Buổi chiều mùa thu mang một không khí dịu dàng và mát mẻ.
Tại một sân tennis…
Ánh nắng dịu nhẹ le lói qua những tàng lá cây dày đặt rọi xuống thân ảnh nhỏ bé của Trịnh Thanh Băng.
Trịnh Thanh Băng mặc một bộ đồ đơn giản, quần Jeen xanh và áo thun màu đen, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu đen.
Đứng kế bên cô là người con trai cao lớn. Đài Phong, Tuấn Khải, Hoài Minh.
Phía sau bọn họ là đám khoảng chừng người.
Đó là vệ sĩ và thuộc hạ của cả người bọn họ. Hôm qua Trịnh Thanh Băng có nói là cần có thế lực, cô cảm thấy Không có thế lực của mình, động tay động chân thật khó. Vốn cô chỉ nói bâng quơ như thế thôi nào ngờ mới sáng sớm cả người điều kéo cô tới đây.
“Băng nhi, đây là đích thân Đài Gia huấn luyện, họ đều là những tinh anh.”- Đài Phong chỉ vào thuộc hạ của mình.
Trịnh Thanh Băng đeo một cái kính râm màu đen nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được đôi mắt lạnh lùng sắc bén của cô đang nhìn về hướng bọn họ.
“Đây là thế lực chủ yếu của Đài Gia?”-Trịnh Thanh Băng cất giọng lạnh lùng.
Giọng nói của cô, lời nói của cô điều lộ rõ vẻ coi thường đối với bọn họ, khiến đám thuộc hạ của Đài Phong thoáng chốc tái mặt rồi lại căm phẫn.
Đài Phong cũng không nói được gì.
Tuần Khải bước lên, chỉ vào đám thuộc hạ của mình: “Thanh Thanh, em xem đây là những anh em mà anh đã đào tạo. Nhưng em không được nói với ba mẹ chuyện này đâu đó.”
Thanh Băng hướng mắt về phía đám thuộc hạ của Tuấn Khải: “Đây là thế lực mà anh vẫn luôn tự hào?”
Giọng nói cô vẫn như lúc nãy, không có chút tình cảm khiến bọn người nãy giờ sắc mặt luôn lạnh nhạt bây giờ cũng tràn ngập sự tức giận.
Hoài Minh cũng bước lên: “Lão đại, Đây là người của Hoài Gia chúng tôi. Bọn họ cũng là người của tôi, do tôi đào tạo.”
lần nữa, Thanh Băng lại đưa mắt nhìn về hướng thuộc hạ của Hoài Minh, lần này cô nhíu mày: “Đây là đám côn đồ mà cậu vẫn luôn hãnh diện?”
Cũng như đám người kia, đám người này cũng thoáng chốc tràn ngập sự tức giận.