặc biệt của Tiêu Tiêu mà bỏ rơi Tiêu Tiêu, sẽ không bằng lòng tiếp xúc nhiều với cô, thấy Trình Gia Dũng có thể sảng khoái đồng ý như thế, sự quan tâm với Tiêu Tiêu cũng không giống như là làm ra vẻ. Chu Vũ mới coi như là trút được gánh nặng, tâm tình vui vẻ.
Ông ấy cách bàn vỗ mu bàn tay Trình Gia Dũng, nói: “Có những chuyện Tiêu Tiêu không thể lựa chọn, cô gái ngốc này chờ mong cậu nhiều năm như thế, cậu có thể tốt với con bé như vậy, tôi cũng yên tâm rồi!”
Trình Gia Dũng cảm thấy lòng run lên một cái, không hiểu rõ ý trong lời nói của Chu Vũ, anh hỏi Chu Vũ: “Chú Chu, chú nói cô ấy chờ mong tôi nhiều năm như vậy, nghĩa là sao?”
Chu Vũ nhíu mày, thấy vẻ mặt khốn đốn của Trình Gia Dũng, thở dài lắc đầu, nói: “Hóa ra con bé vẫn không có dũng cảm nói với cậu!”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lòng của Trình Gia Dũng như bị côn trùng cắn xé, không tính là quá đau, nhưng cũng không thoải mái lắm.
“Mấy năm trước Tiêu Tiêu bảo tôi giúp con bé tìm một người, con bé nói cậu bé này, lúc còn nhỏ từng cứu con bé ở trong bệnh viện, không có sự cổ vũ của cậu bé, con bé sẽ không kiên trì được đến hôm nay. Cậu bé này không phải là Tiểu Trình cậu sao?”
Trình Gia Dũng cảm thấy bản thân như bị điện giật một cái, anh không ngờ đến duyên phận của anh cùng Tiêu Tiêu vào nhiều năm trước đã có rồi.
Trình Gia Dũng cố gắng nhớ lại, anh nhớ bản thân mười mấy năm trước quả thực ở trong bệnh viện đã từng giúp một cô bé mập mạp, nhưng anh cố gắng nhớ lại dáng vẻ của cô bé ấy, cùng với dáng vẻ hiện tại của Tiêu Tiêu, một chút cũng không liên tưởng đến là cùng một người.
Trình Gia Dũng nghĩ ngợi một lúc, mới hỏi: “Tôi nhớ tôi từng giúp một cô bé, nhưng dáng vẻ của cô bé đó so với Tiêu Tiêu của bây giờ một chút cũng không giống?”
“Cô bé mà cậu gặp lúc đó là một cô bé mập mạp đúng không? Lúc đó Tiêu Tiêu uống rất nhiều loại thuốc an thần, ảnh hưởng đến dáng vẻ bên ngoài rất nhiều.”
“Thuốc an thần?”
Chu Vũ tiết lộ càng nhiều, Trình Gia Dũng càng lo lắng.
“Thực ra, Tiêu Tiêu không có các loại bệnh về thần kinh, vấn đề của con bé là vấn đề mà khoa học hiện nay không giải thích được.” Chu Vũ lim môi, dừng lại một lúc, vẫn là quyết định không tiết lộ quá nhiều bí mật của Tiêu Tiêu, “Cụ thể là nguyên nhân gì, vẫn nên để Tiêu Tiêu tự mình nói cho cậu đi!”
Trình Gia Dũng cũng đại khái là đoán ra được chuyện gì rồi, anh cũng không ép hỏi nữa, rót trà cho Chu Vũ, chủ động chuyển dời đề tài câu chuyện: “Chú yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách khiến Tiêu Tiêu sớm đi bệnh viện khám bệnh.”
Chu Vũ gật đầu, vừa yêu quý lại cảm kích mà nhìn Trình Gia Dũng một cái. Mặc dù ông ấy và Trình Gia Dũng tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng Chu Vũ tin tưởng mắt nhìn người của mình, đưa con gái của bạn thân nhất giao cho anh chăm sóc, Chu Vũ cảm thấy yên tâm rồi.
Hai người lại trò chuyện chủ đề khác một lúc, Trình Gia Dũng lại nhớ đến vụ án của cha Tiêu Tiêu, bởi vì lo lắng, anh nhịn không được lại đưa chủ đề nói chuyện vòng quanh trở lại trên người Tiêu Tiêu, “Chú Chu, vụ án của chú Tiêu rốt cuộc là chuyện như nào, ông ấy làm sao mà vô duyên vô cớ tự sát được?”
Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Chu Vũ rũ mắt xuống, trầm mặc không nói một câu.
Mỗi lần nhắc đến Tiêu Viễn người bạn tốt nhất của ông ấy, Chu Vũ liền khó chịu. Mọi chuyện mặc dù đã qua mười lăm năm rồi, nhưng chuyện Tiêu Viễn tự sát và nhiều năm gần đây vẫn luôn không thể giúp ông ấy lật lại vụ án, nên vẫn luôn là ngõ cụt trong lòng Chu Vũ.
“Tôi vẫn luôn tin lão Tiêu là vô tội!”
Chu Vũ trầm mặc một lúc, mới chậm rãi mở miệng nói chuyện, “Tôi cùng lão Tiêu quen nhau từ nhỏ, về sau lại cùng nhau làm công an. Con người ông ấy tính cách thế nào, tôi hiểu hơn bất kỳ ai. Lão Tiêu à, người này so với tôi còn bảo thủ hơn, nhưng lại vô cùng có tinh thần trọng nghĩa. Mấy lần chấp hành nhiệm vụ một mình đều cùng mấy tên lưu manh vật lộn với nhau đến cả mạng cũng không muốn giữ. Mấy ngày không ngủ, liên tục phá án càng là chuyện thường. Một cảnh sát tốt như vậy, cậu nói thử xem ông ấy mà không làm tròn trách nhiệm ư, còn tôi cái gì cũng đều không tin.”
“Chú Chu, năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Trình Gia Dũng ngồi thẳng người, có lẽ là vì do Tiêu Tiêu, cho nên anh đối với vụ án cũ lâu năm này vô cùng có hứng thú.
Chu Vũ biết Trình Gia Dũng ở trong nhóm người mới của đội điều tra có năng lực rất mạnh, mặc dù cơ hội giúp Tiêu Viễn lật lại vụ án đã rất mịt mù rồi, nhưng ông ấy vẫn không bằng lòng bỏ qua bất kì cơ hội nào, nhân cơ hội này mà kể hết đầu đuôi vụ án mười lăm năm trước cho Trình Gia Dũng.
“Đầu hè của mười lăm năm trước, thành phố chúng ta liên tiếp xảy ra vụ án cướp đoạt ngân hàng. Nhóm bọn cướp cướp bóc rất nhiều tài sản của người dân, còn giết rất nhiều người dân thành phố vô tội, xã hội phản ứng cực kỳ gay gắt. Lúc đó cục công an thành phố dùng hơn một nửa lực lượng cảnh sát, đáng tiếc mỗi lần nhiệm vụ đi bắt tội phạm đều thất bại, nhóm người kia có người giúp nên mỗi lần đều may mắn chạy thoát trước khi cảnh sát đuổi đến.”
“Về sau đội cảnh sát liền bắt đầu truyền tin bên trong nội bộ có gian tế. Trong thời gian ngắn tất cả mâu thuẫn đều chỉ về hướng lão Tiêu. Nhân viên kỹ thuật mang theo đội kiểm tra chưa tìm được lão Tiêu, thì ông ấy đã nhảy lầu tự sát ở trong khách sạn rồi, ngay cả một bức di thư cũng không để lại. Sau khi lão Tiêu chết, đội kiểm tra đã tìm thấy một số lượng lớn các khoản chuyển khoản không rõ nguồn gốc ở trong thẻ ngân hàng của lão Tiêu, kẻ cầm đầu của nhóm cướp đoạt kia cũng thành công sa lưới ngay trong nửa tháng đấy, lão Tiêu cũng bị gán cho cái danh hiệu nội gián này, đến chết cũng đều không thể vì bản thân kêu oan một tiếng.”
Trình Gia Dũng không hiểu, hỏi Chu Vũ một câu: “Lúc đó có chứng cứ xác thực gì sao, nên mới hoài nghi đến chú Tiêu?”
“Nói đến chuyện này, tôi cũng thấy rất kỳ quái.” Chu Vũ nhíu mày, nói tiếp: “Trước một tuần lão Tiêu chết, trong thành phố xảy ra một vụ án mưu sát, người chết chính là một người tình nghi quan trọng trong nhóm cướp đoạt kia. Lúc đó có bảy nhân chứng đồng thời nhìn thấy lão Tiêu cùng người bị hại cãi nhau, không bao lâu mọi người liền nghe thấy tiếng súng, bảy nhân chứng đồng thời làm chứng nói là lão Tiêu mở súng bắn chết người kia.”
“Bảy nhân chứng?”
Trình Gia Dũng mím môi, lâm vào trầm tư.
Cũng khó trách vụ án của Tiêu Viễn lại dễ dàng được kết luận như vậy, một hai nhân chứng có thể nói dối, bảy nhân chứng cũng không thể đồng thời oan uổng ông ấy đâu nhỉ?