Edit: SCR
Do trước đó phải nghỉ học một thời gian nên lịch thi cuối kỳ của đại học S cũng bị dời lại một tuần so với dự kiến. Để không ăn lấn vào thời gian nghỉ hè, giúp giáo viên và sinh viên có thể về nhà đúng hạn, trường học đành cố gắng "nhồi" lịch thi cho thật kín. Giáo viên do thông cảm phần nào với áp lực thi cử quá lớn của sinh viên, lương tâm trỗi dậy, lúc lên lớp cũng chịu khó giới hạn nội dung ôn tập cho kỳ thi lại.
"Mễ Uyển, lần thi cuối kỳ này cậu nắm chắc không?" Kết thúc buổi học, Kim Minh Hiên xoay người hỏi Mễ Uyển ngồi sau.
"Cậu hỏi thừa à? Năm ngoái Mễ Uyển chỉ học có nửa học kỳ mà vẫn qua môn được, năm nay chắc chắn OK." Lưu Cố nói.
"Cũng đúng" Kim Minh Hiên ngẫm nghĩ, thấy Lưu Cố nói có lý.
"Vậy chắc không cần tớ soạn lại nội dung ôn tập đâu nhỉ?" Hàn Tiêu đẩy gọng kính, nói.
"Cần chứ, cần chứ." Mễ Uyển vội đứng lên, đè quyển tập trên tay Hàn Tiêu xuống bàn, cười lấy lòng: "Nội dung ôn tập tất nhiên phải cần rồi."
"Đây là vở ghi bài giảng trên lớp, không phải nội dung ôn tập." Hàn Tiêu rút quyển tập của mình về.
"Vậy chiều nay cậu cho tớ mượn quyển nội dung ôn tập được không?" Mễ Uyển nịnh nọt: "Tớ mời các cậu ăn dưa hấu."
"Được." Tuy học kỳ này Mễ Uyển đi học khá chăm nhưng bài tập trong lớp toàn làm qua loa cho xong, chỉ mới ở mức chấp nhận được. Hàn Tiêu vì phòng ngừa cuối kỳ Mễ Uyển sẽ tìm cậu xin nội dung ôn tập nên đã chuẩn bị từ sớm.
"Đúng rồi, nghỉ hè mọi người có dự định gì không?" Kim Minh Hiên hỏi.
Đại học khác với trung học, nghỉ hè của đại học mới đúng nghĩa là nghỉ hè, không có chút áp lực học hành nào, bọn họ hiện giờ lại còn cách tốt nghiệp rất xa, chưa có áp lực tìm việc, thế nên, các dịp nghỉ đông và nghỉ hè gần như chỉ cần nghĩ xem phải chơi thế nào cho thật vui.
"Tớ định tới nhà bà ngoại. Hồi tết tớ đã định đi nhưng chưa đi được." Lưu Cố trả lời.
"Dịp nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm tớ đều ở nhà dạy kèm cho mấy đứa nhỏ gần nhà." Gia cảnh Hàn Tiêu bình thường, dịp nghỉ đông và nghỉ hè sẽ đi làm gia sư để kiếm thêm tiền sinh hoạt.
"Tớ sẽ đi hẹn hò." Mễ Uyển hào hứng chia sẻ.
"Có thể không rải cơm chó được không vậy?" Kim Minh Hiên liếc mắt xem thường. Chuyện Mễ Uyển có bạn trai tuy chưa chính thức công khai, nhưng thời gian gần đây, Phàn Thần thường xuyên đến trường đón Mễ Uyển tan học, chói mắt đến mức tin đồn đã lan ra khắp trường.
Nhân sĩ thành công vừa đẹp trai nhiều tiền lại có khí chất như Phàn Thần là đòn chí mạng với các cô gái trẻ tuổi, không biết bao nhiêu nữ sinh đại học S đã phải đỏ mắt ghen tị.
Mễ Uyển cười hì hì, không nhắc lại nữa.
"Các cậu thì tốt rồi, có kế hoạch cả, chỉ có tớ là không biết phải đi đâu." Kim Minh Hiên cảm thán.
"Không phải hồi đầu năm cậu nói nghỉ hè sẽ ra nước ngoài sao?" Lưu Cố hỏi.
"Đúng vậy, vốn dĩ tớ định đi nước G, tớ có người cậu ở bên đấy." Kim Minh Hiên trả lời.
"Nước G hả, bên đó giờ hơi loạn." Hàn Tiêu nhíu mày.
"Đúng đó, đang đánh nhau với nước M, đến cậu tớ còn phải chạy về, tớ sao dám nhào qua đó." Kim Minh Hiên nói.
"Đánh thật hả? Tớ còn tưởng tin tức nói quá lên chứ." Lưu Cố Kinh ngạc nói. Tin tức thời sự mỗi khi đưa tin về tình hình chính trị của nước ngoài, không phải bạo loạn thì là nạn đói, càng xem càng thấy bất ổn, dần dà Lưu Cố cũng ít quan tâm.
"Còn nghiêm trọng hơn trên tin tức nữa ấy chứ. Cậu tớ mở tiệm cơm ở thủ đô nước G, phải đóng cửa hơn cả tháng rồi đấy. Mỗi ngày đều nghe tin báo quốc phòng nói phía biên giới đã đánh nhau vài trận rồi. May mà về kịp, không thì phải chờ nước ta cho máy bay qua đó đón về mất." Kim Minh Hiên nói.
"May mà nước mình vẫn bình yên." Lưu Cố càng nghe càng sợ.
"Đúng đó." Hàn Tiêu cũng gật đầu.
Tuy Mễ Uyển đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống hiện đại nhưng nói thật, hiện giờ địa cầu có cả thảy bao nhiêu nước cô còn không biết, lại càng không chút hứng thú với thời sự thế giới. Nghe ba người Hàn Tiêu nói chuyện phiếm, Mễ Uyển đoán được đại khái hai ngước kia đang xảy ra chiến tranh, tò mò hỏi: "Không phải hiện giờ đã có Liên Hiệp Quốc sao? Sao hai quốc gia đó còn đánh nhau được vậy?"
"Bởi vì vũ khí hạt nhân." Kim Minh Hiên giải thích: "Công ước lúc trước của Liên Hiệp Quốc là tất cả các quốc gia không được tự ý nghiên cứu phát triển vũ khí hạt nhân, nước M dựa vào cái cớ nước G đang nghiên cứu phát triển vũ khí hạt nhân để tấn công nước G."
"Vũ khí hạt nhân?" Mễ Uyển nhíu mày: "Vậy nước G có đang thực sự nghiên cứu vũ khí hạt nhân không?"
"Ai biết được. Nước M không đưa ra được chứng cứ nào hết, chỉ nói phát hiện hài cốt có chứa phóng xạ, thế là đánh." Kim Minh Hiên nhún vai: "Chuyện này chúng ta cũng chỉ nghe cho vui là được. Có Liên Hiệp quốc lo rồi mà."
"Có phải vũ khí hạt nhân nguy hiểm lắm không?" Trong trí nhớ của nguyên chủ chỉ có chút ít thông tin về vũ khí hạt nhân, đều là những ảnh hưởng cực xấu mà nó đem lại.
"Còn phải nói, lúc trước có người từng nói, nếu để con người tuỳ ý nghiên cứu sử dụng chúng, một ngày nào đó tự con người sẽ làm nổ tung địa cầu. Đây cũng chính là nguyên nhân Liên Hiệp quốc lập ra công ước này." Kim Minh Hiên nói.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có được vũ khí hạt nhân, quốc gia đó mới có tiếng nói." Lưu Cố nói: "Năm đó kháng chiến của chúng ta vừa chấm dứt, không phải chúng ta cũng vội chế tạo vũ khí hạt nhân sao? Là để gia tăng địa vị của nước ta trên trường quốc tế."
"Một bên là địa vị quốc gia, một bên an nguy của cả nhân loại. Thật là phức tạp." Hàn Tiêu buông lời cảm thán.
Mễ Uyển không có hứng thú với tình hình quốc tế, địa vị trên thế giới, vũ khí nhân loại gì gì đó, cô chỉ biết, loại vũ khí này chắc chắn sẽ làm tổn thương đến địa cầu, đến Phàn Thần.
"Tớ còn có việc, đi trước đây." Mễ Uyển kéo túi xách, nôn nóng chạy khỏi phòng học.
"Mễ Uyển sao thế?" Kim Minh Hiên ngạc nhiên hỏi.
"Chắc tại con gái không mấy hứng thú với chủ đề này." Lưu Cố đưa ra giả thuyết. Sau đó, ba người lục tục thu dọn sách vở, vừa đi vừa tiếp tục bàn luận tình hình chính trị quốc tế.
Mễ Uyển vừa ra khỏi phòng học liền lấy di động gọi cho Phàn Thần. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai bắt máy, Mễ Uyển quýnh lên, vội bắt xe đi thẳng tới tập đoàn Vạn Vật.
Mễ Uyển đã từng tới tập đoàn Vạn Vật rất nhiều lần nên bị không ai đón đường, cô một đường đi thẳng tới trước cửa văn phòng của Phàn Thần.
"Mễ đại sư, sao cô lại đến đây?" Trước cửa phòng, Mễ Uyển đụng phải một Sói yêu. Sói yêu này là trợ lý mới của Toàn Tuấn Tài, đã từng gặp Mễ Uyển vài lần lúc đi theo Toàn Tuấn Tài.
"Tôi đến tìm Phàn Thần." Mễ Uyển hỏi: "Anh ấy có ở đây không?"
"Có, đại nhân đang trong phòng họp, lát nữa sẽ về." Sói yêu nói.
Ra là đang họp, Mễ Uyển thở phào một hơi, sắc mặt cũng tốt lên trông thấy, cô hỏi: "Tôi vào trong chờ anh ấy được không?"
"Đương nhiên là được, mời cô vào." Sói yêu đẩy cửa, mời Mễ Uyển bước vào, chuẩn bị thêm mấy món đồ ăn vặt, sau đó mới lui ra ngoài báo tin cho Phàn Thần.
Chừng năm phút sau, có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới, Phàn Thần mang theo vẻ mặt vui sướng đẩy cửa bước vào.
"Uyển Uyển? Không phải hôm nay em phải tới thư viện tự học sao? Sao lại tới đây?" Hôm qua Mễ Uyển nói với anh phải ôn thi, kêu anh hạn chế tới tìm cô, sao hôm nay lại chủ động tới đây rồi.
"Em nhớ anh nên tới." Mễ Uyển trả lời.
Phàn Thần cười, ôm cô lên, nhẹ giọng hỏi: "Sao tới mà không báo trước với anh một tiếng?"
"Có gọi điện thoại nhưng anh không bắt máy." Mễ Uyển dẩu miệng.
Phàn Thần ngẩn ra, tay vô thức sờ vào túi quần, không thấy di động, chợt nhớ ra di động đang đặt trong văn phòng, không mang theo bên mình: "Xin lỗi, anh không cầm theo di động."
"Không sao. À mà, không phải anh nói dạo này rất rảnh sao? Em thấy trên bàn anh chất đầy văn kiện kìa." Văn phòng của Phàn Thần rất lớn nhưng lại bày biện rất ít, trừ hai chồng văn kiện được xếp rất cao trên bàn làm việc, những chỗ khác đều rất trống trải.
"Ai kêu bạn gái phải lo ôn thi, không rảnh đi chơi với anh, anh đành phải tự tìm chút việc để làm thôi." Phàn Thần nói: "Giờ chịu khó làm nhiều một chút, chờ bạn gái thi xong, anh mới có càng nhiều thời gian."
Mễ Uyển cười ngượng ngùng, sau đó chỉ vào túi sách mình mang tới: "Đáng thương vậy sao, hôm nay em ở đây với anh có được không. Anh làm việc, em ôn bài."
Suốt buổi chiều, Mễ Uyển nhàm chán lật sách, chữ vào đầu chẳng được bao nhiêu. Phần lớn sự chú ý của cô đều dồn cả vào Phàn Thần, từ hơi thở, thần thái, đến cả biến hoá yêu lực quanh người anh.
Đương nhiên Phàn Thần biết Mễ Uyển đang nhìn lén mình, thỉnh thoảng còn cố ý nâng mắt chạm mắt với Mễ Uyển, sau đó còn giục cô nghiêm túc học bài.
Đếm ngược tới giờ tan làm, văn kiện trên bàn Phàn Thần đã vơi đi từng chút một, anh ngước mắt nhìn người nào đó đã gục đầu lên sách ngủ thiếp đi, tay khép tập văn kiện cuối cùng lại.
Phàn Thần đứng dậy đi qua, cẩn thận không làm đối phương thức giấc, nhưng cảm giác của Mễ Uyển rất nhạy, lát sau đã tự mình tỉnh dậy.
"Á, mấy giờ rồi?" Mễ Uyển mơ màng hỏi.
"Năm giờ rưỡi." Phàn Thần bật cười.
"Tới giờ tan làm của anh rồi à?" Mắt Mễ Uyển sáng rỡ, ngẩng đầu nhìn phía sau Phàn Thần. Quả nhiên, chồng văn kiện cao như núi đã biến mất.
"Anh có thể tan làm, nhưng em ôn bài thế nào rồi?" Phàn Thần chỉ vài quyển sách trước mặt Mễ Uyển: "Cả một buổi chiều, không chịu đọc sách, cứ nhìn lén anh làm gì? Thích anh vậy sao?"
"Tự dát vàng lên mặt, em chỉ đang lo lắng cho anh thôi." Mễ Uyển trả lời.
"Lo lắng? Lo lắng chuyện gì?" Phàn Thần ngạc nhiên nhíu mày. Anh biết ngay mà, lúc sáng còn bảo bận, trưa lại đột ngột chạy tới đây.
"Hôm nay em nghe được một tin, có chút lo lắng nên mới tới đây hỏi anh." Mễ Uyển nói.
"Tin gì?"
"Anh trả lời trước một câu cho em. Con người xảy ra chiến tranh có ảnh hưởng gì tới anh không?" Mễ Uyển hỏi.
Tuy không biết sao Mễ Uyển lại hỏi thế nhưng Phàn Thần vẫn giải đáp tường tận: "Không ảnh hưởng. Chỉ cần không tàn phá hệ sinh thái trên quy mô lớn sẽ không ảnh hưởng gì tới anh hết."
Hơn nữa, sau một đợt chiến tranh, kinh tế con người sẽ suy thoái một thời gian, ngược lại còn góp phần cải thiện hệ sinh thái.
"Vậy thì tốt. Thế còn vũ khí hạt nhân?" Mễ Uyển lại hỏi.
Phàn Thần khẽ sững người, sắc mặt bất biến, bình tĩnh hỏi: "Sao bỗng nhiên em lại hỏi cái này?"
"Hôm nay em nói chuyện phiếm với bạn học, tình cờ nhắc tới vũ khí hạt nhân. Em thử tìm hiểu, vũ khí hạt nhân đặc biệt nguy hiểm, cũng tàn phá hệ sinh thái rất dữ dội. Nghe nói nơi bị ném trúng, gần như sẽ thành bình địa." Mễ Uyển nói.
"Đúng vậy." Phàn Thần gật đầu.
"Vậy nên, quả thật sẽ có ảnh hưởng tới anh." Mễ Uyển kích động hét lên.
"Em đừng gấp." Phàn Thần trấn an: "Ảnh hưởng chắc chắn có, nhưng kỳ thật vấn đề không lớn. Em ngẫm lại xem, mấy thứ nguy hiểm như thế đâu thể tuỳ tiện sử dụng. Em tra lại lịch sử xem quá khứ từng có tổng cộng bao nhiêu vụ nổ hạt nhân rồi?"
"Cũng đúng." Mễ Uyển cân nhắc hồi lâu, cảm thấy Phàn Thần nói có lý. Uy lực của vũ khí hạt nhân rất lớn, bản thân nhân loại cũng tự biết, hẳn sẽ không dám sử dụng lung tung.
"Lo xa làm gì, đi thôi." Phàn Thần vừa nói vừa chủ động thu dọn sách vở giúp Mễ Uyển.
Hai người sóng vai ra khỏi văn phòng, vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đỗ xe. Mùa hạ, ngày đặc biệt dài, lúc này tầm khoảng sáu giờ, nhiệt độ đã dần hạ xuống, thi thoảng lại có vài ngọn gió đêm lướt qua.
"Anh nói đúng." Mễ Uyển giẫm từng bước lên đống lá khô, bỗng cất tiếng.
"Cái gì?"
"Anh nói em lo xa. Em cảm thấy anh nói đúng." Mễ Uyển cười hắc hắc.
"Vậy đừng nghĩ nữa."
"Ừ, dù sao thì, bất luận khi nào anh chìm vào giấc ngủ, cũng sẽ mang em theo cùng."
Phàn Thần nhìn về phương xa, nhẹ giọng hỏi: "Nếu ngày mai anh chìm vào giấc ngủ thì sao?"
"Em mặc kệ anh ngủ lúc nào, đừng quên dẫn em theo là được." Mễ Uyển vươn hai tay, giữ chặt người trước mặt.
"Được~~" Phàn Thần cười khẽ, trong mắt lập loè ánh sáng.