Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

chương 9: biểu hiện giả dối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Behind

Beta: Sói

Thanh Nãi ra khỏi nhà đã thấy Vũ Tuệ đứng chờ ở cửa, thấy cô bước tới liền cẩn thận vẫy tay.

“Hừ.” Thanh Nãi làm mặt lạnh lùng, đi về phía trạm xe điện.

Vũ Tuệ đuổi theo, cẩn thận mà đi bên cạnh cô: “Chị ơi, còn giận sao?”

“Có chuyện gì mà phải tức giận?”

“Chuyện đó, em thật sự không có tiền, công ty của ba em xảy ra chút vấn đề, tiền trong nhà đều dùng để giải quyết, cho nên…” Vũ Tuệ nhỏ giọng nói, biểu cảm trên mặt có chút xấu hổ lại buồn bã.

Thanh Nãi thấy vậy, không được tự nhiên, “Xảy ra chuyện như vậy, nói sớm có phải tốt rồi không.”

“Em xin lỗi. Em rất thích chị Thanh Nãi nên không muốn chị không để ý tới em.”

Khuôn mặt của Thanh Nãi hơi ửng đỏ, trong lòng có chút đắc ý về mị lực của bản thân, “Hừ.”

“Chúng ta làm hoà rồi sao?”

“Phải xem tâm trạng.”

“Em có cái này cho chị, tâm trạng của chị có thấy tốt hơn không?” Vũ Tuệ lấy lòng mà đưa qua một cái hộp nhỏ.

Thanh Nãi cầm lấy và mở ra, thấy một sợi dây chuyền nhỏ nhắn, tinh xảo, mặt dây chuyền là hai viên ngọc trai, một lớn một nhỏ màu trắng ngà, bóng loáng, quý phái lại đáng yêu khiến người ta vừa nhìn một cái thôi đã cảm thấy yêu thích rồi.

Con gái khi nhận được quà luôn rất vui vẻ, Thanh Nãi không chút khách khí, nhận lấy, tha thứ cho Vũ Tuệ.

Khi Vũ Tuệ giúp Thanh Nãi đeo dây chuyền lên, Thanh Nãi chỉ nhìn viên ngọc vừa vặn ở trên xương quai xanh gợi cảm, vừa cao quý vừa xinh đẹp, cô đưa tay vuốt ve một chút mà không nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt Vũ Tuệ, người so với cô cao nửa cái đầu.

—–

“Tri Giai, cậu đã xem xét được câu lạc bộ nào chưa?” Vừa mới vào phòng học không bao lâu, lớp trưởng Nhược Thái liền tới hỏi.

Tri Giai nhìn danh sách các câu lạc bộ trong mẫu đăng ký, chần chờ ghi tên vào câu lạc bộ cờ tướng.

“Hả? Câu lạc bộ cờ tướng.” Nhược Thái suy tư mà nhìn Tri Giai.

“Có, có vấn đề gì sao?” Tri Giai khẩn trương ngồi thẳng lên.

“Cậu bởi vì Lương Bình mới lựa chọn câu lạc bộ cờ tướng sao? Cái này có phải là “xuân tâm nhộn nhạo” trong truyền thuyết….”

“Này, đừng nói lung tung.” Tri Giai đỏ mặt, bịt miệng Nhược Thái lại.

Hai người đùa giỡn một lát, tiếng chuông vào học vang lên.

Tri Giai ngồi ở ghế, cúi đầu nhìn mấy chữ câu lạc bộ cờ tướng trong danh sách, cô nghĩ thầm, cô làm sao… làm sao có thể đăng ký chỉ vì Lương Bình! Là do cô có hứng thú với cờ tướng mà thôi, còn Lương Bình thì đã có đối tượng trong lòng anh rồi, còn là… còn là cô gái hoàn mỹ như Vũ Tuệ, cô… Cô có hứng thú với cờ tướng, đúng, chỉ vậy thôi!

—–

Nhờ có sự giúp đỡ của Lương Bình, cuối cùng Vũ Tuệ có thể nộp được một bài văn hoàn hảo đúng hạn, không ai có thể phát hiện ra lỗi, nhưng có lẽ vì khả năng viết văn của Vũ Tuệ có quá nhiều “ấn tượng”, đột nhiên viết hay như vậy khiến giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn Mộ Mộc hoài nghi nên đã gọi cô lên văn phòng một phen.

“Ồ, thực sự viết rất tốt, lần này tôi không cần dựa vào tiêu đề để đếm số lượng từ cũng không còn kiểu tổng kết bài văn như ‘Đây là một câu chuyện cổ tích về một con quỷ bị suy sụp tinh thần do ăn phải hạt đậu lạ nên đã tiêu diệt toàn bộ nhân loại.’ Bạn học Vũ Tuệ đã tiến bộ rất nhiều. Thành tích thi môn ngữ văn giữa kỳ của em có thể mong đợi được rồi.” Giáo viên chủ nhiệm ngồi trong văn phòng đọc xong bài văn của Vũ Tuệ, cười nói, khẩu khí mang vẻ chọc ghẹo rất rõ ràng.

Câu nói của giáo viên chủ nhiệm làm cho không ít giáo viên khác trong văn phòng tỏ vẻ muốn xem một chút, vì thế bài văn của cô được chuyền tới cho mọi người trong văn phòng đọc.

Bởi vì Vũ Tuệ ở bộ môn văn, đặc biệt là viết văn, thường cùng phong cách của nhi đồng để viết khiến người làm giáo viên như Mộ Mộc vô cùng lo lắng, tất cả giáo viên trong trường đều biết truyền thuyết của Vũ Tuệ về việc viết những bài văn kiểu “đối phó”, kết hợp với khuôn mặt mang khí chất văn nghệ thanh tao ai nhìn cũng thích của cô, tạo ra sự đáng yêu trái ngược hoàn toàn, cho nên mọi người rất quan tâm xem lần này Vũ Tuệ sẽ dùng cách gì để đối phó với bản báo cáo.

Không ngờ lần này cô lại nghiêm túc viết ra một bài văn hoàn hảo, không mắc một lỗi nào.

Lúc Tri Giai đi vào văn phòng giáo viên, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là các giáo viên đang hòa thuận vui vẻ.

“Thưa thầy.” Tri Giai đi đến bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm lớp ba, trên tay cầm giấy tờ liên quan đến việc chuyển trường, ánh mắt có chút tò mò mà nhìn Vũ Tuệ, trong lòng mơ hồ có cảm giác mất mát, không những lớn lên xinh đẹp, thành tích tốt, mà còn được các giáo viên lâu năm quý mến sao?

Bài văn vừa được truyền tới chủ nhiệm lớp ba, nhưng bởi vì Tri Giai đến, ông liền đem bài văn đặt ở trên mặt bàn, tiếp nhận tư liệu, thuận miệng hỏi: “Ở trường mới đã quen chưa? Quan hệ với các bạn học tốt chứ?”

“Dạ, em rất thích trung học Lĩnh Tây, các bạn học đều rất tốt.” Ánh mắt Tri Giai dừng ở bài văn trên bàn làm việc, liếc mắt một cái cô liền ngây ngẩn cả người, mày hơi hơi nhăn lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bài văn.

“Nhớ là phải đăng kí một câu lạc bộ, ngoại trừ học sinh năm ba và học sinh có việc ngoài ý muốn, mỗi học sinh đều phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ…”

“Tuy rằng bài văn này đã tốn rất nhiều tâm tư để viết ra, nhưng thầy cũng đừng hy vọng quá nhiều vào thành tích thi giữa kỳ môn ngữ văn của em, lúc thi em lại không thể lên mạng tra tài liệu…”

Giữa hỗn hợp âm thanh giọng nói của chủ nhiệm lớp và Vũ Tuệ, Tri Giai lại chỉ nghe được mỗi lời nói của Vũ Tuệ, cô không thể tin được nhìn Vũ Tuệ đang mỉm cười, giống như không có bất cứ áp lực nào mà tận hưởng sự tán thưởng của các giáo viên.

“Bạn Tri Giai?” Chủ nhiệm lớp gọi cô.

“Thầy, thầy giáo, cái này, có thể cho em xem không?” Tri Giai chỉ vào bài văn của Vũ Tuệ. Trong lòng đột nhiên có một sự phẫn nộ khôn tả, phẫn nộ đến khó tin.

—–

Thầy giáo môn Toán đang giảng bài, nhưng Tri Giai lại không nghe được một câu nào, trong đầu đều là cảnh tượng lúc ở văn phòng và bài văn kia.

Bài văn đó, rõ ràng không phải Vũ Tuệ viết, là Lương Bình viết, Vũ Tuệ biến nó thành của mình, không hề cảm thấy xấu hổ mà nhận lấy những lời khen từ thầy giáo, như thể bài văn đó thực sự là tâm huyết của cô ấy. Đây là điều Vũ Tuệ nên làm sao? Đây là việc mà Vũ Tuệ ôn nhu lễ nghĩa trong lời đồn làm ra ư? Lương Bình có biết việc này không?

Sau khi tan học, Tri Giai quay xuống hỏi bạn bàn sau, “Cậu có biết Vũ Tuệ của lớp một không? Cậu cảm thấy cô ấy là người như thế nào?”

Bàn sau là một bạn nam, nghe thấy Tri Giai hỏi vậy, liền nói: “Vũ Tuệ? Vũ Tuệ siêu đẹp, tính cách cũng rất tốt, nhưng không biết tại sao, đối mặt với cô ấy luôn có cảm giác gò bó, cũng không dám đến gần.”

Tri Giai lại hỏi bạn nữ đối diện.

“Vũ Tuệ? Bạn ấy không tồi, khá tốt.”

Tri Giai hỏi rất nhiều người, đại đa số đều đánh giá Vũ Tuệ tương đối tích cực, dịu dàng, tính cách tốt, thành tích cao, không cao ngạo… Nhưng Tri Giai chỉ cần tưởng tượng đến việc cô ấy đem bài văn của Lương Bình biến thành của mình, liền cảm thấy tam quan của mình sụp đổ, cô rất nhanh đã hình thành lý do để tin rằng Vũ Tuệ không tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

Vũ Tuệ có mối quan hệ khá tốt với nhóm yêu nữ năm ba, người đứng đầu nhóm yêu nữ Thanh Nãi lại còn là hàng xóm của cô.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, tam quan bất đồng khó có thể trở thành bạn tốt, Tri Giai còn nhớ rõ những lời xấu hổ mà nhóm người Thanh Nãi đã nói sau giờ học ngày hôm qua. Vũ Tuệ có thể cùng loại người này làm bạn tốt, tất nhiên là bởi vì hai bên có sự đồng điệu lại không chán ghét tính cách của nhau.

Dựa theo sự những gì đã học được về định luật tương quan của cô ở trường cũ, nhóm của Thanh Nãi khẳng định là sẽ không thích cô gái tốt như Vũ Tuệ vì bọn họ khác nhau một trời một vực, trừ phi cô ấy… không tốt đẹp giống như vẻ bề ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio