Hoa kỳ về đêm lại yên tĩnh tựa như một con báo nằm ngủ giữa sao và trăng…
Những khu chợ đêm bắt đầu hoạt động, ở đây bán những món đồ lưu niệm, những món hàng chợ đơn giản nhưng lại rất dễ thương.
Hoài Minh và Minh Khuê đi dạo xung quanh chợ, mặc dù người đông nhưng vẫn không thể che đi được cặp đôi nổi bật này.
Thành thật mà nói, dáng người của Hoài Minh cũng ngang bằng Đài Phong điều khoảng m, đôi mắt màu đen sâu thẫm tựa hồ nước, cặp lông mày đen được giấu phía sau mái tóc, cả người anh toát lên một vẻ dễ gần nhưng lại không dám quá thân.
Còn Mình Khuê, dung mạo cô vốn thanh tú, đôi mắt to tròn, hàng mi dài và đôi môi màu đỏ, nước da trắng hồng cơ hồ búng ra được sữa, chiều cao khoảng m, cả hai đi cùng nhau tạo nên một cảnh tượng hài hoà đẹp khó nói thành lời.
Minh Khuê cầm cây kẹo bông màu hồng chăm chú ăn nên cũng chẳng mấy để ý người ta đang nhìn mình, còn Hoài Minh thì cười nhạt.
Cả hai đi vào một nhà hàng nhật nổi tiếng ở đây, khung cảnh bên trong cũng cực kì cổ kính nhưng không kém phần sang trọng, Minh Khuê ngồi trong phòng chờ Hoài Minh đi gọi món.
Hoài Minh đang đi trên đường thì vô tình nhìn thấy một quầy bán đồ trang sức có khắc tên, anh suy nghĩ một chút rồi bước vào.
Đợi mãi cũng chẳng thấy anh về, Minh Khuê bắt đầu dòm ngó xung quanh, đang định đứng lên đi tìm thì Hoài Minh đẩy cửa bước vào.
“Đi lâu thế.”- Minh Khuê nói, ngữ khí tuy bình thường nhưng thoáng thấy sự không vui.
Hoài Minh nhúng vai: “Lạc đường.”
“Không phải bị mấy cô gái tây vây quanh đấy chứ?”- Minh Khuê nheo mắt hỏi.
Hoài Minh mỉm cười ngồi xuống đối diện cô, nhìn một lúc sau đó gật đầu đồng tình: “Con gái tây cũng rất nhiệt tình lại rất nóng bỏng, rất sexy và vô cùng gợi tình.”
“Anh…”- Minh Khuê hiện rõ sự bất mãn nhưng ngay sau đó ý thức được mình hơi quá thì mỉm cười: “Quả thật anh rất tốt số.”
Hoài Minh mỉm cười sau đó nhìn chằm chằm Minh Khuê thật lâu vẫn không nói gì khiến cô hơi bối rối mà đỏ mặt.
“Anh, anh nhìn em như thế làm gì? Mặt dính gì sao?”- Cô vừa nói vừa đưa tay sờ mặt.
“Trên mặt em đang hiện một chữ to đùng, là chữ ghen đó.”
“Cái gì?”- Minh Khuê há to miệng cơ hồ như đang cứng họng.
Thấy Hoài Minh loé lên ý châm chọc, Minh Khuê bực tức: “Anh đang trêu em?”
“Anh biết anh đẹp trai nhưng mà không hề dễ giải đâu.”
Minh Khuê liếc anh một cái, không nói gì thêm, trình độ tự luyến của Hoài Minh không ngờ lại đạt đến cảnh giới cao thế….
Vừa định nói gì thì nghe bàn kế bên có một cặp đôi dường như là tình nhân đang nói chuyện với nhau
“Nghe nói hồ nước ở đường Tone rất linh đó, chỉ cần thảy một đồng bạc xuống là ước nguyện sẽ thành hiện thực, nhưng phải đến hai người mới linh nghiệm.”- Cô gái nói.
Chàng trai nghe thế trả lời: “Tí chúng ta đi.”.
Minh Khuê nghe vậy thì cũng muốn đi nhưng mà…
Hoài Minh đương nhiên nhận ra mong muốn của cô, anh mỉm cười nói: “Muốn đi không?”
Minh Khuê gật đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ nuối tiếc: “Nhưng phải hai người mới được…”
Hoài Minh nhíu mày sau đó cười nhạt: “Anh không phải người à?”
“Hả?”- Minh Khuê ngỡ ngàng, trời ạ… anh chàng này còn biết bắt lỗi ngôn ngữ nữa…
Hoài Minh bật cười thành tiếng trước gương mặt ngạc nhiên không nói thành lời của cô: “Ăn đi.”
Paris…
Ờ hoa kì là buổi tối nhưng ở Paris chỉ mới về chiều, Dương Tử Hạo đi lòng vòng trước mặt Tuấn Khải khiến anh ta cùng Đài Phong khó chịu mà đồng thanh lên tiếng:
“Ngồi xuống đi.”
Dương Tử Hạo định quay qua cãi lại nhưng nhìn thấy hai gương mặt còn khó coi hơn là khóc kia thì hậm hực ngồi xống sofa nhìn Thanh Băng đang đứng trước cửa sổ.
“Thanh Băng, cô sao lại bình tĩnh như vậy chứ?”-Dương tử Hạo đành tìm Thanh Băng để ‘nói lên nỗi lòng’ của mình.
Thanh Băng vẫn không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Chứ giờ làm sao? Ép bọn họ có được không?”
Roy ôm Thanh Duy và Thuỳ Dương trong lòng, nhíu mày lên tiếng: “Hai người này điều ngốc như nhau.”
Tuấn Khải quay qua liếc Roy một cái: “Cậu cũng không hơn người ta đâu, mới biết nói vài câu lại bày đặc.”
Thanh Băng cười nhạt sau đó lại nghe Tử Hạo nói tiếp: “Yêu thì nhảy vô ôm lấy nhau càng nhanh càng tốt, làm gì mà phải vòng vèo như thế? Lại còn… đi cầu nguyện nữa, ôi trời ơi.”
Ái Linh bật cười: “Hoa Hoa đại tổng à, anh và công chúa Regina cũng ôm chầm lấy nhau sao? Theo tôi được biết thì không như vậy…”
Tử Hạo liếc Ái Linh bằng ánh nhìn rất là ‘hiền hậu’: “Nhắc đến cô ấy làm gì?”
Đài Phong nhíu mày: “Nếu không ép bọn họ vậy thì chúng ta tạo không khí cho bọn họ có được không?”
“Là sao?”- Roy và mọi người điều nghi hoặc.
Ánh mắt Thanh Băng tràn đầy ý cười quay lại nhìn Đài Phong: “Suy nghĩ của anh cũng chính là quan điểm của em.”
Dương Tử Hạo và Tuấn Khải hết nhìn Đài Phong lại quay qua nhìn Thanh Băng sau đó không hiểu lên tiếng: “Tôi biết hai người là vợ chồng có tâm linh tương thông nhưng hãy nói cho những người như chúng tôi hiểu không.”
Tất cả chụm đầu lại nghe Thanh Băng nói sau đó sắc mặt ai cũng hưng phấn mà đồng thanh:
“Cứ như vậy.”