Tên thủ lĩnh cùng mấy đứa đàn em bắt đầu tiến đến, hắn thèm thuồng xé rách chiếc áo trên người cô rồi lôi cô từ trên ghế xuống.
Bất ngờ bị lôi đi khiến đầu Hạ Di Giai va đập mạnh, trước mắt cô đen dần rồi không còn biết gì nữa.
Thấy Hạ Di Giai bất tỉnh khiến tên cầm đầu mất hứng thú, hắn sai đàn em tạt nước vào người cô để làm cô tỉnh lại.
Sau khi thấy Hạ Di Giai đã lờ mờ tỉnh lại, tên cầm đầu tiến đến xoa n/ắn khắp người cô, giọng nói hắn văng vẳng bên tai khiến Hạ Di Giai nghe rõ từng chữ:
- Chơi thì trong trạng thái tỉnh táo mới thú vị, nếu để cô hôn mê rồi thì đâu còn gì vui nữa.
Nói rồi bàn tay hắn tiếp tục mơn tr/ớn vòng eo cô xong mới từ từ vuốt xuống bờ m/ông căng mộng.
Cảm nhận có sự đụng chạm vào cơ thể, Hạ Di Giai điên cuồng lắc đầu.
Nước mắt cô chảy dài hai bên má, cơ thể không ngừng giẫy giụa quyết chống cự đến cùng.
Sự chống cự của Hạ Di Giai chẳng bao lâu khiến tên cầm đầu bực tức, hắn khó chịu tát mạnh vào mặt cô khiến khóe miệng Hạ Di Giai chảy máu.
Chưa hả giận, hắn đứng dậy đá liên tục vào bụng cô trực tiếp làm cô phun ra một ngụm máu.
Hành hạ xong, tên cầm đầu bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hắn lệnh cho đám đàn em lột hết đồ của Hạ Di Giai rồi đè cô xuống.
Ngay khi đám đàn em chuẩn bị ra tay thì..
Pằng
Tiếng súng vang lên như xé toạc không gian tiếp theo sau là những tiếng hét thất thanh vang lên đầy đau đớn.
Phía ngoài cửa, một thân ảnh quen thuộc lao nhanh đến chỗ Hạ Di Giai với tốc độ hoa mắt.
Người đó không ai khác chính là Bách Ảnh Quân, Bách Ảnh Quân vừa chạy đến chỗ Hạ Di Giai vừa gọi lớn:
- Giai nhi! Giai nhi!
Khi đứng trước cơ thể đã đầy rẫy những vết thương của Hạ Di Giai, Bách Ảnh Quân vẫn như không tin vào mắt mình.
Người con gái anh yêu nằm bất động trên sàn không nhúc nhích, hơi thở yếu ớt tưởng chừng như có thể ngưng bất cứ lúc nào.
Tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cô sẽ lập tức biến mất.
Bách Ảnh Quân lảo đảo quỳ xuống trên đất, bàn tay anh run rẩy chạm nhẹ vào cơ thể cô.
Cả người cô lạnh quá! Ngay thời khắc này, Bách Ảnh Quân như muốn phát điên, anh ôm cô vào lòng mà cả người run lên bần bật.
Anh nhẹ nhàng bế bổng cô lên không dám làm mạnh.
Anh sợ cô đau!
Bách Ảnh Quân nhìn Hạ Di Giai trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
Giai nhi của anh là bảo bối anh cưng chiều không hết, đối với anh cô quan trọng hơn tất cả.
Vậy mà...!vậy mà có kẻ dám tổn thương cô! Lại còn có thể hành hạ cô ra tới nông nỗi này.
Cảm giác giận dữ bắt đầu dâng lên trong tâm trí Bách Ảnh Quân, xen lẫn với cảm giác đau lòng của anh bây giờ chính là lừa giận.
Anh muốn đem hết đám người kia chặt ra thành từng khúc, muốn lôi kẻ phía sau ra băm vằm, cảm xúc của anh bây giờ như mất kiểm soát.
Cố trấn tĩnh lại bản thân, Bách Ảnh Quân cởi áo khoác ngoài ra quấn Hạ Di giai lại, anh bế cô lên rồi xoay người gấp gáp chạy ra xe.
Trước khi đi anh quay lại nhìn tên kia bằng đôi mắt sắt lạnh, cả người anh phát ra một luồng sát khí chết người.
Bách Ảnh Quân gằng giọng, cố gắng nói từng chữ:
- Đem nhốt hết lại.
Nói rồi anh bước vội lên xe hối thúc tài xế chạy nhanh đến bệnh viện.
Bệnh viện mà Bách Ảnh Quân đưa Hạ Di Giai đến là một bệnh viện lớn gần ngoại ô thành phố cách chỗ cô bị nhốt khoảng cây số.
Trong lúc trên đường đến viện, Bách Ảnh Quân đã gọi sẵn cho tất cả bác sĩ giỏi tập trung hết lại một nơi chuẩn bị cứu chữa.
Lúc xe chạy đến nơi thì đội ngũ nhân viên đã chuẩn bị sẵn, họ đặt Hạ Di Giai vào cán rồi đưa cô lên xe đẩy trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật.
Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, Bách Ảnh Quân muốn vào nhưng bị ngăn cản cuối cùng anh đành ngồi chờ ở bên ngoài dãy ghế trước phòng.
Suốt quá trình cấp cứu diễn ra, gần năm tiếng đồng hồ Bách Ảnh Quân không rời phòng phẫu thuật nửa bước.
Đối với anh bây giờ, phút dài giống năm không cách nào diễn tả được.
Anh lo lắng cho Hạ Di Giai cũng tự trách chính mình chưa làm tròn bổn phận.
Anh từng tự hứa với lòng nhất định kiếp này phải bảo vệ cô, yêu thương cô, ở bên cô thay luôn cho phần của kiếp trước.
Vậy mà đến cuối cùng điều giản đơn này cũng làm không được.
Bách Ảnh Quân như phát điên, anh trách bản thân vô dụng, trách mình không bảo vệ được cô, không thể ở bên lúc cô cần.
Suy nghĩ này cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí của Bách Ảnh Quân, cuối cùng anh lại tiếp tục đấm mạnh vào tường khiến vết thương vốn đã khép miệng một lần nữa chảy máu.
Thư ký của anh đi đến thấy cảnh này thì lập tức hoảng hồn nhào vào ngăn cản.
- Bách tổng, anh làm gì vậy? Không được làm như thế.
Sao lại tự làm đau đến bản thân?
Bách Ảnh Quân bị ngăn cản thì trở nên điên cuồng, anh vùng vẫy rồi quát lớn:
- Cậu mau buông ra! Đừng ngăn cản tôi!
- Bách tổng, anh phải nghĩ cho phu nhân chứ! Nếu biết anh thế này cô ấy nhất định cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ không vui.
Bách Ảnh Quân nghe thư ký nói xong thì dần dần bình tĩnh lại.
Anh ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu không tự chủ được rơi nước mắt.
Thấy anh đã bình tĩnh thư ký của anh mới ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng an ủi:
- Bách tổng, tôi hiểu cảm giác của anh.
Anh cứ yên tâm, bác sĩ chữa trị đều là những bác sĩ có tiếng lại có kinh nghiệm nhiều năm, tôi tin chắc phu nhân sẽ bình an vô sự.
- Đúng! Cô ấy nhất định sẽ bình an vô sự.