Nam Sênh và Hạ Thừa Quân cùng đi đến một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố.
Hai người chỉ đi dạo chứ không có ý định mua gì cả.
Cứ mỗi lần có phiền muộn hay chuyện gì đó không ổn thì hai cô sẽ hẹn nhau đi dạo, mỗi lần là một nơi khác nhau.
- Hiếm khi thấy cậu cáu như này a.
Hạ Thừa Quân nhìn thấy Nam Sênh từ lúc gặp cô đến bây giờ có vẻ tâm trạng rất tệ.
Nam Sênh là người lạc quan thản nhiên đôi khi cô cũng có lúc không còn là Nam Sênh nhưng đa phần cô đều rất tươi vui như đóa hồng rực rỡ.
- Cũng chẳng có gì.
Chỉ là ban nãy tớ lại nhìn thấy hắn ta.
Nam Sênh giãn cơ mặt.
Hạ Thừa Quân và cô đã đi vào một quán nước ngồi cạnh cửa sổ, hai người vừa đi vừa nói.
Hạ Thừa Quân gọi nước xong quay lại nhìn Nam Sênh có vẻ mặt thoáng chút hoang mang cùng phức tạp trong đôi mắt.
- Sao không đuổi theo?
Cô hướng ra cửa sổ hỏi Nam Sênh một câu chứa đầy ý thắc mắc.
Nam Sênh thở dài lắc đầu, dáng vẻ trông khá bất lực cùng bất đắc dĩ.
- Tớ chẳng biết có phải hắn ta không.
Nhưng mà tớ vừa liếc thấy thì hắn ta đã đi mất tăm.
Hạ Thừa Quân khẽ nhấc mày như hiểu ra gì đó.
- Hắn ta như vậy là sao chứ? Không phải đã tám năm rồi sao?
Nam Sênh nói một câu chứa đầy sự u buồn cùng bất lực.
Hạ Thừa Quân hiểu, cô đương nhiên hiểu rõ người bạn thân của mình và câu chuyện của cô ấy nhất.
- Cậu đừng nên để trong lòng nữa.
Tám năm rồi, đừng kéo dài năm đó mãi.
- Ừm.
Nam Sênh gật đầu cũng là lúc nhân viên đặt hai ly nước xuống.
Hạ Thừa Quân gọi đồ uống yêu thích của hai người nhưng mà Nam Sênh chả buồn uống.
- Sênh nhi, nếu cậu thật sự muốn gặp hắn thì tớ sẽ giúp.
Suốt tám năm ròng rã không biết bao nhiêu lần Nam Sênh bắt gặp bóng dáng người thiếu niên quen thuộc ấy, nhưng chưa bao giờ cô thật sự dám đuổi theo để kéo hắn lại.
Hạ Thừa Quân biết rõ người bạn của mình, Nam Sênh tuy không phải người cố chấp nhưng có một việc duy nhất khiến cô chấp niệm mà để trong lòng mấy năm trời không thể nào nhạt nhòa.
Hạ Thừa Quân nhìn thấy cô cứ đau lòng như vậy quả thực có chút không nỡ.
Dù sao cô và Nam Sênh đã quen nhau hơn năm, suốt năm hai cô gái bảo bọc nương tựa nhau.
- Quân Quân.
Ánh mắt kiên định của Hạ Thừa Quân nhìn vào Nam Sênh như chắc chắn nếu Nam Sênh muốn thì cô nhất định sẽ giúp bằng mọi cách.
- Lỡ như..lỡ..hắn
Nam Sênh ngập ngừng.
Tuy cô rất muốn gặp hắn nhưng cô nghỉ đến lúc đối diện người thiếu niên kia thì bản thân sẽ như thế nào? Và hắn sẽ như thế nào? Vui buồn hoang mang hay thậm chí chán ghét cô.
- Sênh nhi, cậu nghĩ kĩ đi, cho dù không thể quay lại cũng nên nói ra lẽ.
Nếu như hắn ta thật sự có lỗi với cậu tớ nhất định sẽ không tha cho hắn.
Cảm xúc trong mắt của Nam Sênh xao động, cô khẽ gật đầu.
Hạ Thừa Quân nhìn thấy cũng khẽ thở ra.
Sau đó cô lại cười tươi.
- Vậy thôi, vui lên đi ủ rũ gì chứ?
Nam Sênh nghe thấy liền lấy lại tâm trạng vui vẻ rạng rỡ lại.
Dù sao cô cũng từng làm đặc công của hình cảnh quốc tế, vẻ mặt buồn bã thất thần thế này thật không giống cô.
Hai cô gái tiếp tục đi mà chẳng hay biết có gần chục ánh mắt theo dõi họ.
- Quân Quân.
Hai người đi dạo đến gần chiều, Nam Sênh và Hạ Thừa Quân vừa mới bước vào xe.
Con xe của Nam Sênh là loại mui trần vì cô bị một loại bệnh mà không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn đó chính là say xe.
Nam Sênh chỉ bị say mức độ nhẹ, cùng với thời gian dài điều khiển xe cô đã thích ứng được không còn say nhiều nhưng thói quen đi mui trần của cô đã ngấm vào người, nếu đổi qua xe kín trần rất dễ gây ra hiện tượng say xe.
- Cậu thấy thế nào? Tạp nham hay có sắp đặt?
Nam Sênh khởi động xe cố tình lái ở mức bình thường không nhanh không chậm như muốn để người ta có thời gian bắt kịp mình vậy.
Hạ Thừa Quân gác một tay lên cửa xe, gió lướt nhẹ qua mái tóc của cô.
- Không chắc nhưng có bản lĩnh bám sát để đến hiện tại chúng ta mới phát hiện cũng xem là tốt đấy.
Hai cô vốn dĩ đi dạo quanh trung tâm thương mại chút nhưng không nghĩ lại có kẻ theo dõi.
Hạ Thừa Quân biết chắc chắn không phải do Cố Huyền Hàn phái đến vì hắn ta không hèn hạ và lo lắng cho cô đến mức như vậy.
Nếu gạt bỏ khả năng người của căn cứ ra, đám của Lý Bạch gần đây bị Xạ Phong đàn áp, ắt hẳn không có thời gian mà kiếm chuyện với cô, nếu loại trừ hết thì chỉ còn đám kẻ thù cỏn con hoặc đám tàn dư nào đó của mấy tổ chức bị Không tử khai trừ.
- Để xem chúng làm gì.
Tâm trạng cậu đang không tốt phải không?
Hạ Thừa Quân nhìn qua biểu cảm trông rất có hứng thú của Nam Sênh ngồi ở ghế lái bên cạnh.
Cô không biết bọn chúng mạnh hay đông ra sao nhưng nếu như đã có lòng theo dõi thì cô cũng sẽ có lòng vờn với chúng một lát.
Dù sao cũng đã đến rồi, không chào hỏi cũng không phải phép.
- Đi thôi!
Nam Sênh xoay vô lăng, đạp chân ga.
Dùng tốc độ mà cô cảm thấy thích hợp nhất phóng thật nhanh.
Hướng đến một khu đất bị bỏ hoang, khu vực gần với khu công nghiệp bị tàn phá nặng nề ngay gần đó có một sườn đồi nhỏ nằm khuất sau khu ngoại ô ít người sinh sống.
Chiếc mui trần màu đen đang chạy thì quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Hạ Thừa Quân và Nam Sênh bước ra khỏi xe, chưa đến mười phút sau có hai chiếc ô tô chạy đến đối mặt cách xe hai người tầm chưa đến chục mét.
Hai cô gái vô thức nhìn nhau.
Đem theo cả hai xe đến.
Xem ra đám này không phải đám tạp nham như Hạ Thừa Quân suy đoán.
Tiếp đó một người đàn ông đầu tiên bước ra từ xe nối tiếp hắn ta là một đám đàn em đi ra từ hai chiếc xe.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy Hạ Thừa Quân và Nam Sênh tim không đập tay không run nhưng đột nhiên trong lòng Hạ Thừa Quân lại nổi lên cảm giác bất ổn.
Cô quay qua nhìn Nam Sênh, dùng ánh mắt mà giao tiếp với cô ấy..