- Cậu...là Nhật Phong?
Trước câu hỏi của cô, mọi thứ trở nên thật im lặng. Tiếng gió dường như cũng trở nên rất khẽ. Nhật Phong cúi đầu, tay nắm chặt. Cô muốn cậu trả lời! Vậy cậu phải trả lời sao đây?
- Nói đi, cậu là Dương Nhật Phong phải không? _ Đến đây, cô dường như đã không thể nén lại được cảm xúc của mình mà hét lên. Một chút vui vẻ và đa phần đau khổ. Tại sao? Tại sao cậu lại nói dối cô? Bản thân cậu có hiểu cô đã phải chờ đợi cậu rất lâu rồi không? Hai năm mất liên lạc với nhau, cô lúc nào cũng chỉ biết chờ đợi trong hi vọng, trong sự cầu nguyện mong họ sẽ sớm gặp lại. Vậy mà giờ thì sao đây? Đã gặp lại rồi, từ mấy tháng trước rồi. Nhưng tại sao cậu lại không nói cho cô biết? Tại sao lại che dấu cô?
Và tại đó, trong căn nhà kia, những câu hỏi xuất hiện trong đầu Nhi ngày một nhiều. Và cậu vẫn không trả lời.
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, kèm theo sự xuất hiện của Hàn Bảo Ngọc - tiểu thư của một tập đoàn lớn, đồng thời cũng là đối tác với công ti của nhà Nhật Phong và là hàng xóm của cậu. Quả đúng là con gái của nhà tài phiệt, từ đầu đến cuối, cả người Ngọc đều toán ra một dáng vẻ sang trọng quý phái và cả sự sắc sảo. Mắt nâu tròn, sống mũi cao cùng với đôi môi trái tim nổi bật trên khuôn mặt nhỏ kia. Mái tóc hạt dẻ thuôn mượt xõa ngang vai càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Làn da trắng không tì vết. Thật giống với cái tên của mình, cô ở đây,như một viên ngọc quý hiếm lấp lánh cả một không gian lớn.
- Này, anh đã suy nghĩ kĩ lời đề nghị của em chưa thế. _ Bảo Ngọc chạy đến chỗ Nhật Phong, hai tay ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của cậu rồi lắc lư nó. Đôi lông mày cô khẽ nhíu lại, má phồng lên giận dữ do vẫn không nhận được câu trả lời. Ngọc đã vốn xinh đẹp, giờ làm những động tác đáng yêu đó, cô thật sự còn trở nên hấp dẫn hơn. Người khác, liệu mấy ai có thể không động lòng cơ chứ? Và...trông họ thật đẹp đôi.
Rồi Song Nhi cố gắng đẩy lùi hình ảnh Ngọc ra khỏi suy nghĩ. Cô nhìn Phong, hỏi:
- Cậu hết yêu tớ rồi sao?
Cậu vẫn không trả lời, vẫn mãi im lặng suốt giờ và cũng không nhìn thẳng vào mắt cô. Ừ, và đó là những suy nghĩ của Nhi bởi cô đoán cậu sẽ như vừa rồi. Nhưng...không! Cậu không còn làm vậy. Nhật Phong lấy tay luồn qua vùng eo Bảo Ngọc rồi kéo vào cạnh mình. Cậu hôn cô ta. Ngay trước mặt của người con gái kia. Đôi mắt Song Nhi mở to, toàn thân cô không ngừng run lên. Giây phút đó, tất cả mọi thứ xung quanh cô dường như dừng lại, trong hai đồng tử đen láy đó giờ chỉ còn đọng lại hình ảnh kia. Mọi thứ duy nhất cô thấy lúc này cũng chỉ là nó. Phong thả Ngọc ra, kết thúc nụ hôn đó. Cậu cắn răng, không ngừng siết chặt tay. Một chút nữa thôi, cậu...phải cố lên...
- Phải, tôi không còn yêu cô nữa. Đã hài lòng chưa? _ Nhật Phong trả lời rồi hất cằm hỏi lại một cách lạnh lùng.
- K...Không đúng. Không phải cậu đã nói rất yêu tớ sao? Cậu còn bảo sau này lớn lên chúng ta sẽ cưới nhau nữa mà.
- Yêu? _ Phong cười. Nụ cười nhạt như muốn chế giễu. Cậu giật lấy chiếc vòng chuyền ở cổ mình ra.
- Chẳng có thứ tình yêu nào có thể tồn tại mãi mãi cả, hiểu chứ? Hiện giờ đối với tôi, cô... CHỈ - LÀ - QUÁ - KHỨ. _ Nói rồi, cậu đưa chiếc vòng ra phía trước mặt Nhi rồi buông ra. Tiếng kim loại rơi xuống chạm vào sàn gỗ tạo thành một âm thanh nghe như tiếng hét từ trái tim của chính chủ nhân nó. Song Nhi đưa đôi mắt từ từ nhìn xuống chiếc vòng. Mặt dây chuyền đã nứt, trông như một tình yêu tan vỡ vậy.
Cậu Không còn yêu cô sao! Cô chỉ đang nghe nhầm thôi nhỉ?
Đúng rồi, cậu chỉ đang nói dối mà thôi, chỉ đang đùa cô mà thôi, đang thử thách cô mà thôi.
Cậu chỉ đang...trêu chọc...mà thôi...
Nhưng rồi càng cố an ủi mình, Song Nhi nhận ra rằng dù bản thân có gắng phủ nhận bao nhiêu thì lại cảm thấy tự lừa dối mình bấy nhiêu. Sự thật đã quá rõ rồi.
Cô không nghe nhầm. Phong không nói dối cô, không đùa cô càng không thử thách cô. Tất cả chỉ là do cô tưởng tượng. Đơn giản bởi cậu không yêu cô.
- Hiện tại người tôi yêu...là c..cô ấy. _ Nhật Phong phải cố lắm mới có thể nói ra hai từ cô ấy , lấy tay ôm chặt lấy Ngọc hơn rồi nhìn Nhi với vẻ khiêu khích.
Song Nhi bước chậm từng bước về phía cậu, bàn tay khẽ giơ lên cao. Cậu cười rồi nhắm mắt lại như luôn sẵn sàng đón nhận cái tát của cô. Cậu đáng bị như vậy. Và hơn hết, cậu...quả là một thằng tồi! Nhưng mãi một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, Phong mở mắt ra thì thấy bàn tay Nhi đã đặt lên vai cậu lúc nào không hay. Tựa như một làn cánh hoa khẽ đậu trên áo, bàn tay run run nhưng lại không để ai nhận ra. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang hiện hữu, khiến khóe môi kia nở nụ cười thật tươi. Cô cố gắng để nói ra từng từ và từng từ đó cứ vô giác cứa vào nỗi đau. Những giọt nước mắt cũng xuất hiện theo.
- Vậy sao! Chúc cậu hạnh phúc.
Nói xong, Nhi chạy đi, chạy xa khỏi căn nhà đó - nơi tạo trong cô một nỗi đau.
Bây giờ, Nhật Phong lại trở thành người đứng chôn chân một chỗ. Khuôn mặt vừa rồi của cô, khuôn mặt đó đang dằn vặt trái tim cậu, giày vò suy nghĩ cậu và nghiền nắt cả thân xác này. Khuôn mặt ngây thơ và cả câu nói đó sao giờ trở nên quá tàn nhẫn với Phong. Thà rằng cô cứ đánh cậu, nói cậu và khinh rẻ cậu còn đỡ. Đằng này, cô lại không làm gì. Cô...vui vẻ và chúc phúc cậu...bằng một nụ cười và cả nước mắt.
- Gì chứ! Hạnh...phúc sao? _ Phong úp mặt vào một bên lòng bàn tay, nói bằng một chất giọng cay đắng.
Lớp mặt nạ lạnh lùng kia của cậu giây phút này như được vứt bỏ. Nhớ lại những câu nói của chính bản thân mình trước đó. Quả thật, cái cảm giác nói không yêu trong khi còn quá nặng tình thật chẳng dễ chịu chút nào. Cậu nhếch mép. Nhưng biết làm sao đây, cậu đâu thể làm gì khác chứ. Ngay từ lúc mới gặp lại Song Nhi, cậu thực sự đã muốn ôm cô vào lòng nhưng lại không thể làm vậy được. Cậu giờ là một người nguy hiểm, một kẻ luôn bị tổ chức ngầm theo dõi. Nếu chúng biết cô là người cậu yêu, cô chắc chắn sẽ bị liên lụy, cậu không thể tha thứ cho bản thân nếu cô có mệnh hệ gì. Hôm nay, Nhi đã gặp chuyện chỉ vì sơ suất của cậu, cậu đã quá mất cảnh giác. Phong không muốn chuyện đó lập lại lần nữa. Cậu thà rằng cứ để cô hận cậu, hận cậu đến suốt đời cũng được còn hơn là để cô gặp nguy hiểm như vừa rồi. Tuy rằng có thể mới đầu cô nhất định sẽ rất đau khổ nhưng rồi sẽ ổn thôi. Song Nhi là một người tốt, sẽ còn người xứng với cô hơn cậu nhiều.
Nhi à. Tha lỗi cho tớ, nhé!
- Nhật Phong, mau đuổi theo đi. _ Như lay mạnh cánh tay của con trai mình. Bảo Ngọc chu môi, nhanh chóng quàng lấy tay của Phong rồi nói:
- Sao anh ấy lại phải đuổi theo chứ. Con mới là người anh ấy yêu mà. Đúng không anh? _ Rồi Ngọc quay lên hỏi.
Nhật Phong không thèm để ý tới câu nói. Cậu kéo tay mình ra khỏi cô ta. Cúi người xuống nhặt chiếc chiếc vòng lên, cậu đi lên phòng của mình.
- Dương Nhật Phong! Anh dám lơ em? _ Bảo Ngọc tức giận đuổi theo lên phòng cậu. Nhưng cửa đã bị khóa, cô ta không ngừng đập cửa gọi Phong ra. Tất cả cũng chỉ vô ích. Cậu không nghe.
Tâm trí của Nhi dường như không còn biết gì nữa cả. Cô cứ đi, đi theo một hướng vô định mà ngay cả chính bản thân cũng không rõ.
Song Nhi, tớ yêu cậu. - Phải, tôi không còn yêu cô nữa. - Sau này cưới tớ nhé! - Đối với tôi cô chỉ là quá khứ .
Quá khứ - đời thực đan xen nhau. Tại sao lại khác xa như vậy chứ? Hai năm, mới chỉ có hai năm thôi mà, cô đã mất cậu rồi sao? Những câu nói của Phong không ngừng lập lại trong tâm trí của Nhi. Nó khắc hằn từng chữ vào tim cô, ngày càng khoét sâu hơn vào trong. Nắm chặt áo phía ngực mình, tim cô đau quá. Từng đợt thắt lại khiến cô như muốn nghẹt thở. Sống mũi Nhi càng lúc một đỏ hơn, những hàng nước mắt cứ nối tiếp nhau xuất hiện không theo sự kiểm soát của bản thân. Cô không thể...kìm lại nỗi đau của mình nữa rồi. Đôi chân bắt đầu mỏi dần như chính cô lúc này vậy. Song Nhi vấp ngã bởi một viên gạch nằm ngổn ngang trên đường. Rồi mưa rơi, một trận mưa rào không bão trước.
Song Nhi cười khẽ, đến cả ông trời cũng trêu đùa với cô sao! Người qua đường ngày càng ít đi, thưa thớt dần và vắng hẳn. Chỉ còn lại mình cô. Lấy từ trong ra chiếc vòng hẹn ước đó, Nhi chỉ có thể cười một cách cay đắng.
Hồi nhỏ, cô đã phải cố gắng chắt chiu từng đồng tiền ít ỏi hằng ngày của mình, có những buổi phải nhịn ăn hay phụ giúp quét sân trường, cọ hồ bơi trong những ngày nắng lên tới °C chỉ để có thêm tiền. Có lần Song Nhi bị đánh bởi tay anh chị đầu gấu vì muốn bảo vệ số tiền tích cóp của mình. Rồi sau những ngày tháng cực nhọc, cô đã dành đủ tiền mua bộ dây chuyền dôi hình trái tim. Lúc đó, cô vui lắm, nghĩ rằng món quà chứa càng nhiều tình cảm thì họ sẽ càng gắn kết với nhau. Nhưng rồi sao? Chiếc vòng mà cô tưởng chừng như báu vật của mình đã tan vỡ cả rồi.
Ngoài đường, người qua lại cũng thưa thớt dần, không ai để ý tới sự có mặt của cô, càng không nhìn thấy thân hình nhỏ đang run lên vì lạnh. Mưa trắng xóa cả góc trời. Song Nhi khóc nấc lên, cầm chiếc vòng trong tay, cô ném nó thật mạnh. Cô dường như muốn vứt bỏ nó, vứt bỏ luôn cả cậu. Nhưng...cô vẫn không thể làm được. Qùy xuống nền gạch lạnh giá, cô nhặt nó lên rồi ôm chặt vào lòng.Cô quả thật yếu đuối quá! Bởi đơn giản, cô vẫn không thể hận cậu. Cô yêu cậu, vậy nên cô muốn cậu được hạnh phúc dù bản thân hiện giờ chỉ là một quá khứ tẻ nhạt.
- CHÚC CẬU HẠNH PHÚC!!! _ Cứ thế, Song Nhi không ngừng hét lên, lập lại câu nói đó của mình. Nỗi đau theo đó cứ bóp chặt lấy trái tim, vang vọng vào trong cơn mưa. Mình cô ngự trị trên con đường vắng, cả khoảng không rộng lớn còn lại mình người con gái kia. Cô đơn!
Rồi sức lực Nhi nhanh chóng bị rút hết bởi cơn mưa lạnh. Cô ngã quỵ xuống. Tầm nhìn của cô mờ đi, xung quanh chỉ toàn là một màu đen. Trước khi ngất, cô có nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Cố gắng mở từng bên mắt nặng trĩu ra nhìn. Là....
Song Nhi! Song Nhi!
Trong căn phòng bệnh của Song Nhi, mọi thứ đều vương vấn mùi của thuốc. Những người bên cạnh đứng ngồi thẩm thỏm không yên lo lắng cho sức khỏe của cô. Từng ánh mắt dõi theo nhịp đập và cả hơi thở rất khẽ của Nhi. Lúc này, người bác sĩ vận bộ đồ blouse trắng bước vào. Ông đến gần chỗ cô, vừa lấy chiếc ống nghe đặt lên tai rồi đo nhịp tim của cô, vừa hỏi;
- Cô bé vẫn chưa tỉnh lại sao?
- Vâng. _ Bà Ánh trả lời câu hỏi rồi lại lo lắng nhìn con gái mình. Liệu có xảy ra chuyện gì không?
Dường như cũng nhận ra sự lo lắng trên khuôn mặt người phụ nữ kia, bác sĩ nói, cố trấn an:
- Gia đình cũng đừng quá. Chỉ là kiệt sức thôi. Không vấn đề gì đâu. Tuy nhiên đừng nên để cô bé dầm mưa như vậy nữa. Bởi vì từng phẫu thuật não lúc nhỏ nên nếu việc này xảy ra quá nhiều lần sẽ có thể sẽ gây ảnh hưởng tới não bộ đấy.
- Vâng, cảm ơn bác. _ Ánh cúi đầu cảm ơn, đồng thời cũng có thể nhẹ nhõm phần nào. Bác sĩ chỉ khẽ gật đầu rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Trước khi đi, ông có để lại một câu nói khiến họ - những người có mặt ở đó phải thắc mắc.
- Nhớ đừng để cháu nó phải sốc tâm lí nữa đấy.
Sốc tâm lí? Nghĩa là sao? Không lẽ Nhi đã gặp phải chuyện gì rồi mới đi dầm mưa như vậy sao? Không để những suy nghĩ đó tồn tại quá lâu, giọng nói của Mạnh Hùng vang lên, đầy mừng rỡ.
- A! Cậu tỉnh rồi à Song Nhi!
Câu nói cũng nhanh dồn những con mắt về phía cô. Nhi bắt đầu cự quậy rồi mở hẳn mắt ra, trầm tư nghĩ ngợi. Có vẻ như cô đang ở trong bệnh viện. Khi thấy cô đã lấy lại ý thức, lúc này bà Ánh mới nhẹ hỏi:
- Con có ổn không? Có thấy đau hay mệt chỗ nào không?
- Dạ con không...
Lời nói chỉ vừa dứt, Nguyệt Băng đã ôm chầm lấy cổ Nhi, cô trách móc với một giọng đầy sự yêu thương và quan tâm:
- Nghĩ sao mà lại đi dầm mưa chứ hả?
Bỗng Nhi cảm nhận được bờ vai mình có gì đó chảy xuống. Cô khẽ quay đầu nhìn sang, Băng khóc sao? Song Nhi ôm lấy bạn mình:
- Ưmm...Tớ xin lỗi.
- May mà có tớ nhìn thấy cậu ngất ngoài đường nên đưa vào đây đấy nhé. Nói thật lúc đó mưa dày trời nhưng đôi mắt tinh anh này vẫn thấy đó nha. _ Thiên Nam tự tin khoe về chiến công của mình, cậu khoái chí lấy tay hất tóc mái của mình. Rồi Nam chống hai tay vào bên sườn tỏ dáng vẻ ta đây lập nhiều công nhất .
- Vậy...sao? Thì ra là cậu. _ Song Nhi nói, khuôn mặt hiện ra nét buồn mà bất kì ai cũng nhận ra. Vậy mà lúc đó cô cứ tưởng...là cậu ấy chứ. Và đương nhiên điều đó làm Thiên Nam cảm thấy rất khó chịu. Gì chứ! Không phải là cậu thì là ai? Cô đang tưởng người đưa cô vào đây là người khác sao?
- Thất vọng lắm hả? _ Nam bực bội nói. Thật đúng là không thể tin nổi mà.
- Nguyệt Băng à. Tớ...gặp cậu ấy rồi...Nhật Phong ý. _ Song Nhi nhìn ra phái bên ngoài cửa sổ, khẽ nói. Không thấy Băng phản ứng gì, cô quay sang nhìn, bắt gặp hình ảnh cô bạn đó đang cúi đầu xuống không trả lời...giống như Nhật Phong, và Mạnh Hùng ở bên cạnh cũng vậy.
- Thì ra các cậu biết cả rồi sao? _ Song Nhi nói. Xem ra cô là người cuối cùng biết chuyện đó nhỉ. Thiên Nam nhíu mày không hiểu họ đang nói gì nãy giờ.
- Xin lỗi cậu. _ Nguyệt Băng khẽ trả lời.
- Không có gì. Dù gì cũng qua rồi mà. Vả lại cũng may là tim tớ không đoán sai. _ Song Nhi tự an ủi bản thân. Sẽ không sao đâu. Chỉ là nhân duyên giữa họ đã hết rồi mà thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Khi một cánh cửa đóng lại chẳng phải sẽ luôn có một cánh cổng khác mở ra hay sao? Ừm. Sẽ ổn thôi. Cô...nhất định sẽ ổn thôi. Thứ chất lỏng đó một lần nữa xuất hiện rồi lăn dài trên má Nhi, chảy dài trên cổ và đọng lại trên mu tay cô. Sẽ ổn... Nhưng. Tại sao nước mắt cô vẫn rơi? Và tại sao tim cô vẫn rất đau?
Nhi trùm chăn lên đầu rồi nằm quay vào bên trong tường. Cô nói vọng ra:
- Mọi người ra ngoài đi!
______
- Nhật Phong, con mau thay quần áo đi. _ Bà Như ở bên ngoài nói, tay không ngừng đập cửa phòng đứa con trai mình. Nhưng có vẻ kết quả vẫn vậy, không hề có một động tĩnh nào. Bà nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Phong khi trở về nhà. Toàn thân cậu đều ướt sũng do dầm mưa và cả một khuôn mặt đau khổ không diễn thành lời.
- Phong à, con rất yêu Nhi, đúng chứ? _ Như ngồi xuống cạnh đó, tựa lưng vào cánh cửa. Bà muốn cậu nghe rõ hơn giọng nói của mình bởi bà biết từ nãy giờ cậu vẫn luôn luôn lắng nghe bà mặc dù không trả lời.
- Có lẽ con có lí do riêng của mình nên mới phải làm vậy đúng chứ? Mẹ hiểu con trai mẹ mà. _ Nói xong bà khẽ cười. Hít một hơi sâu rồi Như nhẹ nhàng nói tiếp:
- Nhưng mà Phong à. Cuộc đời của mỗi chúng ta không bao giờ là bằng phẳng, tất cả đều có những khúc cua ngoằn ngoèo. Chính vì vậy mà con phải thật mạnh mẽ để làm chủ nó. Vì trên tất cả, cuộc đời của con là do con tự quyết định, không một ai có quyền ra lệnh hay điều khiển con. Nhật Phong! Con biết ý nghĩa tên mình chứ? Là mặt trời trong cơn gió. Con nhất định phải luôn thành thật với cảm xúc của bản thân và dũng cảm đối diện với những khó khăn phía trước. Nên nhớ rằng: trái tim đó là của con.
- Con...đã bỏ chạy. G...Giây phút đó...con đã để...cô ấy cho kẻ khác. _ Cuối cùng Nhật Phong cũng chịu trả lời, điều đó khiến bà vui mừng. Lâu lắm rồi họ mới có thể tâm sự như vậy. Rồi cứ thế, cậu kể lại cho Như nghe sự việc. Cậu tự trách bản thân tại sao lúc đó không đưa Nhi vào bệnh viện, tại sao khi nhìn thấy Thiên Nam lại phải buông cô ra và bỏ chạy. Và phải chăng cậu rất yếu đuối đúng không? Cậu đã không thể đối mặt với sự việc mình gây ra và có lẽ sẽ không thể nào đối diện được với cô vào ngày mai nữa? Cô liệu có sao không?
- Nếu con đã lo lắng như vậy thì để mẹ tới bệnh viện tìm con bé. Con cũng mau chóng thay quần áo đi. _ Bà Như nói.
Tuy là vậy nhưng những suy nghĩ kia của Phong vẫn không dứt. Tồi tệ! Tại sao lúc đó cậu lại bỏ chạy? Một lần nữa câu hỏi đó được lập lại. Tại sao khi đó cậu lại chỉ đứng ở phía xa nhìn Nam đưa người con gái cậu yêu đi? Sao cậu lại hèn nhát tới vậy. Cậu đấm mạnh tay vào bức tường bên cạnh.
- TẠI SAO??!!
Cả hai con người trong một không gian riêng đều đồng thanh hét lên, đánh dấu cho một nỗi đau. Họ cùng hỏi, cùng đau và cùng khóc. Cơn sóng gió của họ đã bắt đầu nổi lên.