Chap Tại cửa hàng bánh ngọt,BamBam: Jungkook! Lâu rồi mới thấy cậu tới đây.
Đưa vợ tới đây ăn bánh ngọt đúng không?Jungkook: Ukm.
Nhờ cậu lựa dùm cô ấy vài chiếc bánh…BamBam: Được rồi.
Cậu cứ ra bàn ngồi đợi đi, khi nào được bánh tôi sẽ mang ra cho cậu.
Chắc cũng nhanh thôi…Jungkook: Được.
Ami, chúng ta ra kia ngồi - Anh vừa đi vừa kéo Ami đi theo.Ami: Ukm.Ami: Jungkook, tôi hỏi anh câu này được không?Jungkook: Được chứ.
Em hỏi đi…Ami: Anh có đón nhận đứa bé này không?Bị hỏi bất ngờ khiến Jungkook nhất thời không phản hồi mà suy ngẫm.Ami: Tôi hiểu rồi… - Ami thở ra một tiếng thật dài như đang thất vọng về cái gì đó.Trong đầu Jungkook bị hỏi bất ngờ khiến anh bất động nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời cho Ami.
Vừa hay lúc này, BamBam mang bánh ngọt lên, Jungkook nhưđược BamBam cứu tinh vào đúng lúc nguy cấp như vậy.BamBam: Bánh lên rồi đây! Chúc hai người ngon miệng.Ami: Cảm ơn…Ami: Nào, ăn thôi, Jungkook… - Ami cố gắng gượng nở nụ cười đối mặt với JungkookAmi: Jungkook…! Jungkook…! Anh bị làm sao thế?Jungkook: Hả? Em vừa nói gì?Ami: Tôi hỏi anh bị làm sao?Jungkook: À, không sao cả.
Ăn thôiAmi cố gắng nuốt từng miếng bánh ấy.
Không phải là vì bánh khó nuốt mà vì phản ứng thất thần khi nãy của Jungkook.
Chắc là anh không mong muốn có đứa con nàyđâu, đến chính cô còn chẳng muốn nữa mà huống chi là anh.
Nhưng cô nào biết anh cũng đã từng mong muốn có những đứa con với cô, từng mong muốn có một giađình hạnh phúc với cô và những đứa con của hai người.
Chính bản thân anh cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao mình đã từng muốn có con với cô ấy đến thế mà giờ cô ấyđã mang thai thì lại không muốn đón nhận nó.
Cả hai người dường như không thể hiểu nổi bản thân mình… Như đang lạc lõng vào một thế giới tách biệt xa lạ.Ăn bánh xong, anh đưa cô ra công viên đi dạo tiêu hóa thức ăn, cũng sẽ giúp người mang thai có thể cảm nhận không khí trong lành.
bg-ssp-{height:px}
Hai người đi sát gần nhau, thithoảng nhìn lén nhau dường như muốn nói điều gì đó với đối phương nhưng lại không ai chịu mở lời trước.
Cứ như lời nói lên được tới cổ họng thì lại bị một vật gì đó làm cho nghẹn lại… Hai người không chịu nói một lời nào với nhau cho tới khi có một cặp vợ chồng trung niên cũng đi dạo đi qua.Người vợ nói với chồng mình: Chà… Cặp vợ chồng trẻ bây giờ tiến triển nhanh thật đấy.
Mới cưới nhau mà đã có rồi.
Nhớ hồi chúng mình mới cưới thời đó mãi nămmới có con mình nhỉ?Người chồng quay sang trở lời vợ: Đúng rồi.
Thời chúng ta cưới nhau lâu rồi mà mới có conAmi nghe được liền nói: Sao cô biết con đang mang thai ạ?Người vợ: Khi đang mang thai thì theo bản năng của một người mẹ sẽ là ôm bụng bảo vệ đứa con đầu tiên.
Vả lại, khi biết vợ đang mang thai thì người chồng thường đỡ hờ lưng vợ ở phía sau như chồng cháu đang đỡ cháu vậy… - Bà chỉ vào tay Jungkook muốn ám chỉ hành động của anh.Nghe bà nói lúc này cô mới ý thức được rằng anh đang đỡ hờ cô ở đằng sau.Người vợ lại nói: Đôi vợ chồng trẻ, hai đứa trông thật là đẹp đôi.
Chúc hai đứa hạnh phúc nhé.
Chúc con sớm sinh quý tử, mẹ tròn con vuông.
- Bà quay sang AmiAmi: Con cảm ơn cô.Người vợ: Thôi cô đi trước đâyAmi: Dạ con chào côNgười vợ rời đi và quay sang nói với chồng mình: Tôi có linh cảm cặp vợ chồng này rồi sẽ gặp rất nhiều khó khăn, sẽ có lần tan vỡ nhưng rồi cũng ở bên nhau mình ạ.Người chồng: Được rồi, chúng ta đi thôiLúc này, Ami quay sang Jungkook…Ami: Có phải tôi mặc chiếc này quá lộ liễu không?Jungkook: Có lẽ là không đâu.Jungkook: Được rồi, hôm nay đi nhiều như vậy chắc là mệt rồi.
Chúng ta về thôiAmi: Ukm.
Về thôi.Jungkook đưa Ami về căn biệt thự cũng là lúc trời sẩm tối.
Một ngày của họ trôi qua là một ngày với tâm trạng lẫn lộn.
Vui có, buồn có, thất vọng có, và thậm chí là cả tuyệt vọng nữa…============================END Chap .