Ông cụ Diệp nhận huy chương, trên mặt nở nụ cười hài lòng, đây là sự kết tinh của trí tuệ và sự chăm chỉ của cháu trai, hơn nữa còn làm rạng danh đất nước.
Ngôn Nại ngoài mặt không biểu cảm gì nhưng trong lòng đang gào thét, cô muốn có bàn tay vàng, cô muốn mở bàn tay vàng, cô muốn giở trò xấu. Con cháu nhà họ Diệp mới lên hai người, hai người tặng quà mừng có ngụ ý rất tốt, cô chỉ cầu nguyện quà cô và Ngôn Diễn có thể giữ được mặt mũi, người nhà họ Diệp thật đáng sợ!
Người thứ ba là Diệp Gia Tuyền, cô đã chuẩn bị rất lâu trong hậu trường, mặt trang điểm, trên đầu đội đạo cụ ánh vàng rực rỡ, cả người khoác đồ hoá trang tay áo dài rộng rãi, đây là hát tuồng?
“Ông nội, cháu có học một đoạn kịch "Ma Cô chúc thọ", xin hát mừng thọ ông. Chúc ông phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.”
Nói xong Diệp Gia Tuyền liền mở miệng hát.
Người hiểu kịch vừa nghe liền biết, Diệp Gia Tuyền xướng đoạn này rất tốt, cô khổ công đi học hát, có thể thấy được tâm ý của cô. Những bạn già tới tham gia tiệc đại thọ đều rất thích nghe hát kịch, hơn nữa bọn họ đều có thân phận cao.
Ngôn Nại muốn cào tường, hí kịch, tinh hoa văn hoá quốc gia, Diệp Gia Tuyền đúng là có lòng…Chẳng lẽ cô chỉ có mệnh làm vai phụ? Cô không muốn làm vật hi sinh đâu a a a a…
Người ta đều có thời gian dài chuẩn bị, em gái Ngôn đừng nên tức giận.
Người thứ tư là Diệp Gia Thịnh, cậu ta mặc tây trang màu trắng, cười nhẹ nhàng, đi đến về phía dương cầm đặt bên trái đại sảnh, anh hành lễ với ông cụ Diệp.
“Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc vô cương! Cháu nội xin dâng lên một khúc đàn.”
…
Sở trường của Diệp Gia Thịnh đúng là đàn dương cầm, tiếng đàn chắc chắn rất êm tai, mẹ của cậu ta là nghệ sĩ đàn dương cầm, bản thân cậu ta trong giới âm nhạc cũng có chút danh tiếng.
Ngôn Nại nghĩ cô có nên lên đàn một khúc hay không, thế giới này không có Beethoven và Chopin, hay là đàn bài "Dạ Khúc" có chút ưu buồn? Cho dù cô có bản nhạc nhưng lại không có kỹ thuật, đi lên đàn sợ dọa người chạy mất, ai bảo cô học là đàn tranh, có thể cho cô dùng đàn tranh không?
Cô thường xuyên theo Kiều Jenny lúc đi học đàn piano, tiện thể cũng học cùng Jenny luôn nhưng lại không tinh thông. Trong trí nhớ, nguyên chủ cũng có vài năm học piano, cô gộp hai trí nhớ lại, cũng chỉ được gà mờ, đánh cho vui còn có thể, nếu ở trước mặt cao thủ khoe khoang đó chính là múa rìu qua mắt thợ, lập tức nhìn ra cao thấp. Nếu là đàn tranh cô mới dám đánh, mẹ của cô cũng là một nghệ sĩ âm nhạc, trước khi xuyên không, mẹ cô còn đang tham gia thi đấu ở nước ngoài nha, nhà có một phòng chứa giải thưởng, từ nhỏ cô nghe tiếng đàn tranh mà lớn lên! Tiếng đàn tranh rất êm tai, tiếc rằng ở đây không có đàn tranh, cô cũng rất chú ý đến đàn tranh, loại đàn tranh nào cô cũng đã từng thử...
Em gái Ngôn nghĩ nghĩ lại trở nên kiêu ngạo rồi.
Người thứ năm là Diệp Gia Ngọc, anh để em trai và em gái biểu hiện trước, sức yếu, người nhỏ, bộ dáng quý công tử, anh đưa hai tay dâng lên một phần văn kiện.
“Ông nội, đây là văn kiện khen ngơi mà cấp trên hạ xuống, cháu tìm lại được tổng cộng ba mươi tư món văn vật đã bị mất của đất nước tại nước Y, trong đó, văn vật hạng nhất có sáu món. Chúc ông nội như ý cát tường, mặt trời mùa xuân vĩnh cửu!"
Ngôn Nại ở trong lòng cắn khăn tay nhỏ yên lặng rơi lệ, anh cả cũng quá độc rồi, có thể nhường cho hai anh em bọn em một đường sống để phát huy không? Cô đồng tình liếc nhìn Ngôn Diễn một cái, cô dạy anh đọc lời chúng thọ là đã mở đường tốt cho anh đi, mục tiêu của chúng ta không cao, chỉ vì tạm biệt mấy quả hạch đào kia thôi, anh hai, anh không được lâm thời tuột xích nha…
Ngôn Diễn thu lại bộ dạng cà lất cà phơ của mình, thản nhiên tự tin đến trước mặt ông cụ Diệp, lúc này hai người phục vụ khách sạn cẩn thận bưng một chậu cây cảnh thu hút ánh mắt của mọi người, trong bồn chính là một gốc cây tùng bách Thường Thanh Thụ, cao không hơn một thước, thân cành uốn khúc, rễ như móng chim, kiên cường uy phong.
“Bồn cây này có tên Vĩnh Sinh Thường Thanh Tùng Bách, chúc ông nhật nguyệt hưng thịnh, tùng hạc trường xuân.”
Lúc ông cụ Diệp nhìn thấy chậu cây được bưng lên, trên mặt chợt lóe lên một tia vui mừng, tên của ông cụ Diệp là Diệp Thường Thanh, bồn cây Thường Thụ Thanh cao lớn bừng bừng sức sống không phải là ông sao? Vĩnh Sinh! Vĩnh Sinh là gì? Bao la, bền bỉ, ổn định, không sợ mưa gió, tinh thần minh mẫn suốt đời.
Ngôn Nại thấy cây tùng bách cũng cảm thấy vui mừng, từ cành cây chiếc lá đều có dáng, làm cho người ta thán phục, chắc chắn xuất ra từ tay của danh gia, Clarence luôn có thể làm mọi việc rất chu đáo.
Ngôn Diễn nói xong lời chúc, lui xuống, cả quá trình biểu hiện rất tốt, không có biểu hiện xấu, chỉ là thái độ đối với ông cụ Diệp có phần xa cách. Cô cũng phải chuẩn bị đi lên dâng quà chúc thọ, nhưng ông cụ vẫn đáng ngắm chậu cảnh, có mấy ông lão xấp xỉ tuổi ông cụ cũng đang vây quanh. Rốt cuộc cây Thường Thanh Thụ này là giống gì? Nổi tiếng lắm sao?
“Anh, mặc dù quà này không bằng những người khác, nhưng cũng không kém, không mất mặt.” Ngôn Nại thừa dịp có khoảng trống liền thì thầm nói với Ngôn Diễn, cây cảnh này là ý của cô, sợ anh ấy không có món quà hơn người mà thất vọng, cô nhỏ giọng an ủi.
Ngôn Diễn trên mặt không có một chút nào là thất vọng, anh sâu xa nhìn về phía ông cụ đang xem chậu hoa nói: “Anh không cho là món quà này thua kém những món quà khác. Tặng quà chỉ cần hợp ý người nhận quà là được. Giá trị của món quà được đánh giá trong lòng ông cụ. Những người kia tặng quà chỉ thể hiện bản thân có tài, ông cụ vui là vì đời sau của ông tài cao, anh mới là người chân chính dâng lên quà đại thọ.”
Ngôn Nại: …
Anh trai, anh là người thông minh vẻ ngoài đần độn?
Đến phiên Ngôn Nại rồi, cháu ngoại của ông cụ Diệp, đang mong chờ bị mất mặt ? Hay là cô có năng lực tỏa sáng? Cô có tài đức gì mà lại là người cuối cùng nha?
Ngôn Nại sẽ không là "bình nứt rồi không sợ bể", dù cô không có năng lực hơn người, nhưng cô chỉ cần dốc hết sức lực làm tốt, nghiêm túc, để khi có kết quả không tiếc nuối.
Ngôn Nại nhẹ nhàng đi đến trước mặt ông cụ Diệp, khom lưng chín mươi độ tiêu chuẩn hoàn mỹ cúi chào. Toàn bộ ánh mắt trên đại sảnh đều hướng về phía cô, cô bé áo đỏ xinh đẹp luôn khiến người khác chú ý.
Diệp Gia Thịnh dưới đáy lòng nhỏ giọng than thở, đúng là ngu ngốc lại còn đi rêu rao khắp nơi, lát nữa không thu dọn được, xem cô làm sao bây giờ!
Trước đó, đã an bài tốt mọi thứ, người phục đưa ra một bàn dài, trên bàn bày đầy đủ "Văn phòng tứ bảo". Bên cạnh bàn đặt sừng sững bình phong bằng gỗ lim có kèm theo bốn dải tơ lụa trắng.
Ngôn Nại đi đến, trước tiên rửa tay sạch sẽ, rồi lau khô tay, tiếp theo đi đến trước bàn, bàn tay trắng nõn như ngọc mềm mại cầm lấy khối mực đều đều nghiền nát, thỉnh thoảng cho thêm một chút nước, mực dần dần tan ra, tỏa hương bốn phía.
Ngôn Nại chuyên chú mài mực, tự nhiên, thuần khiết, làm cho người khác cảm nhận một sự yên tĩnh bình thản, thoải mái lại xa xưa, gột rửa tâm hồn con người.
Cô để thả khối mực xuống, cầm bút lông lên khẽ nhúng vào, từ từ nhấc bút ra, đưa tay lên bình phong vung tay vẽ. Vải trắng trên bình phong theo đầu bút lông, thuận bên này, nghịch bên kia, chuyển động linh hoạt, hiện lên những nét vẽ đẹp đẽ. Một bức vẽ thủy mặc chúc thọ sống động hiện lên trên bình phong bằng gỗ lim, bên cạnh còn có nét chữ cuồng thảo cứng cáp hoàn toàn không hợp với khí chất trên người cô, bên trên viết một chức Thọ!
Hai tuổi bắt đầu cầm bút, mười lăm năm không kể ngày đêm rèn luyện cực khổ, kết quả đã hiện ra trước mắt, ông nội thích thể chữ cương nghị hữu lực của đàn ông, cô từ nhỏ đã học nét bút khí phách, hào phóng của một đại trượng phu, vẽ xong bức tranh này, chắc chắn không thua những người ngày nay. Hai tháng nay không cầm bút, bây giờ cầm bút lông lên cũng không hề có cảm giác xa lạ. Ngôn Nại lấy ra con dấu của cô từ trong túi, ấn một cái ở trên mặt bình phong, xong!
Ngôn Nại đặt bút xuống, chân thành đi đến trước mặt ông cụ, thanh âm trong trẻo vang lên đánh thức mọi người còn đang trầm mê.
"Cháu chúc ông ngoại hằng năm đều như hôm nay, tuổi tuổi như sáng nay!"
Ngôn nại trở lại bên cạnh Ngôn Diễn, Ngôn Diễn khép lại miệng đang mở to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà: "Em biết viết thư pháp khi nào vậy hả?" Anh cũng bị em gái làm sợ gây người, lúc nãy cô viết thư pháp cũng không nói trước cho anh.
Ngôn Nại không sợ mọi người biết cô viết thư pháp, nguyên chủ vốn cũng đi học thư pháp mấy ngày, mặc dù nguyên chủ ngay cả cách cầm bút chính xác cũng không biết, nhưng không phải cũng đã học mấy ngày sao? Sau khi Ngôn Diễn phản nghịch rồi thay đổi, ba Ngôn vẫn luôn thả lỏng cuộc sống của hai người, ba mẹ không hiểu rõ về chuyện của hai người.
"Hai năm trước đã học một thời gian." Ngôn Nại trả lời, thực tế là hai ngày.
"Diệp Gia Tuyền hát kịch cũng là nửa thành thục, Diệp Gia Thịnh tặng đồ chơi Tây Dương, quà của Diệp Gia Ngọc không phải một mình hoàn thành, Diệp Gia Đồng bất quá là giữ thể diện cho nhà họ Diệp, Diệp Gia Hằng khỏi phải nói, bọn họ không ai qua nổi em! Ngôn Nại, em rất được nha, làm việc rất tốt, giấu cũng thật sâu." Vừa thể hiện mình vừa tặng quà đại thọ, Ngôn Diễn thở dài nói.
Anh hai à, sao anh luôn chấp nhất chuyện quà đại thọ? Chê bai người khác còn muốn khoe khoang ?
Diệp Gia Thịnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may lần này bọn họ không đưa quả hạch đào, đối với biểu hiện của Ngôn Nại, cậu gật đầu tán thành một cái, không làm nhà họ Diệp mất thể diện.
Ông cụ Diệp cũng không coi thường hai cháu ngoại của mình là Ngôn Nại và Ngôn Diễn nữa, ánh mắt dừng trên hai người một lúc. Nghe được cháu ngoại gọi một tiếng "ông ngoại", lòng ông gắt gao co rút lại, bàn tay cầm súng quanh năm cũng không run bây gờ lại hơi run rẩy một chút, ông đưa tay ra sau lưng, ai cũng không thấy được.
Khách nhân đã về hết, gia đình họ cũng rời khỏi khách sạn, trở về nhà chính của nhà họ Diệp. Bận rộn đã lâu, bây giờ mọi người đều tự mình nghỉ ngơi, chờ đến bữa tối.
Tâm trạng Ngôn Nại thấp thỏm từ sáng, bây giờ đã thả lỏng nên chỉ muốn ngủ một giấc, cô ngồi xuống ghế sô pha, ghế sô pha mềm mại, gối đầu mềm mại, cô bé mệt rã rời như cô không thể kháng cự.
Diệp Gia Hằng mặc bộ tây trang nhỏ, chạy từ lầu trên xuống lầu dưới, đứa bé ngồi ở đâu không ngồi, lại cứ muốn chen chúc bên cạnh Ngôn Nại, thân thể béo lùn chắc nịch ôm chặt người của Ngôn Nại, nở nụ cười đáng yêu, đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn Ngôn Nại.
"Chị Tiểu Nại, chị có thể vẽ tranh, thật lợi hại! Em cũng muốn học, chị dạy cho em được không?" Giọng nói non nớt mang theo sự nũng nịu vang lên.
Nặng quá ! Này, cậu bé, cậu có thể dịch thân thể của mình ra không ? Đè chết người, làm cô thở cũng khó khăn.
"Có được không ạ ? Có được hay không?" Nó kiên trì không ngừng hỏi Ngôn Nại.
"Được!" Một chút cũng không tốt, cô ghét những đứa trẻ mập mạp.
"Thật tốt quá! Chị ăn bánh quy đi, đây là loại mới ra." Diệp Gia Hằng đưa túi bánh quy ra như đưa vật báu, trong miệng còn ngậm một cái bánh.
Ngôn Nại rất khó từ chối, cầm một cái bỏ vào miệng, đa phần các cô gái đều thích ngọt, hơn nữa cô cực kỳ thích bánh quy. Chính là vừa mới bỏ bánh vào miệng, người cô cứng lại, chỉ có đôi mắt của cô nhanh chóng ngập nước.
Bé mập này có tâm cơ thật sâu, trước giả vờ bộ dáng sùng bái, làm cô bỏ xuống sự phòng bị, lợi dụng nó là một đứa nhỏ, đưa cho cô bánh quy "độc". Phần kem ở giữa hai cái bánh đen là kem đánh răng, chuyện này không phải chỉ có ngày cá tháng tư thôi sao? Vì sao, người gặp xui xẻo luôn là cô thế này !
Đứa bé mập mạp đưa tay vén mấy sợi tóc rơi xuống trán: "Muốn cho bổn đại gia sùng bái, chị còn non lắm! Tôi mới là người giỏi nhất!"
"Không phải chị chỉ vẽ mấy con khỉ sao? Tương lai tôi cũng sẽ làm được, nhất định sẽ vẽ tốt hơn chị, cao thủ chân chình luốn không để lộ tài năng!" Nó tiếp tục hừ hừ.
"Chị nghĩ anh trai chị rất giỏi à? Tôi nói cho một bí mật, tôi có một khu rừng!"
Ngôn Nại : …
Cô bình tĩnh nhịn cơn giận xuống. Thì ra bé mập đang ghen tỵ, cô đại nhân đại lượng bỏ qua cho nó.
Diệp Gia Thịnh trở về trễ, vừa vào cửa, anh cũng đến chỗ Ngôn Nại, lúc đi qua người Ngôn Nại, thuận tay cầm luôn bịch bánh quy.
Ngôn Nại không chút hoang mang nuốt bánh quy có vị kem đáng răng xuống, cười nhẹ nhàng bắt lấy bé mập, nhìn như rất dịu dàng nhưng thực ra rất thô bạo đè bé mập xuống đùi của cô.
Diệp Gia Hằng giãy giụa, Ngôn Nại giữ lấy, nó kêu to nhưng không rõ câu từ, Ngôn Nại giả vờ không nghe thấy.
Anh em của bé mập ngồi xem kịch.
"Quan hệ của hai người khi nào thì tốt như vậy rồi?" Anh vào cửa đã nhìn thấy Diệp Gia Hằng rúc vào người Ngôn Nại, Diệp Gia Thịnh ngồi xuống sô pha gần hai người họ: "Còn hai ngày nữa là ngày khai giảng. Ngày đó, cô chết chắc."
___________
Chú thích:
Văn phòng tứ bảo: đồ dùng học tập ngày xưa gồm: bút, mực, nghiên, giấy
Cuồng thảo: một kiểu chữ của Trung Quốc