Tám năm trước, vào cái ngày mà cô mất đi tất cả, mất đi gia đình, cái ngày tội tệ nhất trong lịch sử của cô…
Một đứa bé tuổi bất lực ngồi trong một góc phòng thờ, nhìn tấm di ảnh của cha mình, cô không hề khóc, dù lòng rất đau nhưng không có lấy một giọt nước mắt, ánh mắt cô ẩn chứa nỗi buồn nhưng kèm với đó cũng là sự quật cường hiếm thấy ở một đứa trẻ.
Đó chính là cô, Trịnh Thanh Băng, lúc đó cô nhỏ bé tưởng chừng như vô hại, nhưng không ai có thể ngờ được, chính cô lại là người làm mưa làm gió ở hắc đạo trong tương lai, vào lúc cha cô vừa mất, Thanh Băng bị các nguyên lão trong bang phái khinh thường, họ lăng mạ và xem cô như không khí chỉ vì … cô là một đứa con gái, mà một đứa con gái thì có thể làm chuyện gì?
Thanh Băng ngồi đó, tất cả người đến cúng bái điều không mảy may quan tâm đứa nhóc là cô, họ hờ hững đến vô tâm … Chỉ có hắn, hắn đã đến bên cạnh cô ngồi xuống, hắn lúc đó chỉ mới tuổi, hắn giơ bàn tay của mình vuốt đầu cô, nhẹ nhàng hỏi, “Tại sao em không khóc không buồn sao?”
Thanh Băng ngước lên nhìn gương mặt ôn nhu của hắn, “Buồn, nhưng không khóc.”
“Vì sao?”
“Lúc họ còn sống, em đã làm tròn trách nhiệm và bổn phận một người làm con, nên lúc họ mất em không hối hận, chính vì vậy nên không khóc.” Thanh Băng trả lời một cách chắc chắn.
Dù là bằng cách nào, thì con người ta vẫn cứ phải sống tiếp. Chấp nhặt làm gì những chuyện không đâu. Yêu hận khóc cười, tính là gì? Hết thảy cuối cùng cũng sẽ trở thành ngày hôm qua, cũng sẽ bị thời gian xóa mờ. Bình bình thản thản mà đi qua hết những điều ấy, vui sướng, đau khổ, hạnh phúc hay tuyệt vọng. Sau này nhìn lại, trong lòng đồng thời cũng tĩnh lặng như vậy mà thôi, như thể đang nhìn vào những câu chuyện của một người xa lạ
Câu trả lời của cô làm Thiên Nhiễm hơi bất ngờ, một cô bé lại có thể nói ra những đạo lý này? Hắn dịu dàng hỏi lại, “Bọn họ điều quan tâm em, em không buồn sao?”
Thanh Băng hướng về phía đám người kia, cô cười lạnh, “Trịnh Thanh Băng này trước giờ chưa từng nhìn sắc mặt người khác mà hành sự. Em không quan tâm.”
Thiên Nhiễm mỉm cười nhìn cô, xem ra là lúc đầu hắn đã coi thường cô bé này, “Em là Thanh Băng phải không?”
Thanh Băng dùng đôi mắt bình thản của mình nhìn hắn, cô gật đầu sau đó hỏi, “Anh là ai?”
Vốn chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng dường như lại quá khó khăn với Thiên Nhiễm, hắn im lặng một lúc như muốn tìm câu trả lời hợp lý, “Anh là Thiên Nhiễm.”
Đối với lời giới thiệu ngắn gọn kia, Thanh Băng cũng chỉ hờ hững gật đầu, sau đó lại nghe hắn hỏi tiếp, “Em có định báo thù cho cha em không?”
“Báo thù?” Thanh Băng cười lạnh nhìn lên di ảnh của cha và ông, “Đương nhiên là sẽ báo thù, tôi nhất định phải san bằng tổ chức W.”
Ánh mắt sát khí của Thanh Băng khiến Thiên Nhiễm thoáng chốc bất ngờ, cô bé này hoàn toàn có những thứ mà một cô gái tuổi không nên có. Cô quả thật muốn trả thù…vậy anh….
Bàn tay trái của anh thoáng chốc cầm một khẩu súng, từ phía sau anh giờ súng nhắm về cô.
Một…
Hai…
“Tiểu Nhiễm, tại sao anh lại đến nói chuyện với em?” Chẳng lẽ hắn không như bọn họ… hắn không khinh thường cô sao?.
Tay cầm súng của Thiên Nhiễm run lên rồi giấu cây súng vào trong áo, cô bé này vừa mới gọi hắn là gì? Tiểu Nhiễm?, “À…anh định đến giết à không an ủi em…”
Cũng từ ngày đó, hắn luôn đến bên cạnh chơi đùa cùng cô, dạy cô cách sử dụng vũ khí…
“Thanh Băng, nếu một ngày em phải giết anh, thì em có làm không?” Thiên Nhiễm dựa vào một tảng đá nhìn thanh Băng.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt khó hiểu, “Sao anh lại nói thế, em sao lại giết anh? Anh là người bạn đầu tiên của em, em sẽ bảo vệ anh.”
Thiên Nhiễm bật cười, nụ cười của anh cơ hồ có thể tranh nhau toả nắng với ánh mặt trời, “Em hát cho anh nghe được không? Anh trước giờ của từng nghe em hát.”
“Hát? Em chưa từng…”
“Không sao, anh đang muốn nghe.”
Thanh Băng cất giọng hát, giọng nói ô đã hay nhưng giọng hát cô lại hay hơn nữa.
Khi tuyết bắt đầu rơi,
Ơi trên bầu trời đầy mây kia, tôi đã đến như những bông tuyết
Ấy và soi sáng những ngày dài trong bạn.
Đừng chờ đợi một phép mầu
Trước mắt chúng ta bây giờ là một con đường đầy khó khăn.
Với rất nhiều những thử thách
Và chúng ta không thể biết trước trong tương lai
Và em cũng không có sức mạnh để thay đổi hay từ bỏ được.
…………….
Cứ như thế..hai người dần trở nên thân thiết, nhưng Thanh Băng vẫn chưa từng một lần quay đầu lại để phát hiện ra, đã biết bao nhiêu lần hắn đã giơ súng về phía cô, đã bao nhiêu lần hắn tự nói phải giết cô cho bằng được…nhưng thật ra hắn lại không thể, hắn không thể làm được…
…………………….
Tổ chức W là một tổ chức thành lập khá lâu năm, nhưng lại không hề công khai thông tin ra ngoài, tổ chức này chủ yếu ngầm giúp đỡ cho các thế lực bên ngoài sáng, lão đại của tổ chức này chính là Thiên Nghĩa, ông ta từng một thời gây sóng gió ở thế giới ngầm.
Lần này, ông ta thực hiện một cuộc giao dịch với các bang phái khác, nhưng không may, số vũ khí mà đã được chuẩn bị lại không được thông qua bởi Thiên Long nên không thể tiến hành phi vụ. Đó cũng là lí do, ông ta giết cha và ông nội của Thanh Băng để lấy số vũ khí kia về.
Dưới lão đại chính là Thiên Chủ, mà thiên chủ của W không ai khác chính là hắn, Thiên Nhiễm con trai của lão đại tổ chức này.
~Xoảng~ Chiếc ly thủy tinh bị đập mạnh xuống sàn đá, những tiếng vỡ như xé lòng vang lên trong không gian yên tĩnh.
Trong phòng, Thiên Nghĩa tức giận chỉ về phía hắn, “Bảo con đi giết con nhãi đó, con lại không giết mà còn kết thân với nó, đúng là đồ vô dụng.”
“đó cũng chỉ là một đứa nhóc vô hại mà thôi, tại sao nhất định phải đuổi cùng giết tận?” Thiên Nhiễm nhíu mày.
“Con, được lắm… hôm nay lại dám cãi lời ta.”
“Cha biết sợ vậy tại sao còn giết họ?”
Thiên Nghĩa tức đến run người, “Được lắm, đúng là phế vật, chẳng có ai đáng để trọng dụng, ngày mai ta đưa con sang châu phi để con rèn luyện.”
“Con không đi.” Thiên Nhiễm dứt khoát từ chối.
~Gầm~ Thiên Nghĩa tức giận đập bàn, “Không đi cũng phải đi.”
Thiên Nhiễm không thể cãi lại, đành im lặng mà chấp nhận…