Trác Lí bị cơn đau nhức ở đùi đánh thức. Sau khi khôi phục lại ý thức, việc đầu tiên là cô ngửi thấy cái mùi đã rất lâu rồi chưa ngửi lại, nhíu nhíu lông mày, mở mắt ra.
Phản ứng đầu tiên: bây giờ là buổi tối.
Phản ứng thứ hai: đây là bệnh viện.
Phản ứng thứ ba: cô bị thương!!
Theo bản năng, Trác Lí hét lên, “Có ai không!”
Sau tiếng hét đó, y tá trực ca nhanh chóng chạy vào phòng bệnh, bật đèn lên.
“Cô đã tỉnh rồi sao?” Y tá trực là một người vô cùng đẹp, khoé mắt cong lên mỉm cười, nụ cười đó có một sức mạnh xoa dịu lòng người, trong nháy mắt nỗi sợ hãi trong lòng Trác Lí được xua tan.
“Tôi. . . . . . bị thương sao?”
“Chỉ là bị thương nhẹ ở phần chân, nhiều nhất tuần là có thể xuất viện.” Có lẽ là để an ủi Trác Lí, nữ y tá không nói rõ về thương tích của cô.
“ tuần?” Trác Lí muốn ngất, nửa tháng nữa cô phải trở về trường, công việc của cô . . . . . cuộc phỏng vấn của cô . . . . .
Cô đột nhiên nhớ tới Viên Khởi Lương, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trước lúc ngất —— Viên Khởi Lương ôm lấy đầu cô —— sau đó, cô mất đi ý thức.
“Tôi đến bệnh viện bằng cách nào? Vị tiên sinh đi với tôi sao rồi?”
“Cô nói Viên tiên sinh?” mắt của cô y tá đột nhiên sáng lên.
Trác Lí gật đầu một cái.
“Anh ấy bị thương ở đầu, cũng may, chỉ là va chạm nhẹ, đang nằm ở phòng bệnh lầu trên.” Nữ y tá xinh đẹp dịu dàng nói, “Ah, đúng rồi, tôi phải đi thông báo cho anh ấy là cô đã tỉnh lại.” Nữ y tá xinh đẹp kéo chăn đắp cho Trác Lí, sau đó chạy như bay, biến mất ngay trước mắt Trác Lí.
Cô còn đang định hỏi bây giờ là mấy giờ, ví của cô có ở đó không, điện thoại của cô có ở đó không, laptop của cô có ở đó không, . . . . . Xem ra, phụ nữ độc thân trọng nam khinh nữ còn nghiêm trọng hơn cả phụ nữ đã kết hôn. Bĩu môi, nhìn xung quanh phòng bệnh, Trác Lí cảm thấy chân đau nhức.
Tốt, còn có cảm giác đau chứng tỏ còn chưa đứt.
Hơn nữa, “Khổ nhục kế” cũng là một chiêu tốt, nếu Viên Khởi Lương còn dám không tiếp nhận phỏng vấn hoặc trả lời hời hợt câu hỏi của cô, cô nhất định sẽ cho anh ta đẹp mặt.
Đang mải suy nghĩ thì có một bóng người xuất hiện ở cửa, Trác Lí hùng hùng hổ hổ ngước mắt lên nhìn: Được lắm, Viên Khởi Lương bị thương không nhẹ, trên đầu quấn đầy băng trắng . . . .
“Trác tiểu thư, Viên tiên sinh tới thăm cô.” Em gái y tá hưng phấn đứng sau lưng Viên Khởi Lương, nói.
Viên Khởi Lương đi vào phòng bệnh, lúc này Trác Lí mới nhìn rõ được nét mặt của anh ta —— hình như dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc trước . . . . . . Ít nhất, không còn lạnh lùng như trước nữa, xem ra, chiêu ‘ khổ nhục kế ’ này bắt đầu có hiệu lực rồi.
Ngồi xuống giường bệnh của Trác Lí, Viên Khởi Lường mỉm cười xin lỗi, “Thật xin lỗi, làm liên lụy tới cô.”
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Trực giác cho cô biết, đây chắc chắn không phải là sự cố đơn thuần.
Viên Khởi Lương quay đầu lại nhìn em gái y tá, ánh bảo mắt bảo cô đi ra ngoài.
Trác Lí nhìn thấy em gái y tá trong nháy mắt liền nổi giận, sau đó, lưu luyến rời khỏi phòng bệnh, cũng biết điều mà đóng cửa phòng lại.
“Tốt lắm tốt lắm, bây giờ không có người ngoài nữa, anh mau nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra đi? Anh đắc tội với xã hội đen sao? Dân địa phương hay là người thành phố Z? Để tôi đoán nha. . . . . .” d L,q đôn Trác Lí rất kích động, cô chưa bao giờ nghĩ ngoài đời mình sẽ gặp phải cảnh giống trên TV vậy, chỉ là, lúc nhìn thấy vẻ mặt dần dần chuyển lạnh của Viên Khởi Lương cô chỉ có thể le lưỡi, kiên nhẫn chờ đợi Viên Khởi Lương trả lời.
“Nói đơn giản là . . . . . . Tôi đắc tội với một số người, vì vậy, bọn họ tìm tôi trả thù.” Cô có thể nhìn ra được, Viên Khởi Lương không muốn giải thích nhiều, điều này làm Trác Lí vô cùng khó chịu, đang định tiếp tục truy vấn thì Viên Khởi Lương giống như nhìn thấu ý định của cô, chặn lời, “Chuyện này, có lẽ cô biết càng ít càng tốt.”
Lạnh lẽ âm u. . . . . .
Không nói lời nào, nhưng dưới bầu không khí lạnh lẽo trong đêm tối này, ánh mắt bức người của Viên Khởi Lương làm cho cô cảm thấy: nếu như cô còn hỏi nữa, cô sẽ chết chắc.
Không chịu được thở dài một cái, Viên Khởi Lương dịu dàng hỏi, “Vết thương của cô đã khá hơn chút nào chưa?”
Đúng, là dịu dàng.
Không biết có phải là do chênh lệch quá lớn giữa sông và biển hay không, tóm lại, lúc nghe câu đó, tim Trác Lí đột nhiên đập mạnh, cô có thể cảm nhận được lưng mình bao phủ một lớp mồ hôi mỏng. Giờ phút này, cô chỉ muốn làm một việc, chính là lao tới ôm chồm lấy Viên Khởi Lương, dựa vào bả vai anh mà khóc, sau đó nói, ‘Không ổn, chân của tôi đau sắp chết rồi . . . . .’
Chỉ là, loại hành động bỉ ổi đó, cô tự khinh bỉ chính mình, cuối cùng, đáp lại bằng một nụ cười, “Không sao, tốt hơn nhiều rồi.”
Dừng mấy giây, có lẽ Viên Khởi Lương cũng cảm thấy lúng túng, mở miệng nói, “Cô nghỉ ngơi đi, tôi về trước đây.” Giọng Viên Khởi Lương ôn hoà, nói xong liền đứng dậy.
Lần này, Trác Lí không giả bộ được, cô nhanh chóng nói, “Đừng đi!” Hơn nữa, động tác của cô càng thêm xấu hổ, cô đang nắm lấy tay Viên Khởi Lương, đêm dài đằng đẵng, chân cô lại đau thế này, không có máy tính, không có TV, không có điện thoại, làm sao cô ngủ được?
“Ở lại nói chuyện với tôi một lát, ở một mình trong phòng bệnh rất chán.” Nhận thức được hành động của mình quá mức mập mờ, cô buông nhẹ tay Viên Khởi Lương ra.
“Được.” Viên Khởi Lương xoay người, tiếp tục ngồi xuống giường bệnh.
Trác Lí không dám ngẩng đầu lên, tất nhiên cô sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của Viên Khởi Lương lúc này.
Im lặng một lúc, Trác Lí nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tất nhiên không phải là cô đang ngắm trăng, chỉ là cô đang suy nghĩ đề tài, cô sợ nếu không nói chuyện thì tảng băng kia sẽ đi mất, mặc dù cô rất sợ phải nói chuyện với tảng băng, nhưng so với tự nói chuyện một mình hoặc đếm cừu để ngủ thì có anh ta ở đây còn tốt hơn. Nhưng cô tự hỏi, đề tài nên bắt đầu như thế nào ——
“Ví tiền của tôi, điện thoại cùng laptop mang theo người, tất cả đều không thấy?”
“Để tránh tông vào xe khác hoặc đụng vào nhà tầng, tôi đã lái xe lao xuống hồ, cho nên, những thứ đó. . . . . .”
“Đều lẫy lừng hy sinh?” Trác Lí treo bộ mặt đau thương, trong ví tiền của cô có sinh hoạt phí mới nhận cách đây không lâu, điện thoại cô cũng mới dùng, laptop còn có rất nhiều tài liệu cùng văn bản để phỏng vấn Viên Khởi Lương . . . . .
“Ô a. . . . . .” Chân Trác Lí không thể cử động, cũng không thể khóc, chỉ có thể gào lên mấy câu. Trong lúc gào thét, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô hùng hổ nói, “Tất cả đều là do anh, anh phải chịu trách nhiệm.”
“Được.”
Trác Lí vốn đang đắm chìm trong cảm xúc đau xót, chỉ là, vẻ mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc khi nói “Được” của Viên Khởi Lương đã kéo cô trở về, một khắc đó, cô nhìn chằm chằm anh ta.
Khoảng cách gần như vậy, cô mới phát hiện ra, không chỉ băng bó ở trên đầu, trên mặt anh ta còn có mấy vết thương, phát hiện này làm cho vẻ mặt của cô trong nháy mắt liền dịu xuống, cô chân thành mỉm cười, Trác Lí không quên, lúc xảy ra sự cố, Viên Khởi Lương đã cố bảo vệ cô. Mặc dù chân cô bị thương, nhưng cô biết, nếu không có anh ta che đầu cho cô, có lẽ, cô không chỉ bị thương một chút thế này.
Mặc dù đổi lại là bất kỳ ai, Viên Khởi Lương cũng sẽ làm như vậy. Nhưng, Trác Lí phát hiện ra: anh ta là một người đàn ông tốt bụng.
“Hay thế này đi, anh nghiêm túc trả lời phỏng vấn của tôi, coi như đền bù cho tôi được chứ?”
“Được.” Không biết có phải là do nụ cười của Trác Lí tác động hay không, Viên Khởi Lương băng giá ngàn năm cũng cong khoé miệng lên cười.
“Tại sao anh lại đồng ý nhận vụ kiện của những người nông dân đến cả phí luật sư cũng không trả nổi?” Thật ra thì vấn đề này đã rõ đáp án rồi, Viên Khởi Lương cao thượng, có trách nhiệm, có tình nghĩa, đồng ý nhận vụ kiện này là để giải oan cho dân. Nhưng Trác Lí rất muốn nghe: tại sao Viên Khởi Lương lại cao thượng nhận vụ kiện này.
“Không có ai đồng ý nhận vụ án dân kiện quan.” Viên Khởi Lương nghiêm túc nói, ánh trăng ngoài cửa sổ khéo léo chiếu xuống khuôn mặt anh ta, làm cho cả người anh ta phát sáng một cách rực rỡ.
Những lời này làm Trác Lí kinh ngạc, không biết tại sao, chỉ câu nói đó, tim cô đã nhập nhanh hơn vài chục nhịp.
Đáp án này quả nhiên rất Viên Khởi Lương.
Thấy phản ứng của Trác Lí, Viên Khởi Lương giải thích một chút, “Đây là một việc rất bình thường ở trong nước, những vụ kiện như thế này khả năng giành phần thắng là rất lớn, nhưng một vị luật sư khi đã mang cái danh ‘Bao Thanh Thiên’ hoặc là hình tượng Thiết Diện Vô Tư, về sau nhất định sẽ mất đi rất nhiều khách hàng.”
Đây là lần đầu tiên Viên Khởi Lương kiên nhẫn giải thích cho Trác Lí như vậy, cô rất cảm động, đồng thời, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Lúc cô đi thực tập ở toà soạn vào năm thứ hai cũng tồn tại những chuyện đó, có lẽ, ở giới báo chí còn nhiều hơn. d.đ lee q đ ô n Có rất nhiều tình huống những người yếu thế hơn lại không được bảo vệ, khi đấy, có mấy công chức bị cho thôi việc đến toà soạn tố cáo cấp trên của bọn họ làm việc xấu, thỉnh cầu toà soạn có thể công khai báo cáo đó, nhưng toà soạn lại ngại một số nguyên nhân, cuối cùng không thèm để ý đến.
Cô biết, đây là xã hội, tầng tầng quan hệ, lớp lớp lợi ích, vô vàn suy tính. . . . . . Đó mới thật sự là quy tắc ngầm trong xã hội. Anh không nói, tôi không nói, mọi người tự hiểu trong lòng, tạo thành một vòng tròn quan hệ.
Nhưng đây cũng chính là bi kịch của xã hội.
“Tôi không quen nhìn vẻ mặt nặng nề này của cô.”
Bị lời nói của Viên Khơi Lương kéo trở lại, cô kinh ngạc nhìn, mỉm cười, “Nói như kiểu anh hiểu rõ tôi lắm ấy, tôi cũng có những cảm xúc bi thương của người bình thường.”
Nói xong những lời này, Trác Lí nhìn thấy vẻ mặt Viên Khởi Lương trở nên rất kỳ lạ.
“Nhưng mà. . . . . . Hì hì. . . . . .” Trác Lí cười lộ má lúm đồng tiền cùng hàm răng trắng, “Cảm xúc bi thương chỉ chiếm một phần nhỏ trong con người tôi, Life has to move on (cuộc sống vẫn phải tiếp diễn).”
“Rất tốt.” Nụ cười của Viên Khởi Lương lan tỏa, trong trẻo như ánh trăng đêm.
Trác Lí bị nụ cười này làm cho ngẩn ngơ trong chốc lát, đột nhiên hét lên, “. . . . . . Đợi chút. . . . . . Đồ của tôi hi sinh, vậy . . . . . . chiếc xe kia của anh thì sao?” Cái xe kia so với toàn bộ tài sản của cô còn nhiều hơn gấp bội lần....
“Tử trận vô cùng oanh liệt.” Viên Khởi Lương đùa giỡn nói.
“Trời ơi. . . . . . mất nhiều tiền như thế? Anh không đau lòng sao?” Tên họ Viên này cũng là một tên phá của.
“Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.” Viên Khởi Lương mượn lời Trác Lí vừa nói.
Trác Lí nhìn thấy: nét mặt lúc nói câu vừa rồi của Viên Khởi Lương ấm áp, dịu dàng không thể tả được.
“Được rồi, anh nợ tôi một bữa.” Phát hiện ra mình sắp bị lạc vào nơi ấm áp đó, Trác Lí không thể không mặt dày nói, vẻ mặt nhà giàu mới nổi lại một lần nữa hiện ra.
“Được.” Dứt lời, Viên Khởi Lương ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ôn hòa nói: “ Khuya lắm rồi, cô nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi tới thăm cô.”
“Ừ!” Trác Lí mỉm cười gật đầu, nhìn Viên Khởi Lương đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh. Đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh: Tối hôm nay Viên Khởi Lương. . . . . . hình như không phải là một núi băng nữa?
Viên Khởi Lương đi ra khỏi phòng bệnh của Trác Lí, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nụ cười trên khóe miệng kéo lên rất cao.