Hàn Trạm đã quen một thân một mình, tiểu nhân ngư vừa phá vỏ tất nhiên là sẽ không biết cậu.
Trước kì sinh sản Fia còn chưa tìm được bạn đời, không biết chuyện xảy ra ở rặng san hô, tuy nhiên sau đó y nghe nói có cha mẹ nhân ngư bỏ lại đứa nhỏ chạy mất.
Lúc ấy Fia còn cảm thấy rất kinh ngạc, nhân ngư bọn họ dù có vô tình đến đâu, cũng không thể nào bỏ rơi đứa bé còn chưa phá vỏ, có bao nhiêu nhẫn tâm mới làm ra được việc như thế.
Tiểu nhân ngư không có sự chăm sóc của cha mẹ, hầu như không thể sống đến tuổi trưởng thành.
Nhưng cũng chẳng ai quan tâm liệu Hàn Trạm có thể sống sót tự sinh tồn sau khi phá vỏ hay không.
Nhân ngư là động vật máu lạnh, bản tính lạnh lùng, nhóc con nhà mình còn không để lại (?) chứ đừng nói đến giúp đỡ đứa nhỏ nhà khác.
Fia đã mấy lần bắt gặp Hàn Trạm một mình bắt mồi, lúc mới đầu còn tưởng nhóc con nhà ai, đến lúc Già Li kể chuyện, y mới biết được tiểu nhân ngư mà y gặp chính là Hàn Trạm chưa phá vỏ đã bị bỏ rơi kia.
Phải biết rằng nhân ngư không có lòng cảm thông, sau khi y biết chuyện, cũng chỉ ngạc nhiên một chút mà thôi.
Fia nhìn ra ngoài, thì thầm vào tai Già Li, "Tôi nghe nói gần đây Lôi Triết dẫn theo Hàn Trạm đi săn, đây là sao vậy?"
Nhóc con nhà mình thì không mang theo mà lại mang của nhà khác.
Đương nhiên suy nghĩ của tộc nhân ngư vẫn rất đơn giản, sẽ không nghĩ theo hướng Lôi Triết là lão Vương nhà bên.
Lão vương sát vách: ý chỉ ngoại tình.
Bọn họ chỉ tự hỏi Lôi Triết có phải là hỏng đầu rồi không.
Già Li chẳng cảm thấy có gì không ổn, cười nói, "Hàn Trạm rất tốt, đối xử với nhóc con cũng rất tốt, cậu xem nó còn bắt cá cho nhóc con ăn."
Già Li liếm môi dưới, y cũng rất muốn ăn Cá Đầu To.
Dạo này nhóc con ăn nhiều hơn, Cá Đầu To mà Lôi Triết bắt được chỉ đủ cho nhóc con ăn, đã rất lâu rồi y chưa được ăn chực cháo thịt thừa của bé.
Đông cục cưng vui vẻ nhảy nhót trong lòng bàn tay Hàn Trạm, vẻ háo hức ngập tràn đôi mắt xanh to tròn long lanh, "Anh ơi, đi chơi."
Hàn Trạm rũ mắt không động đậy, cậu nhấc ngón trỏ chọc chọc cái trán tiểu nhân ngư, "Bên ngoài rất nguy hiểm."
Mấy ngày nay có rất nhiểu tiểu nhân ngư bị thương bởi Long tộc khi đi săn một mình, nếu không có nhân ngư trưởng thành đi theo, sợ rằng sẽ bị Long tộc theo dõi.
Đông cục cưng tủi thân vô cùng mà cuộn đuôi lại.
Nhóc con muốn đi chơi cơ.
Đông Quỳ nghe lén bên cạnh cố ý nói lớn, "Đông cục cưng, bọn anh ra ngoài chơi, em có muốn đi cùng không?"
Không ngờ Già Li trong phòng nghe thấy, y nghĩ, nhóc con nhà mình mãi mới có bạn chơi cùng, không thể quá lạc đàn, vội vàng nói, "Hàn Trạm, cháu dẫn mấy đứa chơi ở gần đây, đừng đi xa quá."
Đông Quỳ tức giận nhảy dựng lên, nó không thèm chơi cùng tên nhân ngư kia đâu.
Tác Đồ ôm cánh tay bơi qua người nó, trong mắt hiện lên vẻ cười nhạo, "Đồ ngốc."
Đông cục cưng đáng yêu sẽ không để ý mày đâu.
"Tác Đồ mi là kẻ phản bội." Đông Quỳ đuổi theo, quất đuôi vào mặt Tác Đồ, "Ta muốn tuyệt giao với mi."
Tác Đồ linh hoạt tránh được, ném lại một câu, "Tùy mày." rồi thong thả ung dung bơi đi.
"Chơi, chơi." Đông cục cưng ngửa đầu chớp chớp đôi mắt lấp lánh với anh, ba nói rồi, nhóc con có thể đi chơi mà.
Hàn Trạm mặt không biểu tình nhìn Đông cục cưng, giơ hai tay bế tiểu nhân ngư lên, cái đuôi khẽ vung, băng qua rặng san hô.
Nguyên Khê bơi được một đoạn, thấy Đông Quỳ vẫn chưa đuổi theo, quay đầu lại thắc mắc, "Đông Quỳ, cậu không đi chơi à?"
"Tôi đi!" Đông Quỳ hung hăng nói, nó lắc đuôi nhỏ nhanh chóng đuổi kịp Nguyên Khê.
Mấy tiểu nhân ngư xuyên qua rặng san hô, thấy phía trước có một mảng tảo biển xanh tốt, đám rong biển này mọc lên có hình dáng kì lạ, có cây lá rộng, có cây lá dài mảnh, mọc thành cụm dày đặc và rất tươi tốt.
Hàn Trạm đẩy đám rong biển ra, cẩn thận kiểm tra bên trong, rong biển không cao, không có hải thú to lớn ẩn nấp bên dưới, Hàn Trạm yên tâm để Đông cục cưng chơi trên đó.
Nguyên Khê nhổ một cây rong biển, nắm lấy bàn tay nhỏ của Đông cục cưng, "Đông cục cưng chúng ta chơi trò buộc tóc nhé?"
"Ngây thơ." Tác Đồ bơi cách xa hai người một khoảng nhỏ, không tham gia trò chơi gia đình này.
Đông Quỳ giả bộ không quan tâm, nhưng thực ra là len lén nhìn trộm, ui chao ~ nó cũng muốn buộc tóc cho Đông cục cưng.
Đông cục cưng có một mái tóc đen nhánh dài đến eo, sợi tóc mềm mại, Nguyên Khê vuốt thẳng tóc của bé, nắm trong tay, tay trái cầm rong biển, quấn vài vòng quanh tóc, cuối cùng buộc một chiếc nơ bướm xinh xắn.
"Nhóc con, đẹp hông?" Đông cục cưng vui vẻ xoay hai vòng, bé bơi tới trước mặt Hàn Trạm, khoe mái tóc mới được buộc chặt của mình.
Hàn Trạm xoa xoa đầu nhỏ của Đông cục cưng, trên mặt lộ ra ý cười, "Đông cục cưng đẹp nhất."
Đông cục cưng vui sướng chui vào trong đám rong biển, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng bị rong biển bao phủ.
Mấy con động vật thân mềm nghe thấy tiếng động lập tức thẳng mắt lên nhìn, thấy là một tiểu nhân ngư không có tính uy hiếp, lại tiếp tục nằm im trong cụm rong biển.
Đông Quỳ gỡ đám rong biển tươi tốt ra, một con cua lớn tám chân màu đỏ lướt nhanh qua, Đông Quỳ kêu lên, "Con cua? Đông cục cưng, mau đến xem cua này!"
Cơ thể nhỏ bé của Đông Quỳ nhào tới, tay và đuôi đều bám lên lưng con cua.
Con cua lớn tám chân chạy trốn rất nhanh, vác theo Đông Quỳ chạy ngày càng xa, Đông Quỳ vội vàng gọi, "Tác Đồ mau tới giúp bắt cua lớn."
Cảnh tượng con cua lớn mang theo tiểu nhân ngư chạy trốn đặc biệt thú vị, Đông cục cưng che miệng cười không ngừng.
Tác Đồ nhanh chóng đuổi theo, vừa mắng Đông Quỳ, vừa nắm lấy tay nó, "Cái đồ ngu ngốc mày mau buông tay ra."
"Mày bắt tao làm gì, đi bắt cua lớn ấy."
Tác Đồ tức giận đập đầu Đông Quỳ, "Con cua vỏ cứng lại chẳng có thịt, mày bắt nó làm gì, mau buông tay cho tao."
Đông Quỳ ngoan cố, "Tao cứ không buông tay đấy."
Nguyên Khê cũng gấp đến độ xoay vòng vòng, chân con cua lớn này phải cao đến gần một mét, cho Đông Quỳ đứng lên cũng không cao bằng chân nó.
Đặc biệt là hai cái càng khổng lồ trước mặt, nếu bị kẹp chặt, dù không chết cũng nửa tàn phế.
Con cua lớn cảm thấy mình bị xúc phạm, nó giơ hai cái càng to lên, kẹp về phía đuôi cá của Tác Đồ.
Tác Đồ vội vàng thu đuôi lại, dùng hai tay kéo cánh tay Đông Quỳ lên trên, nhưng Đông Quỳ đang bám chặt mai con cua, Tác Đồ kéo thế nào cũng không xê dịch.
Nguyên Khê thấy thế, nhanh chóng tới giúp một tay, hai tiểu nhân ngư nắm lấy tay Đông Quỳ, Đông Quỳ lại ôm lấy con cua lớn không bỏ.
Cua lớn rối loạn, nó bước ra tám cái chân lớn điên cuồng chạy.
Nguyên Khê bắt lấy tay Đông Quỳ bị trượt, vội vàng bám vào vai Đông Quỳ, cùng với Tác Đồ bị kéo đi xuyên qua đám rong biển.
"A a a –– " Tiếng thét chói tai của Đông Quỳ vang khắp vùng biển.
Nguyên Khê sống không còn gì luyến tiếc nữa, cậu chơi theo làm gì chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tác Đồ lập tức vỡ nát, "Đông Quỳ mày là cái đồ đần độn!"
Bọn họ không thể buông tay ra, cua lớn sẽ lập tức chạy mất sau khi buông tay.
"Oa ~ " Đông cục cưng phát ra tiếng kêu đầy thán phục, lắc lắc cái đuôi nhỏ bơi qua, "Anh ơi, chơi đi."
Vẻ mặt Hàn Trạm nghiêm nghị, "Chơi không vui, chúng ta chơi trò khác."
"Vui mà." Đông cục cưng cố chấp nói, bé níu lấy ngón tay Hàn Trạm, bơi về phía hướng đi của cua lớn, nhưng bơi mãi mà không nhích nổi một centimet.
Đừng thấy Đông cục cưng ngày thường ngoan ngoãn, một khi đã bướng bỉnh lên thì làm người ta vô cùng đau đầu.
Hàn Trạm không lay chuyển được Đông cục cưng, cậu xốc bé lên, bơi tới cạnh con cua, đặt bé trong ngực Nguyên Khê, "Dẫn em ấy chơi cùng."
Nguyên Khê không kịp đề phòng bất ngờ bị nhét một nhóc con vào ngực, cậu sững người.
Tác Đồ thực sự muốn chửi ầm lên, bọn họ không phải đang chơi đùa đâu! Khốn khiếp!
Đông Quỳ khóc không ra nước mắt, nó chỉ muốn bắt một con cua lớn chơi tí thôi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
"Ha ha ha ~" tiếng cười ngọt ngào của Đông cục cưng lan trong làn nước biển, chơi thật là vui!
Tiếng cười ngọt ngào dường như có thể lây sang người khác, Nguyên Khê không khỏi cười theo, "Đông cục cưng, chơi vui không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng tươi cười rạng rỡ, "Vui, chơi vui."
Tác Đồ vẫn là bộ mặt liệt đó, nhưng trong lòng đã tưng bừng pháo hoa, cậu nghe thấy âm thanh bình tĩnh của chính mình, "Đông Quỳ, nắm chặt đừng có buông tay."
Này, các người dù gì cũng phải quan tâm tới cảm giác của tui chớ!
Con cua lớn không hề ý thức được, có một hàng tiểu nhân ngư treo phía sau mình, nó vội vàng chạy, cảm thấy càng chạy càng chậm, nó phanh gấp dừng lại.
Nguyên Khê ôm lấy Đông cục cưng đụng phải lưng Tác Đồ, Tác Đồ thuận theo đè lên người Đông Quỳ.
"Ui da!" Đông Quỳ phát ra một tiếng rên rỉ.
Con cua lớn rung lắc thân mình, hất tiểu nhân ngư trên lưng đi, tám cái chân chui vào rong biển rồi nhanh chóng chạy mất.
Hàn Trạm xòe tay đón được Đông cục cưng bị cua lớn ném ra, giơ tay lên sửa lại ít tóc đen rối loạn của bé, "Chơi vui không?"
Đông cục cưng cười hì hì, "Muốn, chơi nữa."
Hàn Trạm chỉ về hướng con cua biến mất, "Cua lớn chạy mất rồi, không chơi được nữa."
"Đông cục cưng, anh lại tìm cua lớn cho em." Đông Quỳ sao có thể nhẫn tâm để Đông cục cưng đáng yêu thất vọng được, nhóc ta bò dậy, hùng hổ đi bới rong biển tìm cua.
Tác Đồ lười nói cho nó biết, vừa rồi bọn họ náo loạn trong cụm rong biển, đám cá nhỏ đều bị dọa chạy mất, nó tìm được con cua lớn mới là lạ.
"Không, chơi nữa." Đông cục cưng sờ cái bụng nhỏ, "Nhóc con, đói rồi."
Nguyên Khê cong môi, "Đông cục cưng muốn ăn gì nào, anh bắt cá cho em ăn."
Đông Quỳ gấp gáp nói, "Anh cũng biết bắt cá, anh có thể bắt cá nuôi em."
Tác Đồ nghe được câu ấy, hừ một tiếng, "Không phải mày chỉ biết bắt cua lớn thôi à?"
Đông Quỳ mất mặt phát điên lên, nhào tới bóp cổ Tác Đồ, "Tác Đồ ta liều mạng với mi!"
Hàn Trạm đè khóe môi xuống, cậu một tay bế tiểu nhân ngư lên, "Không cần."
"Nhóc con chỉ ăn Cá Đầu To."
Cái giọng điệu khoe khoang này là sao hả, Đông Quỳ suýt nghiến nát răng, nó biết kẻ này chắc chắn sẽ cướp Đông cục cưng với nó đây mà.
"Anh cũng biết bắt Cá Đầu To, Đông cục cưng đợi anh bắt cá cho em nhé." Đông Quỳ vừa nói vừa buông Tác Đồ ra, đùng đùng sát khí chuẩn bị đi bắt cá.
Tác Đồ túm tóc Đông Quỳ kéo người lại, "Cả người mày còn còn chưa dài bằng Cá Đầu To, mày có thể bắt được mới là lạ."
"Tác Đồ mày buông tao ra, tao phải đánh chết mày."
"Nhóc con, muốn bắt..." Đông cục cưng cắn ngón tay, bé cũng muốn bắt cá, muốn cùng ba đánh quái vật lớn.
Hàn Trạm kéo ngón tay bé nhét trong miệng ra, "Đợi em lớn rồi anh sẽ dạy em bắt cá."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Khê đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ nhóc con cũng muốn học bắt cá, ngày hôm qua nhóc con chứng kiến cảnh bắt cá, còn sợ hãi đến nỗi che mắt không dám nhìn.
Cả đám quay lại căn phòng đá, Hàn Trạm thả Đông cục cưng xuống, cậu xách con cá lớn màu đen bị trói ở cửa lên, đập chết, lấy máu, thái lát, toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch lưu loát.
Đám người Nguyên Khê ngạc nhiên xem, đến đây còn chưa kết thúc, Hàn Trạm cầm mấy lát cá cho vào chén vỏ sò, nghiền thành hỗn hợp sền sệt.
Sau khi làm xong những thứ này, Hàn Trạm bưng chén vỏ sò, một tay bế Đông cục cưng đặt lên cánh tay, một cái tay khác múc từng thìa cháo thịt, đưa lên môi Đông cục cưng.
"Woah ~ " Đông cục cưng há miệng ăn nửa thìa cháo thịt.
Đông cục cưng ăn cháo thịt? Nguyên Khê và những tiểu nhân ngư khác vừa phá vỏ đã gặm thịt kỳ tôm, nhưng mà cháo thịt trông có vẻ ăn rất ngon, nghe nói thịt Cá Đầu To vừa mềm vừa ngon, cả bọn hâm mộ nhìn Đông cục cưng, ai cũng muốn ăn cháo thịt.
Đêm đó Đông Quỳ về đến nhà, mè nheo đòi ăn Cá Đầu To, mẹ Đông Quỳ là nhân ngư giống cái tính tình nóng nảy, lập tức tát một phát vào gáy Đông Quỳ, "Mày muốn ăn Cá Đầu To sao không tự mà bắt, mẹ mày lớn bằng này mới ăn được vài lần đấy."
Đông Quỳ hết sức không phục, "Con là nhóc con mới phá vỏ, không phải là các người bắt cá cho con ăn sao?! Đông cục cưng nhà chú Già Li người ta mỗi ngày đều được ăn Cá Đầu To, vậy tại sao con lại không được ăn!"
Mẹ Đông Quỳ trợn mắt, nói như chuyện đương nhiên, "Nhóc con nhà người ta đáng yêu, mỗi ngày ăn Cá Đầu To thì làm sao, mày có chỗ nào so được với Đông cục cưng, nếu Đông cục cưng mà là đứa nhỏ nhà mình, mẹ cũng bắt Cá Đầu To cho nhóc ăn mỗi ngày."
Đông Quỳ nghẹn họng, đúng là Đông cục cưng rất đáng yêu, nhưng mà nó cũng rất đẹp trai lai láng đấy chứ, Đông Quỳ dứt khoát lăn lộn khóc lóc om sòm, "Không được, con phải ăn Cá Đầu To, con muốn ăn bây giờ cơ."
Đông Quỳ không ngại mất mặt, xé họng gào lên, cha mẹ Đông Quỳ nhất thời cảm thấy như có ma âm xuyên thủng màng nhĩ.
"Tên nhóc phiền phức của nhà ai đây." Mẹ Đông Quỳ ngoáy ngoáy lỗ tai, "Mau đưa nó đi."
Cha Đông Quỳ La Á xách nhóc ta lên, không nhịn được nói, "Nếu còn làm ồn, ba sẽ ném con ra ngoài cho Thương Long ăn thịt." Thương Long là con khủng long hung dữ nhất trong Long tộc, khủng long cổ rắn mà gặp phải cũng phải tránh xa ba thước, tộc nhân ngư rất thích lấy Thương Long ra dọa mấy tiểu nhân ngư không nghe lời.
Đông Quỳ lập tức ngậm miệng, nó nhỏ giọng lầm bầm, "Thật hung dữ, con chắc chắn là được hai người nhặt về."
Ba Đông Quỳ nghe thấy, giơ tay giả bộ ném nó ra ngoài, tiện thể đe dọa, "Đúng rồi, con là chúng ta nhặt được, bây giờ chúng ta ném trở về."
"Đừng mà ba." Đông Quỳ vội vàng ôm lấy cổ tay ba nhóc, cười đùa cợt nhả lấy lòng, "Trông chúng ta giống nhau như vậy, con nhất định là con ruột của hai người."
Lôi Triết vắng nhà mấy ngày, Cá Đầu To mà Đông cục cưng ăn đều là Hàn Trạm bắt, hai ngày đầu Già Li còn chủ động đi bắt cá, nhưng mà Cá Đầu To quá quỷ quyệt, Già Li mò bùn nửa ngày mà chẳng bắt được con cá nào.
Già Li thiếu kiên nhẫn, thấy không tìm được liền đổi sang bắt những cá khác, thường hay đánh bắt quên cả thời gian, chờ khi vội vàng quay về đã thấy Hàn Trạm bưng chén vỏ sò đút Đông cục cưng ăn cháo thịt.
Già Li rất là chột dạ, âm thanh nói chuyện vô thức hạ thấp xuống, "Cục cưng, ba không bắt được Cá Đầu To, cục cưng đói lả rồi hả?"
Đông cục cưng lắc đầu, bé nâng khuôn mặt nhỏ vui vẻ nói với Già Li, "Không đói ạ."
Già Li rất cảm động, nhóc con nhà mình quá tri kỉ, y bế bé lên, dán mặt vào nhau dùng sức dụi.
Dụi đến mức khuôn mặt Đông cục cưng đỏ hồng, xấu hổ ghê.
Hàn Trạm rửa sạch chén vỏ sò, để lại chỗ cũ, "Chú Già Li, cháu về trước, sáng mai cháu sẽ bắt Cá Đầu To tới, chú không cần ra ngoài nữa."
"Hàn Trạm cháu tốt quá." Già Li không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ vì không cần tự mình ra ngoài bắt Cá Đầu To, không phải Già Li lười biếng, mà là Cá Đầu To thật sự khó bắt.
Dưới sự cho ăn của Hàn Trạm, Đông cục cưng rõ ràng béo lên, hai má núc ních thịt, cười rộ lên ngọt ngào vô cùng.
Đến ngày thứ năm thì Lôi Triết trở về, Già Li đang ôm Đông cục cưng ngủ ngon lành, nghe thấy Lôi Triết gọi tên mình, y xoay người nhảy bật lên, bế Đông cục cưng lao ra ngoài.
Đông cục cưng dụi mắt, cố nén cơn buồn ngủ ngó đầu nhìn ra ngoài, bé cũng nghe thấy tiếng cha rồi.
Lần này nhóm người Lôi Triết bắt được một con cá siêu lớn, trên đường trở về có rất nhiều hải thú thèm muốn, có kẻ to gan dám mai phục nhóm Lôi Triết, đương nhiên chúng nó đều trở thành thức ăn của cả nhóm.
Thấy bóng dáng Lôi Triết từ đằng xa, Già Li cực kỳ vui mừng, xông lên ôm lấy Lôi Triết không buông, y quen biết Lôi Triết mười mấy năm, chưa từng xa nhau lâu như vậy.
Lôi Triết cúi đầu hôn lên mi tâm Già Li, "Mấy ngày nay ở nhà có ngoan không?"
Già Li nheo mắt cười, "Đông cục cưng ngoan lắm."
"Anh biết Đông cục cưng rất ngoan." Lôi Triết dừng một lát, "Anh đang nói em."
Già Li tức giận, nhưng không thể phản bác, "Em ngoan, không đánh nhau, cũng không gây chuyện."
Lúc này, Đông cục cưng bị kẹp ở giữa giơ hai tay lên, "Nhóc con, nhớ ba."
Lôi Triết cúi đầu hôn xuống đầu nhỏ của Đông cục cưng, "Ba cũng rất nhớ nhóc con."
Thấy Lôi Triết và Già Li không thể nói xong trong một chốc, Lung Hồi xua tay đuổi người, "Lôi Triết, hai người về trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa phần của cậu qua."
Trên vai Lung Hồi còn đang vác một con thú lớn, con quái vật này dài đến hơn m, cái đầu rất lớn, một cái răng lộ ra của nó còn to hơn cả nhân ngư trưởng thành, có thể thấy con vật này lúc còn sống hung dữ ra sao.
Để giết giết được con thú lớn này, mấy nhân ngư đồng hành đều bị thương, vốn dĩ bọn họ định bắt mấy con hải thú khác, ngay khi đang bắt hải thú, quái vật bất ngờ lao ra từ Đại Hải Câu, một phát cắn chết con mồi của bọn họ.
Lung Hồi tức đến xanh cả mặt, con quái vật biển cả này bơi một quãng đường xa từ rãnh biển đến, sức lực cạn kiệt hơn nửa, lúc này nó đang rất đói, Lung Hồi dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, nhân lúc suy yếu làm thịt nó.
Tuy nhiên nhóm Lung Hồi đã đoán sai sức mạnh của quái vật biển, cho dù nó đói đã lâu nhưng vẫn rất hung mãnh, ngay cả Lôi Triết cũng bị nó cắn bị thương cánh tay, may mà sau đó họ thành công giết chết con quái vật này.
Sau đó nhóm Lôi Triết lại đợi bên ngoài rãnh biển hai ngày, họ chờ được rất nhiều nhân ngư tới từ các hải vực khác, nhóm nhân ngư này mang đến cho bọn họ tin tức không tốt.
Nói đến đây, sắc mặt Lôi Triết hơi ngưng trọng, "Đại Hải Câu không có vấn đề gì, có vấn đề chính là những hải vực khác."
Già Li cau mày, "Những nơi khác đã xảy ra chuyện gì?" hai người cha của Già Li đã sớm đi những vùng biển khác, nhiều năm qua Già Li không gặp lại bọn họ, không biết hiện tại họ còn sống hay đã chết.
Lôi Triết nhớ lại, lúc ấy các nhân ngư kể lại tình hình cho bọn hắn đều lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, "Dưới đáy biển ở một vài vùng biển đột nhiên bùng phát luồng nhiệt cao, khói bốc lên dày đặc, bùn đắt bắn ra, tất cả động vật biển đụng vào thứ dung nham đó đều chết hết, nhân ngư cũng thương vong rất nhiều, những người còn sống dồn dập trốn tới nơi khác."
"Thật kinh khủng, đó rốt cuộc là thứ gì vậy?" Già Li không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Lôi Triết cũng đang suy nghĩ về chuyện này, dù sao bọn họ cũng chưa chưa nghe nói đáy biển sẽ phun trào dung nham bao giờ, "Không ai biết nó là cái gì, tóm lại, hiện tại những vùng biển kia hầu như không còn sinh vật nào sống sót."
"Thật đáng sợ." Già Li vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "May mà trong kỳ sinh sản năm nay chúng ta sinh nhóc con." Nếu không sinh Đông cục cưng, có khi hai người họ đã đi đến những vùng biển khác lâu rồi.
Vùng biển nơi này cách mấy vùng biển kia rất xa, Già Li không lo lắng dung nham sẽ tràn đến, nhưng mà những động vật biển lớn từ nơi khác chạy nạn tới thì cần phải cảnh giác, nhất là Long tộc đáng ghét xảo quyệt.
Lôi Triết cũng lo lắng Long tộc sẽ gây rắc rối cho bọn họ, Long tộc và nhân ngư trước giờ không hợp nhau, trước đây hai bên rất ít cùng sinh sống trong một hải vực, nên không cần lo lắng vấn đề này, hiện tại Long tộc ở hải vực của bọn họ ngày càng nhiều, sức ăn rất lớn, ăn sạch thức ăn khu vực lân cận, đe dọa nghiêm trọng nguồn thức ăn của tộc nhân ngư.
Lôi Triết thương lượng với Già Li, "Gần đây hải vực không yên ổn, nếu không ngày mai chúng ta dọn đến ở cạnh nhà Fia." Chủ yếu là do nhóc con còn quá nhỏ, sau này hắn và Già Li sẽ thường xuyên ra ngoài săn mồi, để bé một mình hắn không yên tâm, nơi Fia ở có rất nhiều nhân ngư sinh sống, tương đối an toàn, về sau Đông cục cưng cũng có bạn nhân ngư chơi cùng.
"Em muốn dọn đến đó lâu rồi." Già Li rất là vui vẻ, "Lúc trước anh còn không đồng ý."
Lôi Triết khẽ thở dài, lúc đó hắn lo Già Li sẽ đánh nhau với những nhân ngư khác, nên mới không dọn qua.
Có điều từ khi có bé con, Già Li cũng thận trọng hơn, Lôi Triết mới nghĩ tới chuyện dọn nhà.
Ngày hôm sau Đông cục cưng tỉnh lại, nhận được thông báo họ sắp chuyển nhà.
Đông cục cưng như cái đuôi nhỏ đi theo cha Lôi Triết, cái miệng nhỏ nhắn cứ chiêm chiếp chiêm chiếp, "Cha, cha, anh thì sao?"
Lôi Triết xoay người, hắn bế tiểu nhân ngư lên, một lớn một nhỏ hai mắt nhìn nhau, Lôi Triết nhìn Đông cục cưng, nghiêm túc hỏi, "Nhóc con muốn ở cùng anh à?"
Đông cục cưng cười tít mắt, nói ra từng chữ, "Nhóc con, nhóc con, muốn."
Nhìn nhóc con có vẻ rất thích đứa bé Hàn Trạm kia, ánh mắt Lôi Triết lóe lên, nếu phải giao nhóc con cho những nhân ngư khác, trong lòng Lôi Triết vừa ý Hàn Trạm hơn.
"Được rồi, đi chơi đi." Lôi Triết thả Đông cục cưng xuống, một lát sau, hắn quay lại nhìn nhóc con đang ghé vào dạ minh châu lăn qua lộn lại, ánh mắt trầm tư.
Đông cục cưng không ngờ rằng cha Lôi Triết nói chuyển nhà là chuyển thật luôn, không phải là chỉ chuyển giường vỏ sò của bé đi.
Thấy cha Lôi Triết và ba Già Li cùng nhau nâng lên cả gian Tiểu Thạch Ốc, Đông cục cưng kinh ngạc tròn miệng.
Phản ứng đầu tiên của Đông cục cưng là, thì ra Tiểu Thạch Ốc không gắn chặt với mặt đất.
Sau đó là hoảng sợ! Năm mặt tường đá hóa ra dính liền với nhau?
Đông cục cưng có một suy đoán đáng sợ, cha Lôi Triết không phải là khoét rỗng một tảng đá lớn nào đó đấy chứ...?
- ---------------------------------------------------------------------
Làm liền chương gần k chữ @[email protected] đọc cứ thấy lủng củng, bao giờ rảnh mình sẽ sửa lại.....