Về phần gia đình Quân Kì, Jennie đã đón Robert và Rozi về Việt Nam và sống cùng ông bà ngoại trong cùng một căn nhà.
Thiên Trúc và Lâm Lâm, đón thêm một nhóc tì nhưng chỉ là trong bụng chưa có ra đời đâu, nhưng cũng tháng gì rồi. Tính tình tiếp tục lại có chút thay đổi, nhưng thế nào Thiên Trúc cũng chịu được cả.
Còn về cô Vân Quân? Ừm...cô trở lại làm giáo viên, trường được Quân Kì góp vốn xây dựng. Nghe đồn đang có nam giáo viên nào đó theo đuổi, nhưng vẫn không chịu đồng ý.
- Cô xem cô đã bao nhiêu rồi? Đồng ý đại đi.
- Thôi mắc công lại xảy ra chuyện không hay.
- Người ta là giáo viên mà, có gì tìm em, em xử hắn ta.
- Thôi, chuyện tình cảm đừng ép cô.
- Cô mà không chịu, em méc chị Jennie, cô còn tình cảm với em.
- Em...!
- ...
- Được lắm, em coi chừng tôi đó.
- Cuối tuần này hẹn người đó ra, em với chị Jennie gặp mặt.
- Em...!
- ...
- Cô nói Jennie, em dùng quyền thế ép buộc cô.
- Cô phải xem tình hình là thế lực trong nhà em đổi chủ rồi, nói Jennie cũng đâu làm được gì.
...
- Chào cô, tôi là Trần Nhân, trưởng bộ môn toán trường JuJi.
- Anh không cần giới thiệu, tôi là học trò cũ của cô Vân Quân, cũng là người đầu tư góp vốn cho JuJi.
- Cô tìm tôi có việc gì không?
- Nghe nói anh đang theo đuổi cô Vân Quân?
- Đúng vậy, trường mình đâu có luật cấm giáo viên yêu nhau?
- Trường không cấm, nhưng tôi không thích, tôi có quyền đuổi anh.
- Thích người khác là quyền của mỗi người, cô không thích thì cứ đuổi. Người tôi thích, tôi phải theo đuổi cho được, dù là có bị đuổi.
Quân Kì liếc qua Vân Quân. Nói thầm vào lỗ tai.
- Người ta quyết tâm như vậy mà không chịu đồng ý.
Quay sang lại Trần Nhân.
- Anh có gì mà đòi theo đuổi cô Vân Quân.
- Dù là giáo viên nhưng ba tôi giáo sư tại đại học Havart. Mẹ tôi là cổ đông tại R, tập đoàn trang sức tại Hàn Quốc. Tôi có đủ cả điều kiện để lo cho Vân Quân.
- Gia đình có học vấn.
- Anh hai tôi là thượng uý tại sở cảnh sát thành phố, chị gái tôi là diễn viên nổi tiếng.
- Gia đình có địa vị.
Quân Kì nắm tay Jennie, kéo ra khỏi quán, còn để lại một câu cho Vân Quân.
- Người ta điều kiện tốt quá rồi, em không tra hỏi dùm cô nữa, thích thì cứ tự hỏi.
Quân Kì đã gài Vân Quân vào thế "nhờ người khác điều tra dùm".
- Vân Quân, em...làm người yêu anh được không? Anh hoàn toàn nghiêm túc với mối quan hệ này và muốn cũng em đi xa hơn.
- Em...
Ting
"Rời khỏi nhà hàng đó mà cô chưa có người yêu thì đừng nhìn mặt em nữa".
Bỏ điện thoại xuống, Quân Kì lăng bánh xe về biệt thự của mình, vào nhà, cũng đã gần giờ ăn tối, Robert và Rozi đã được ông ngoại ẵm vào ngồi trong bàn ăn.
- Thưa ông bà ngoại con mới về.
Cả hai cùng đồng thanh, Quân Kì kéo ghế cho Jennie ngồi xuống, còn mình lại chạy qua ngồi cạnh Rozi bỏ mặt Jennie.
- Daddy à, hôm nay, ông bà ngoại dẫn con đi cái chỗ có nhiều con thú to lắm, trước giờ con chỉ thấy chúng qua tivi thôi.
- Con cũng được đi nữa, còn được ăn kem_Robert cũng hứng thú.
- Con đó ăn kem ít thôi, hư răng đó, một tuần ăn cây thôi_Jennie lại bị bệnh cằn nhằn.
- Muốn ăn thì cứ ăn, có gì đâu mà em cấm_Quân Kì giải vây cho Robert.
- Daddy dám kêu Umma bằng em luôn, không sợ sofa hả?_Rozi.
- Con gái cưng à, ai dạy con mấy câu chữ này vậy?_Quân Kì cảm thán thiệt.
- Hôm qua Daddy kêu anh hai qua ngủ với mẹ, ba ngủ với con, hỏi tại sao, ba nói, ba bị sofa_Rozi giải thích tường tận.
- Vậy là ông đã hiểu câu, con gái là tình nhân của ba kiếp trước_Ông ngoại phụ hoạ.
- Đúng vậy đúng vậy, bị vợ đuổi liền tìm con gái_Bà ngoại cũng gộp một câu.
Trong nhà này, Quân Kì thực sự lép vế, ông bà, vợ, con trai, con gái đều hợp nhau ăn hϊế͙p͙ Quân Kì.
Hạnh phúc là gì? Có lẽ chính là, cũng nhau đi chung một con đường, đồng hành với nhau. Mỗi giây mỗi giờ đều nhận ra đối phường chính là của mình. Sự nhường nhịn, chịu đựng đôi chút từ nhau, cũng chính là những tầng lớp hạnh phúc nhỏ nhặt.
Mỗi giây, một đôi chút nhỏ nhặt, mỗi năm nhiều đôi chút nhỏ nhặt. Năm năm ngàn đôi chút nhỏ nhặt. Để bây giờ, cũng chặng đường năm, con số nhỏ nhặt đó, không thể đếm được nữa. Nó đã xây thành một tường thành vững chắc, không thể ai có thể phá mất.
"Đôi khi tôi sa ngã, đôi khi tôi quên mất rằng còn có bữa cơm của em đợi chờ, đôi khi tôi về nhà chẳng có gì trêи tay, chỉ có lời xin lỗi nhưng lúc nào em cũng vui vẻ bỏ qua, tôi không muốn tiếp tục sai lầm. Cùng nhau bỏ qua những cạm bẫy ngoài kia. Trời sao đêm, một chiếc giường, hai con người, cùng nhau làm nên cuộc sống sau này".
"Em biết người đôi khi sa ngã, người đôi khi quên mất còn có em chờ, nhưng khi người trở về, chiếc áo đó, người vẫn giữ chỉ có mùi hương của em vương trêи đó. Các cô gái đó chỉ có thể ngắm thôi đúng không? Còn em? Là một món ăn không chỉ để nhìn".
—————
Quân Kì: Rốt cuộc từ phần qua phần tui đã đắt tội gì với Au?
Au: Thì mấy phần ngược mấy người toàn làm Jennie khóc, mấy phần ngọt, chịu khó đi. Reader cũng thích mấy người bị hành.
Quân Kì: Vậy khi nào tui mới hết bất hạnh?
Au: Tui nghĩ, nếu có phần thì cũng vậy thôi à.
—————
Phần kết vậy là đủ đầy chưa? Hay còn thiếu?