Sau khi đã dỗ cho Hạ Di Giai yên giấc lúc này Bách Ảnh Quân mới cùng Vũ Kiều và Bách Mỹ Tranh bàn bạc kế sách.
Anh đưa mắt về phía Bách Mỹ Tranh, gương mặt nghiêm nghị hỏi:
- Du Mẫn Hoa có liên lạc với em không?
Nhận được câu hỏi của Bách Ảnh Quân, Bách Mỹ Tranh khẽ gật đầu, cô mím môi một cái rồi nói:
- Hôm qua cô ta có liên lạc với em nhưng vì không biết xử trí ra sao nên em và mẹ mới sang đây định kể cho anh chị nghe cùng tìm cách.
- Cô ta đã nói gì?
- Du Mẫn Hoa muốn dụ em làm nội gián cho cô ta, cô ta muốn em âm thầm điều tra tìm hiểu xem vì sao anh lại dễ dàng chấp nhận cái thai trong bụng Thẩm Đình Chi như thế.
Nghe đến đây Vũ Kiều ngồi kế bên hết sức bất ngờ, bà trợn to hai mắt nhìn Bách Ảnh Quân hỏi:
- Sao con lại nhận? Cái thai đó thật sự là của con sao? Giai Giai biết thì phải làm sao?
Một loạt câu hỏi tới tấp của Vũ Kiều đã thành công làm Bách Ảnh Quân rối trí, anh đưa tay lên xoa nhẹ thái dương rồi cau mày giải thích:
- Cái thai đó không phải của con.
- Vậy sao con lại nhận?
- Đó là kế hoạch của tụi con.
- Kế hoạch gì?
Nói đến đây Bách Ảnh Quân khẽ thở dài, anh nghiêm túc nhìn về phía Vũ Kiều rồi lên tiếng giải thích:
- Lúc Thẩm Đình Chi gọi cho Giai nhi thì tụi con đã biết trước sự tình vì vậy con và Giai nhi mới cùng nhau tạo ra một vở kịch để dụ cô ta sập bẫy.
Không ngờ sau khi nghe được hết sự thật tụi con lại phát hiện những việc Thẩm Đình Chi làm đều là bị ép.
- Vì vậy nên con nhận con cô ta?
- Không! Tụi con đã cùng với Thẩm Đình Chi làm một thỏa thuận.
Theo thỏa thuận, con và Giai nhi sẽ nuôi dưỡng đứa bé do Thẩm Đình Chi sinh ra đổi lại cô ta sẽ giúp con và Giai nhi thực hiện kế hoạch diệt trừ Du thị.
Nghe đến đây Bách Mỹ Tranh xanh mặt, cô ngồi im lặng thẫn thờ nhìn vào mẹ và anh trai, cơ thể khẽ run lên từng đợt dữ dội.
Thấy con gái có biểu hiện lạ khiến Vũ Kiều phát sinh nghi ngờ, bà đưa tay lay nhẹ Bách Mỹ Tranh hỏi:
- Tiểu Tranh, con sao thế?
Bách Mỹ Tranh bị lay thì giật mình thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn, cô đưa mắt nhìn mẹ và anh trai khẽ cúi đầu nói:
- Con...!con...
Thấy biểu hiện này lập tức khiến Vũ Kiều khẳng định được những nghi ngờ của bà là đúng.
Bà cau mày nắm chặt cánh tay Bách Mỹ Tranh nghiêm giọng hỏi:
- Tiểu Tranh, chẳng lẽ con lại làm chuyện gì sai trái?
Nghe câu hỏi của mẹ Bách Mỹ Tranh vội vã lắc đầu, cô nhìn Vũ Kiều với ánh mắt lo lắng.
- Vậy thì rốt cuộc là chuyện gì?
Đến nước này Bách Mỹ Tranh đành phải nói thật, cô cúi đầu lặng lẽ cắn môi rồi thở dài nói:
- Chuyện của Du thị thật ra là có người của Bách gia chống lưng!
Câu nói sau khi thốt ra ngay tức khắc làm Vũ Kiều phải bất ngờ, bà không tin đưa mắt nhìn về phía Bách Mỹ Tranh hỏi:
- Con nói gì vậy? Chuyện này sao có thể? Tiểu Tranh, chuyện này không thể đùa!
- Con bé không đùa! Là thật!
Giọng nói của Bách Ảnh Quân vang lên cắt ngang bầu không khí, trái ngược với sự ngạc nhiên của Vũ Kiều thì lúc bấy giờ Bách Ảnh Quân lại rất bình tĩnh.
Anh thản nhiên tiếp nhận thông tin như đã biết từ trước làm cả Bách Mỹ Tranh lẫn Vũ Kiều đều kinh ngạc.
- Tiểu Quân, chuyện này là sao?
- Vài hôm trước con đã nhận được tin báo.
Người của con trong lúc điều tra vô tình biết được trong vụ này có người của Bách gia chống lưng.
Nhưng mẹ yên tâm, người này không phải trong gia đình mình đâu chỉ là họ hàng thôi.
Nghe đến đây Vũ Kiều khẽ thở phào, bà như trút được hết gánh nặng trong lòng nhắm mắt lấy lại bình tĩnh.
- Người đó là ai?
- Là chú tư!
- Bách Vĩnh Lịch?
Bách Vĩnh Lịch trong lời Vũ Kiều là em chồng của bà, con trai thứ năm của Bách lão gia tử.
Người này 20 năm trước từng tranh giành địa vị với chồng bà là Bách lão gia nhưng sau một sự cố xảy ra người em chồng này mất đi một phần cơ thể.
Từ đó Bách Vĩnh Lịch sống rất an phận thủ thường, 20 năm qua cũng chưa từng làm loạn.
- Không phải ông ấy 20 năm qua đều sống rất thầm lặng sao.
- Mẹ nói đúng! Mọi người ai cũng nghĩ như vậy nhưng không phải.
Ông ta sống thầm lặng 20 năm qua chẳng qua chỉ để che mắt cả nhà, thực chất ông ấy đã âm thầm tập hợp thế lực không những vậy còn thu mua cổ phiếu nhưng bất thành.
- Chẳng lẽ ông ta muốn giành lại công ty?
- Đúng! Tai nạn 20 năm trước đã để lại trong lòng ông ta oán thù rất sâu nặng.
Mẹ đừng thấy Bách Vĩnh Lịch an phận thủ thường mà lầm, thực chất ông ta là một lão hồ ly đó.
Ông ta không phục việc mất đi tất cả trong tay ba nên đã cố gắng âm thầm tạo ra một thế lực ngầm rất lớn.
Nghe đến đây Bách Mỹ Tranh vội vàng lên tiếng:
- Anh cả, ông ấy từng bắt em ăn cắp tài liệu mật giúp ông ta nhưng em không có làm theo.
Lần đó ông ta đã bố em một thời gian rất dài, anh tính dùng cách nào để xử lý?
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân khẽ nhếch mép cười, ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn về phía xa xăm rồi nhướng mày nói:
- Hai người không cần phải lo, con tự có cách trị hắn!.