Việc nhỏ bị thương đã làm chậm kế hoạch của chuyến lưu diễn mà giáng sinh cũng đã đến tiết trời đã chuyển lạnh. Từ lúc nhỏ bị thương cậu vẫn luôn bên cạnh để mà chăm sóc cho nhỏ. Cô thì vẻ mặt cứ tươi cười giả vờ lo lo lắng lắng nhưng trong tâm vẫn luôn tính kế tiếp theo để mà hãm hại nhỏ. Giáng sinh kết thúc cũng là lúc chuyến lưu diễn của nhóm sẽ kết thúc, hôm nay mọi người sẽ tới thành phố A để biểu diễn cho giáng sinh. Đúng như kế hoạch lần trước đã định sẵn sau buổi biểu diễn cả nhóm sẽ tổ chức bữa tiệc nhỏ, việc này khiến nhỏ vô cùng háo hức. Khắp thành phố A hôm nay đã tràn ngập không khí của ngày lễ giáng sinh những cây thông được trang trí lộng lẫy, những ông già noel vui cười cùng chiếc chuông trên tay, mọi người tấp nập mua đồ chuẩn bị cho đêm neol, chắc hẳn với những cô bé cậu bé thì rất mong chờ những món quà.
- Được rồi chúng ta tập tới đây thôi mọi người hãy nghỉ ngơi chuẩn bị cho tối nay nha!
Biên đạo nhảy thu dọn đồ rồi đi, bốn người kia thì cả người đổ mồ hôi, đêm nay là đêm cuối cùng rồi không thể lơ là được.
- Như Nguyệt chúng ta vẫn còn khoảng thời gian này từ gìơ tới tối nữa cậu muốn đi đâu không?
Cậu quay sang hỏi nhỏ.
- Có chứ, nhưng...liệu có được không? quản lí sẽ lại nổi cơn nôi đình đó.
- không sao tôi có cách mà!
Cậu cam đoan. Cuộc trò chuyện giữa hai người đã được ai đó nghe hết " Grừ, được lắm tôi sẽ không để hai người vui vẻ đâu". Hắn nhìn cô có vẻ hắn cũng đã bắt đầu để ý tới cô hơn, nhất định hắn sẽ không để ai làm tổn thương nhỏ...cho dù có ra sao, cho dù nhỏ không hề thích hắn nhưng hắn vẫn luôn dõi theo và bảo vệ cho nhỏ.
Nhỏ về phòng thay đồ rồi theo điểm hẹn mà tới chỗ cậu. vừa tới một con hẻm nhỏ vị một lực mạnh kéo vào đang định la lên thì nhỏ lại bị bịt miệng.
- suỵt là tôi!
cậu đội một cái lũ lưới trai che bớt khuân mặt nhưng nhỏ vẫn nhận ra giọng nói của cậu. thấy nhỏ đã im lặng cậu mới bỏ tay ra.
- Mau đội nó vào!
Cậu đưa cho nhỏ một bộ tóc giả, nhanh chóng nhỏ cũng đội vào.
- Cậu chắc là không sao chứ?
Nhỏ vẫn lo sẽ bị fan nhìn thấy và báo chí sẽ là ầm ĩ lên cho coi.
- vậy là cậu muốn ngồi im trong phòng hay ra ngoài vui chơi.
với một người như nhỏ vui chơi phải đặt lên hàng đầu sao thể bỏ qua. được. Đi chơi thì vui nhưng làm người nổi tiếng cũng thật khổ quá đi dù là một hành động nhỏ cũng đã được đứa ngay lên báo...nhưng cũng không thể bỏ qua dịp đặc biệt này được. A nhỏ thật không biết làm sao đây.
- Được đi thì đi!
cuối cùng không thể chối bỏ nỗi mong muốn đi chơi nhỏ cùng cậu leo lên em rồng sắt dũng mãnh gầm gừ nhanh chóng phi thẳng tới trung tâm thành phố. Bây gìơ đang là buổi chiều, mà chiều mùa đông trời nhìn ảm đạm không gay gắt sáng chói nóng bức như chiều mùa hè nhưng như vậy là khiến cho khung cảnh ở trung tâm thành phố thật lung linh với những ánh đèn lấp láy, cùng sự đông đúc tấp nập của bao người. Điểm dừng chân đầu tiên của hai người là trung tâm mua sắm muốn có tiệc phải có đồ chứ bộ.
- Trước tiên chúng ta sẽ đi mua chút đồ ăn vặt, tiên lên nào!!!
nhỏ hào hứng
- Trẻ con sao mà mua đồ ăn vặt mở tiệc.
- Tiệc đêm tại nhà chứ đâu phải tiệc sang trọng. đã mở tiệc phải có đồ ăn vặt thế mới có không khí.
Cái chủ nghĩ lí tưởng gì vậy, cậu lắc đầu ngán ngẩm nhìn nhỏ cái tính ham ăn vẫn vậy chả thay đổi chút nào. Nhớ lại hồi xưa mỗi lần mà chia đồ ăn thì nhỏ lúc nào cũng đòi đứng ra chia miệng thì cứ nói sẽ chia công bằng ai ngờ nhỏ cậu . Sau khi thu mua hết những gì cần mua nào là bim bim, thịt bò khô, khoai chiên giòn,...thêm mấy cái đùi gà tươi ngon về chiên thì nhỏ mới luyến tiếc rời khỏi thiên đường đồ ăn mà tới khu giải trí. Chơi đã đời rồi nhỏ kéo cậu qua quán nước mua hai cốc trà sữa nóng hổi rồi hai người qua ngồi ở cái ghế gần đó.
- Lâu lắm rồi mới được chơi đã đời như vậy.
- Vui không?
Cậu hỏi nhỏ mặt dù cái vẻ mặt sung sướng kia đang thể hiện rất rõ.
- Vui lắm, điều này khiến tôi nhớ về hồi nhỏ cũng vào noel này chúng ta cùng nhau trốn đi chơi.
Bao kỉ niệm vui vẻ năm đó cứ như thước phim dài mà hiện lại về kí ức hai con người kia. Cậu cũng thật nhớ khoảng thời gian đó, được ở bên cạnh nhỏ chỉ vậy thôi đã đủ để khiến cậu hạnh phúc rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Ta nói rồi sau này người con phải lấy là Mỹ Lệ.
ba cậu lớn tiếng.
- con cũng đã nói rồi đời này kiếp này con cũng chỉ coi cô ấy là em gái mà thôi.
cậu từ chối hôn ước với Mỹ Lệ nhất quyết không đồng ý.
- Tiểu Phong ba con làm vậy là vì con với lại Mỹ Lệ là một cô bé tốt có gì lại không được. Nghe mẹ đi con hãy mở lòng mình với con bé.
Mẹ cậu ra sức khuyên căn đứa con trai bướng bỉnh này.
- Mẹ con nói rồi cô ấy chỉ có thể là em gái con mà thôi.
- con...
Bà Phương chưa kịp nói gì cơn đau tim của bà lại phát tác, ba cậu nhanh chóng cho gọi bác sĩ tới nhà. Sau khi mẹ cậu qua cơn nguy kịch thì liền tìm gặp cậu ngay,...
- Tiểu Phong...sức khỏe của mẹ không tốt...con hãy cho Mỹ Lệ cơ hội có khi trái tim con sẽ mở lòng với con bé...coi như mẹ cầu xin con đi...
Nhìn người mẹ mình yêu thương khuân mặt trắng bệnh giọng nói thều thào khiến cậu phải đau lòng nhưng cậu không thể làm vậy trái tim cậu đã chứa đựng hình ảnh của nhỏ rồi...Cũng không thể khiến mẹ phải buồn lòng mà khiến bệnh càng tái phát lên cậu cũng đành đồng ý...
- Con có điều kiện, nếu như con vẫn không thể thích cô ấy và con đã có người mình thích thì mong ba mẹ hãy hủy hôn ước.
++++++++++++++
Chính vì cái điều này nên cậu mới tùy ý để cô cứ ngày càng bám theo mình mà không nói gì...Nhìn nhỏ cậu cảm thấy mình ngày càng hèn nhát, thật tồi tệ nhưng cậu cả đời này chỉ yêu một mình nhỏ tuyệt đối không có người thứ .