“Lão,lão đại….có chuyện rồi.”- Hoài Minh chạy vào, thở không ra hơi.
“Chuyện gì?”
“Cảnh sát, cảnh sát tới. Thầy hiệu trưởng bảo cậu xuống văn phòng.”
Ôi thật là, lần nào Thanh Băng cần sự yên tĩnh là lần đó có kẻ phá đám. Thanh Băng nhíu mày. Tới thì tới, cô cũng đợi lâu rồi.
Thầy hiệu trưởng tên Quách An, khoảng tuổi ngồi ở chiếc ghế phía sau bàn làm việc. Giáo viên chủ nhiệm lớp Thanh Băng cùng các cô giáo bộ môn khác cũng có mặt. người cảnh sát đứng một bên, Yến Chi và Cha cô ta Từ Hoàng cũng đứng một bên.
Thanh Băng đứng giữa phòng, im lặng nhìn mọi người. Đông đủ thế này rõ ràng muốn làm cô bẽ mặt đây mà.
“Học sinh Trịnh Thanh Băng, Yến chi nói em nhốt anh hai của em ấy và trước đó còn đánh em ấy. Em có muốn nói gì không?”- Quách An có gương mặt hiền từ nhìn Thanh Băng.
“Con nhỏ này, mày khôn hồn thì giao Chí Dĩnh ra đây, nếu không tao sẽ cho mày ngồi tù mọt rong.”- Từ Vân dùng ánh mắt căm ghét nhìn Thanh Băng.
“Học sinh Trịnh Thanh Băng trước giờ điều coi trời bằng vung, coi thúng bằng nia như vậy. Dám làm những chuyện này cũng không phải là không có khả năng.”
Thanh Băng nhìn về hướng người vừa nói, thì ra là cô giáo bộ môn lần trước đuổi Thanh Băng ra khỏi lớp, Vân Lam.
“Học sinh Trịnh Thanh Băng, em có muốn biện giải không?”- Quách An nhìn Thanh Băng.
Thanh Băng nhếch miệng: “Có.” Sau đó đi đến trước mặt Yến Chi: “Anh trai cậu quen tôi sao?”
“Không.”- Yến Chi khép nép đứng vào góc tường.
“A, anh trai cậu có học võ phải không?”
“Cậu hỏi làm gì?”- Yến Chi đề phòng nhìn Thanh Băng.
“Cậu cứ trả lời là có hay không.”
“Có, anh ấy học Judo.”- Yến Chi nói.
Thanh Băng mỉm cười quay qua phía vị cảnh sát: “ vị, tôi chỉ là một cô gái nhỏ mới tuổi, làm sao đủ sức bắt nhốt một chàng trai tuổi hơn nữa còn học qua Judo.”
Yến Chi lúc này tái mét mặt, thì ra mình vừa bị gài. Cô ta xông lên trước mặt Thanh Băng: “Mày đừng xảo biện, lần trước mày đánh tao như thế mày định nói thế nào?”
“Xin hỏi, nếu sỉ nhục nhân phẩm người khác, gây sự trước thì tội danh phòng vệ có được thành lập không?”- Thanh Băng quay qua người cảnh sát.
người cảnh sát nhìn nhau sau đó lắc đầu. Thanh Băng nói tiếp.
“Vậy thì mời các vị nghe thử số băng ghi âm.”- Thanh Băng từ từ lấy điện thoại trong túi ra.
Sắc mặt Yến Chi ngày càng tái mét.
“lo gì,có con nhỏ Thanh Băng nhát chết với học dốt kia ở đây bọn mình có yếu cũng không lo bị đứng bét.”
….
“Đúng vậy,chuyến này xem nó bị làm nhục như thế nào,bản thân đã học dốt còn hống hách.”
….
“Nói gì,nói mày nhục nhã quá sao? Tụi tao chỉ nói sự thật thôi.”
….
Đoạn ghi âm kết thúc, sắc mặt của Thầy Hiệu trưởng rất khó coi nhìn về phía Yến Chi, còn cô ta thì đã sớm không nói được lời nào.
Thanh Băng cất giọng trong trẻo, lạnh lùng: “Ngoài đoạn băng ghi âm này còn có con mắt của các bạn ở lớp hôm đó, họ điều nghe thấy sự việc. Em chỉ bảo bạn ấy xin lỗi nào ngờ bạn ấy không nói còn lấy gia thế gia hù dọạ. Từ đầu tới cuối em vốn không đánh bạn ấy.”
“Mày, mày nói bậy, rõ ràng mày đã đánh tao.”- Yến Chi tức tới nổi mặt mũi xanh mét liên tục chỉ tay về phía Thanh Băng.
“Cậu luôn nói tôi đánh cậu, vậy trên người cậu có vết thương không?”- Đương nhiên là không, Thanh băng dùng thế võ đặc hiểm để đánh mà. Thương bên trong nhưng không có bên ngoài.
“Tôi, tôi…không có.”- Yến Chi lắp bắp, thật không ngờ Thanh Băng còn ghi âm lại.
Lúc này hai người cảnh sát nhìn nhau rồi bước lên phía trước: “Trịnh Thanh Băng, về việc bắt giam Chí Dĩnh mời em theo chúng tôi về sở cảnh sát hợp tác điều tra.”
Thanh Băng nhìn qua hai người cảnh sát, không bằng không chứng lại muốn bắt cô? rõ ràng là đã nhận lợi lộc từ Yến Chi và Từ Vân. Được thôi, dù sao cô cũng không mất mát gì.
Thanh Băng gật đầu đi theo cảnh sát, Yến Chi ở lại nhìn theo hả dạ cười , tưởng có một cuộn băng ghi âm mà làm khó được cô ta.? Không có gia thế thì chỉ có chết thôi.