Chap
-Không phải vậy đâu…Phong…cậu ấy sẽ không bao giờ nghĩ như vậy đâu….
Nhỏ vẫn cố mỉm cười để tự dối lòng mình. Vừa đến trường nhỏ quay lại cảm ơn hắn lần nữa rồi chạy vào trong trường. Vùa vào đến sân trường, nhỏ đã thấy cậu đứng ở đó….vây quanh cậu là đám nữ sinh…chính lúc này nhỏ mới nhận ra rằng khoảng cách giữa cậu và nhỏ là khoảng cách vô cùng lớn , dù nhỏ có cố gắng với tới thì cũng sẽ không bao giờ có thể đến được chỗ cậu. cậu như ánh mặt trời chiếu sáng mọi thứ còn nhỏ thì chỉ là con côn trùng nhỏ bé ở dưới mặt đất. nhỏ cúi mặt khiến cho mái tóc xõa xuống che đi khuân mặt của nhỏ. Nhỏ từ từ đi qua đám nữ sinh ấy rồi vào trong lớp…thấy nhỏ có vẻ rất kì lạ cậu cau mày khó hiểu.
-----------------đến giờ ăn ùi----------------
Giờ nghỉ trưa đã đến nhưng nhỏ vẫn trong phòng vũ đạo để luyện tập. phần cũng chỉ để quên đi chuyện lúc sáng vì vậy mà cố gắng tạp trung vào luyện tập. Nhưng dù có cố gắng đến mấy thì nhỏ vẫn không thể ngừng suy nghĩ. Tim nhỏ đau lắm, nó như đang bị sợi dây thắt chặt lại vậy…sinh cùng ngày…sống cùng mái nhà…là những người bạn thân thiết nhất vậy mà thế giới của người họ lại quá khác xa nhau…
-Đau quá….tại sao nó lại đau thế?
Nhỏ để tay ở lồng ngực rồi nắm chặt lấy chiếc áo. Nhỏ ngồi thụp xuống…đôi mắt luôn mỉm cười ấy giờ đã đẫm lệ, dù nhỏ đã cố gắng kiềm chế cảm xúc lại nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra.
-Nguyệt cậu bị sao vậy?
Khì vừa vào đây cậu đã thấy nhỏ khóc rồi không biết có chuyện gì xảy ra nữa cậu vội chạy đến. Nghe thấy giọng cậu nhỏ giật mình đứng bật dậy, nhỏ vội vầng lau đi nước mắt rồi cố gắng mỉm cười quay lại nói với cậu.
-Không có gì đâu chỉ tại tớ hơi mệt thôi cậu đừng có lo cho tớ….
Nhỏ đi qua cậu nhưng Phong lại kéo tay nhỏ lại.
-Cậu đừng có nói dối…có chuyện gì thì cứ nói với tớ này. Chúng ta là bạn mà…
-Mình đã bảo chỉ là mình hơi mệt thôi mà vì vậy hãy buông tay tớ ra…
Nhỏ gục mặt xuống nói với giọng âm độ.
-Nguyệt rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? sao cậu lại cư xử kì lạ thế? Hãy nói cho tớ nghe đi….chúng ta là bạn thân mà cậu phải kể cho tớ nghe chứ…
-THÔI ĐỪNG NÓI GÌ NỮA… tớ không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa….cậu muốn biết chuyện gì phải không?...
Nhỏ quay lại phía cậu lau đi nước mắt rồi nói.
-Đại Phong…ak không phải lên gọi là cậu chủ mới đúng….từ bây giờ chúng ta đừng làm bạn nữa…
-SAO VẬY? TẠI SAO CHỨ?
Cậu nắm lấy bên vai nhỏ rồi nói. Câu nói của nhỏ khiến cậu vô cùng sốc. đã có chuyện gì xảy ra với nhỏ vậy….sao nhỏ lại nói như vậy chứ?....sau bao nhiêu năm xa cách giờ cậu mới có thể gặp lại nhỏ vậy mà….tại sao…tại sao cơ chứ?....
-Cậu không nhận thức được mọi thứ hay sao vậy….cậu chủ. Tôi và cậu sống trong hai thế giới khác nhau…cậu là chủ còn tôi chỉ là người hầu…chúng ta không thể làm bạn…
-Tại sao vậy chứ? Chẳng phải cậu là người nói muốn làm bạn với tớ hay sao?
-Cậu chủ lúc đó chúng ta chỉ là những đứa trẻ…chúng ta đâu có hiểu được gì chứ…cậu hãy quên những điều đó đi…
Nói ra những câu nói đó lòng nhỏ cũng đau đớn vô cùng…nhưng biết có thể làm thế nào nữa nhỏ thật sự chẳng thể nào làm bạn của cậu được.
-Quên đi hay sao? Cậu nói chúng ta k thể làm bạn đc hay sao? Vậy được tôi sẽ không bao giờ buông tay cậu ra cho đến khi nào cậu suy nghĩ lại những gì mình vừa nói.
-Cậu….cậu nói cái gì vậy….mau buông tớ ra…
Nhỏ cố gắng kéo tay ra nhưng càng kéo thì cậu lại càng nắm chặt lấy tay nhỏ.
-Cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi tớ sao….