Editor: SusanDạo gần đây Trần Tiểu An lục lọi những quyển sách cổ và tìm được một phương pháp cấp tốc dành cho những yêu quái muốn tu luyện thành người.
Bình thường yêu quái muốn tu thành người phải tốn từ hàng trăm năm cho đến cả ngàn năm.
Tuy nhiên với phương pháp này, không chỉ khiến cho động vật mới mở linh trí hoặc yêu quái có thể biến thành người một cách nhanh chóng, mà còn chẳng có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Trần Tiểu An háo hức muốn thử, mèo đen Lưu Ly chỉ là một con mèo ngốc bình thường, Trần Tiểu An có muốn làm thí nghiệm trên người nhóc thì cũng không được.
Cuối cùng cậu đành kéo Y Xuy đang xem TV với mình đến, chỉ trong một thao tác, mèo tam thể đang ngồi xổm trước TV đã biến thành một bé gái mặc váy hoa nhí, trông chừng bốn năm tuổi.
Cô bé trắng trẻo mũm mĩm, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Trần Tiểu An.
Trần Tiểu An: “Wow!”
Trần Tiểu An không ngờ Y Xuy sẽ biến thành một bé gái, bình thường Y Xuy luôn trông như thể cái gì cũng biết nên Trần Tiểu An còn tưởng rằng em sẽ biến thành một chị đại.
Y Xuy biết mình đã biến thành người, nhưng tạm thời em vẫn chưa nhìn thấy được dáng vẻ của mình, thấy con mắt Trần Tiểu An trợn tròn cả lên, vẻ mặt em tươi rói có chút mong chờ Trần Tiểu An khen mình.
Kết quả Trần Tiểu An nghẹn nửa ngày mới nói: “Tiểu Y Xuy, nhìn bà giống logo lốp xe Michelin [] ghê á!”
[]
Y Xuy từng thấy logo lốp xe Michelin ra sao rồi, từng khúc từng khúc, không hề đáng yêu chút nào.
Y Xuy không được vui cho lắm.
Cơ mà Trần Tiểu An không phát hiện sự bất mãn của Y Xuy, lại còn rất hưng phấn nhắn wechat cho Dư Hoán đang ở phim trường, cậu gửi voice chat cho anh, giọng điệu siêu kích động: “Hoán Gia!! Chúng ta có một đứa con gái rồi!”
Y Xuy non nớt mềm mại mà phản bác: “Ai thèm làm con gái của một đứa ngốc như ông chứ!”
Trước kia nếu Y Xuy nói Trần Tiểu An ngốc thì Trần Tiểu An sẽ đánh lộn với Y Xuy, nhưng bây giờ khác ngày xưa, hiện tại cô Y Xuy đã biến thành con gái của cậu rồi, làm gì có đạo lý nào mà ba (Trần Tiểu An tự cho mình là ba) lại đi so đo với con gái nhỏ đâu chứ?
Trần Tiểu An cười tít mắt muốn chọc cái tay múp thịt y như củ sen của Y Xuy thì bị Y Xuy tránh ra.
Trần Tiểu An cứ bám riết không tha, Y Xuy mới vừa biến thành người còn chưa quen thuộc với thân thể con người, lần này tránh không thoát nên em bị Trần Tiểu An xem thành một cục đất sét mà chọc rồi nặn.
Trần Tiểu An chơi siêu vui: “Con nít mềm mại thiệt là đáng yêu ghê á!”
Dư Hoán quay xong một cảnh, trong lúc nghỉ ngơi anh nhìn thấy voice chat Trần Tiểu An gửi cho mình, khi bấm vào thì vô tình ấn loa ngoài.
Thế là người xung quanh đều nghe thấy câu nói hừng hực khí thế của Trần Tiểu An: “Chúng ta có một đứa con gái rồi.”
Diễn viên đóng chung đứng bên cạnh có chút hâm mộ mà nói: “Nhận nuôi một đứa trẻ rồi sao? Tình cảm của các cậu tốt thật đấy.”
Dư Hoán cười đáp lấy lệ vài câu, trong lòng lại thầm nói: Nhận con nuôi? Chuyện trọng đại như vậy thì chắc chắn Trần Tiểu An không thể tự tiện đưa ra quyết định mà không thương lượng với anh… Vả lại tính tình Trần Tiểu An cũng không phải kiểu hay nói giỡn chọc anh.
Dư Hoán suy nghĩ cả buổi trời, trong lòng anh nảy lên một suy đoán kinh tâm động phách.
Trần Tiểu An là yêu quái, dù sao thì yêu quái cũng không giống với con người cho lắm, chẳng lẽ thể chất của yêu quái đặc biệt nên mèo đực cũng có thể mang thai chăng…
Nghĩ kỹ lại thì anh vẫn luôn cày cấy trên người Trần Tiểu An, nếu Tiểu An có khả năng đó thì hoài một bào thai cũng không phải không được à nha!
Dư Hoán mở công cụ tìm kiếm ra bắt đầu search những thứ liên quan đến phụ nữ có thai, search xong người rồi lại search tiếp đến mèo cái.
Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy yêu quái mang thai chắc chắc sẽ khác với phụ nữ bình thường, huống chi Trần Tiểu An còn là mèo đực.
Rốt cuộc mèo đực mang thai là kiểu tình huống gì đây? Kết cấu sinh lý của mèo đực có thể mang thai sao? Trong lúc mang thai có vất vả hay không? Có nôn nghén giống như phụ nữ bình thường có thai không? Không thì dạo tới mình không nhận công việc, chỉ ở trong nhà chăm sóc Tiểu An thôi…
Thời điểm sau cùng lúc sinh con ra có giống như mẹ Na Tra [] đẻ ra một quả cầu không nhỉ?
[]
Câu hỏi này không có lời giải đáp, Dư Hoán bắt đầu lên trang web mua sắm tìm kiếm các sản phẩm dành cho trẻ em như núm vú cao su, sữa bột các thứ.
Sau khi xem qua một loạt thứ thì anh lại cảm thấy sản phẩm mua trên mạng không đáng tin, thế là Dư Hoán tắt app mua sắm online đi.
Trời ạ, anh sắp làm ba rồi.
Quay cảnh buổi chiều xong xuôi là Dư Hoán vội vã chạy về nhà.
Vừa mới vào cửa đã thấy hai thân hình một lớn một nhỏ trong phòng khách đang ngồi chơi game điện tử với nhau.
Người lớn là Tiểu An của anh, còn người nhỏ là… một bé gái?
Trần Tiểu An ngẩng đầu lên cười với Dư Hoán: “Anh về rồi!”
Dư Hoán còn đang thất thần, Trần Tiểu An dùng cùi chỏ đụng nhẹ Y Xuy: “Mau, gọi cha lớn của con đi.”
Dư Hoán: “…………..”
Ánh mắt Y Xuy không rời khỏi màn hình switch: “Tôi không gọi đâu.”
Dư Hoán cẩn thận hỏi: “Đây là… con gái của chúng ta mà em nói sao?”
Trần Tiểu An: “Đúng đó.”
Dư Hoán cảm giác chóng mặt một trận.
Anh nhéo bắp đùi của mình, cơn đau khiến cho anh xác nhận được bản thân không phải đang nằm mơ.
Nhưng cái này cũng quá khoa trương rồi đó! Lúc sáng anh rời nhà, hai người còn hôn nhau một cái rồi Dư Hoán mới đi, khi đó Trần Tiểu An cũng đâu có chỗ nào khác thường cơ chứ.
Chẳng lẽ yêu quái lợi hại đến vậy sao? Không chỉ đột nhiên mang thai mà còn bất thình lình sinh ra, vả lại đứa nhỏ còn có thể lớn lên qua từng giây? Hình như anh chưa từng nghe nói đến loại chuyện này bao giờ cả…
Dư Hoán thay dép lê bước vào nhà, anh đi vòng qua ngồi xổm xuống trước mặt cô bé rồi cẩn thận quan sát một hồi.
Dáng vẻ không giống mình một chút nào, nhưng vẫn có chỗ giống với Trần Tiểu An, mắt cả hai đều tròn xoe, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên, hơi giống với hình chữ w, cái mũi cũng nho nhỏ.
Là khuôn mặt của mèo.
Dư Hoán vẫn chưa liên tưởng đến Y Xuy nhưng suy nghĩ của anh lại càng lạ lùng hơn nữa.
Anh nghĩ chắc đứa bé này không phải Trần Tiểu An tự phân thân mình ra đó chứ?!
Y Xuy bị Dư Hoán nhìn chăm chú đến mức hơi ngại, em ngồi ngay ngắn lại rồi kêu một tiếng rất mềm mại: “Hoán Gia.”
Dư Hoán: “..” Cảm giác lạ lẫm ghê gớm.
Trần Tiểu An cũng không thừa nước đụa thả câu nữa, giọng nói của cậu mang theo chút khoe khoang: “Thật ra bé là Y Xuy á! Em dùng một thuật pháp đã thất truyền từ lâu để biến cô ấy thành người, em lợi hại chứ hả!”
Dư Hoán vô thức lướt nhìn địa bàn chỗ các bé mèo bình thường hay nô đùa, lúc này anh mới muộn màng phát hiện quả thật nơi đó chỉ còn một con mèo đen đang lười biếng mà ngủ, không hề nhìn thấy bóng dáng của Y Xuy đâu cả.
Y Xuy cũng gật đầu đồng ý với cách nói của Trần Tiểu An.
Trần Tiểu An cứ như là đang đắm chìm trong vai diễn “người ba” mà không thoát ra được, cậu ôm cánh tay Dư Hoán: “Đợi xíu nữa cơm nước xong, chúng ta đi mua quần áo cho con gái nhé.”
Dư Hoán nhìn con gái “hờ” của mình, tâm trạng anh hơi phức tạp, nhưng Trần Tiểu An vui sướng làm ba thì anh cũng rất vui vẻ phối hợp theo.
Vì vậy sau buổi cơm tối một nhà ba người đi đến một trung tâm thương mại, trung tâm mua sắm này không nằm giữa khu phố náo nhiệt, lại đi trên tuyến đường cao cấp [] nên rất ít người.
Trần Tiểu An vốn muốn bế Y Xuy đi, nhưng Y Xuy rất bướng bỉnh nhất quyết phải tự mình đi.
Trần Tiểu An lo lắng em đi lạc nên kiên trì lôi kéo em, thế là Y Xuy không tình nguyện bị Trần Tiểu An nắm tay đi đến cửa hàng thời trang trẻ em.
[]
Dư Hoán đi phía sau bọn họ, anh cảm thấy Trần Tiểu An làm ba cũng rất ra hình ra dạng.
Hơn nữa chẳng biết tại sao mà cách chung sống với con nít này cho Dư Hoán có một cảm giác ấm áp diệu kỳ.
Dư Hoán lấy điện thoại ra chụp hai cha con phía trước một tấm rồi đăng lên weibo.
Weibo của anh không còn “thương mại” như trước đây nữa, mỗi một lần đăng bài hầu như đều đăng những thứ liên quan đến Trần Tiểu An, fan của anh cũng đã quen với điều này từ lâu rồi.
Thấy Dư Hoán đăng hình chụp mới, các fan đáng thương bị đường đập vào mặt đến chết lặng, chỉ biết máy móc vào bình luận khen ngợi.
Đây là lần đầu tiên Trần Tiểu An mua quần áo cho người khác, đối tượng vẫn còn là một cô bé nên cậu cũng chẳng biết mua cái gì mới tốt, cái nào thấy đẹp là mua hết, rất hào phóng luôn, dù thế nào cũng phải mua về để Y Xuy từ từ thử.
Mua đồ cho người khác thật sự rất có cảm giác thỏa mãn, Trần Tiểu An nhớ lại thời điểm mới vừa quen Dư Hoán với tư cách là ca sĩ nhỏ Trần Tiểu An, Dư Hoán cũng mua cho cậu rất nhiều đồ.bg-ssp-{height:px}
Suy nghĩ lại thì thấy không thích hợp cho lắm, lẽ nào khi đó Dư Hoán cũng mang loại tâm trạng như người cha già này đối với cậu ư?
Trần Tiểu An không giấu được tâm sự, có chuyện là hỏi thẳng luôn, Dư Hoán bị cậu làm cho buồn cười.
Trần Tiểu An tỏ vẻ khó hiểu nhìn Dư Hoán: “Không phải chứ?”
Trần Tiểu An thầm nói trong lòng ban đầu anh cho rằng mình xem Trần Tiểu An như em trai cho nên mới lo lắng cho cậu như vậy, muốn đối xử tốt với cậu.
Thế nhưng sau này anh mới phát hiện không phải như thế, anh yêu Trần Tiểu An từ cái nhìn đầu tiên.
Có điều bây giờ anh không muốn giải thích nhiều như vậy, anh chỉ muốn chọc Trần Tiểu An chơi: “Ai nói không phải? Chẳng phải lúc “ấy ấy” em cũng gọi anh là “ba” còn gì?”
Mặt Trần Tiểu An bỗng chốc đỏ bừng: “!!!”
Cậu vẫn luôn cho rằng những gì nói trong lúc “ứ ừ” đều là để tăng thêm tình thú, chứ không xem đó là thật, nhưng không ngờ… Oa, sao lại biến thái như vậy chứ, Trần Tiểu An có hơi không tiếp nhận được.
Dư Hoán thấy vẻ mặt Trần Tiểu An muốn nói lại thôi, anh vội vàng giải thích: “Nói đùa thôi mà, ngay từ đầu anh đã thích em rồi, em là cục cưng của anh.”
Nói nghe hơi buồn nôn, nhưng Dư Hoán lại nghiêm túc nhìn vào mắt Trần Tiểu An mà nói, rất chân thành.
Y Xuy: “Quào.”
Mặt Trần Tiểu An càng đỏ hơn, cậu đẩy đẩy Dư Hoán: “Trước mặt con mà anh nói bậy cái gì đấy!”
Dư Hoán: “…” Lúc nãy anh còn cảm thấy một nhà ba người hết sức ấm áp, nhưng hiện tại sự ấm áp này bắt đầu dần dần biến mất tiêu.
Bọn họ mua cho Y Xuy một cái giường nhỏ, đặt ở phòng cho khách đang để trống, Trần Tiểu An còn tưởng tượng một hồi rằng sau này có thời gian sẽ sửa sang lại, biến thành một căn phòng công chúa màu hồng, mua thêm thật nhiều búp bê cho con.
Y Xuy bình luận: “Quê ói.”
Trần Tiểu An không tức giận tí nào: “Con cái lớn rồi sẽ tới thời điểm phản nghịch.” Cứ như một người cha thân kinh bách chiến kinh nghiệm đầy mình.
Buổi tối Trần Tiểu An dạy Y Xuy đánh răng rửa mặt như thế nào, dùng vòi sen tắm rửa như thế nào, sau một hồi bận rộn cậu nhìn Y Xuy nằm trên cái giường nhỏ mới mua, đắp mền rồi nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ, thì cậu mới trở về phòng mình.
Dư Hoán tựa vào đầu giường đọc kịch bản, thấy cậu quay lại anh liền để kịch bản xuống: “Con gái em ngủ rồi?”
Trần Tiểu An không hài lòng với cách dùng từ của anh: “Cái gì mà con gái em? Cũng là con gái của anh đó được không?”
Dư Hoán nhanh chóng sửa miệng: “Xin lỗi, con gái chúng ta ngủ rồi?”
Trần Tiểu An thở dài: “Haiz, sao con nói ngủ là ngủ liền vậy chứ, trước kia em xem phim truyền hình, con người ta đều muốn làm nũng bảo ba kể chuyện trước khi ngủ cơ, còn con gái chúng ta lại ước gì em đi nhanh đi, chẳng phải em rất thất bại sao?”
Dư Hoán không nhịn được mà bật cười, Trần Tiểu An trừng mắt nhìn anh: “Buồn cười lắm hả?”
Dư Hoán liền ngừng cười, ra vẻ nghiêm túc nói: “Anh không cười, đứa này không ngoan gì hết, thế chúng ta sinh thêm một đứa.” Nói xong anh lập tức đè Trần Tiểu An xuống.
Đang ấy ấy nửa chừng thì bên ngoài truyền đến một tiếng vang cực lớn, Trần Tiểu An khó khăn mở đôi mắt đầy nước: “Có phải con gái bị ngã không, anh đi nhìn xem.”
Dư Hoán: “..”
Dư Hoán: “Dù thế nào thì con cũng là mèo thành tinh rất thông minh, không sao đâu.”
Trần Tiểu An có chút bị thuyết phục, cậu cũng không để ý nữa, nhưng chốc lát sau lại truyền đến một tiếng động lớn.
Trần Tiểu An đẩy Dư Hoán ra: “…Không được, em phải đi xem sao.”
Dư Hoán: “…………………..”
Trần Tiểu An vội vội vàng vàng mặc quần áo vào, mở cửa phòng ra rồi bật đèn bên ngoài lên thì nhìn thấy Y Xuy té ngã ở cửa nhà vệ sinh.
Dư Hoán cũng đi ra theo cậu.
Trần Tiểu An hỏi mới biết thì ra là Y Xuy mới vừa biến thành người nên thị lực vào ban đêm nhanh chóng giảm xuống.
Lần đầu té là lúc bước xuống từ trên giường, do đoán sai về độ cao giữa giường với sàn nhà nên đạp một phát vào khoảng không.
Trong phòng dành cho khách không chứ lắp toilet riêng, nên Y Xuy gian nan đứng dậy, sờ soạng để đi ra ngoài, vất vả lắm mới tới được cửa nhà vệ sinh thì lại lao đầu vào bức tường bên cạnh.
Cũng may em là một tiểu yêu quái có thể chống lại sự va đập, chứ nếu là một bé gái thật sự thì phỏng chừng bây giờ đã òa khóc huhu.
“Sao không bật đèn?” Trần Tiểu An sốt ruột hỏi, “Không té trúng chỗ nào chứ? Đau không? Ba thổi thổi cho con nha?”
Y Xuy lạnh lùng nói: “Không có thói quen bật đèn, không đau, không cần thổi.” Có hơi mất mặt.
Y Xuy nhìn Dư Hoán vẻ mặt xanh xao phía sau Trần Tiểu An, em căng thẳng nuốt nước miếng rồi nói: “Ông mau quay về tiếp tục chuyện ấy đi.”
Trần Tiểu An: “…”
Dư Hoán nhíu mày, cho Y Xuy một cái biểu cảm “Xem như con có mắt nhìn đấy.”
Y Xuy hết sức đau buồn mà thở dài, quay về phòng mình.
Dư Hoán ôm Trần Tiểu An vào lòng, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: “Anh… cũng đau, thổi thổi cho anh nha?”
Trần Tiểu An: “…Hừ.” Sau đó cậu vẫn giúp anh thổi thổi.
…
Hôm sau vừa sáng sớm Dư Hoán đã gọi Quý Nhất Nhiên đến đây, lúc đó anh nói là: “Cho anh một niềm vui bất ngờ, anh nhất định sẽ thích.”
Anh muốn đưa Y Xuy về, Y Xuy vốn là mèo của Quý Nhất Nhiên, ban đầu chỉ gửi nuôi ở nhà bọn họ nuôi, nhưng nuôi một hồi thì Quý Nhất Nhiên lười mang mèo về.
Anh muốn đưa Y Xuy về không phải vì ghét bỏ em gì cả.
Chủ yếu do trước kia anh cho rằng Y Xuy là mèo nên anh chẳng để ý đến ánh mắt của một con mèo làm chi, ở nhà chơi với Trần Tiểu An như thế nào cũng không sao cả.
Tuy nhiên bây giờ Y Xuy đã có thể biến thành người, nhưng lại không phải là một bé gái bình thường mà là một cô bé có tâm hồn vô cùng trưởng thành, dù sao thì Dư Hoán cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Tất nhiên ban đầu Trần Tiểu An không muốn, anh dùng tình cảm lay động, dùng đạo lý thuyết phục, lấy chuyện đêm qua làm ví dụ để chứng minh rằng Trần Tiểu An và Dư Hoán đều không đủ tư cách làm một người cha tốt, không thể chăm sóc chu toàn cho Y Xuy.
Tuy Y Xuy rất thích chơi với Trần Tiểu An, nhưng em cũng chẳng thèm làm bóng đèn đâu, vả lại thật ra em cũng rất nhớ chủ nhân của mình, nên bèn châm ngòi thổi gió cùng Dư Hoán, nói quá trời quá đất với Trần Tiểu An.
Cuối cùng Trần Tiểu An vẫn đồng ý, nhưng rõ ràng cậu rất đa sầu đa cảm: “Lúc nào rảnh ba đi thăm con liền luôn.”
Y Xuy nổi hết cả da gà, thầm nghĩ Tiểu An này bị cái gì thế? Nhập vai sâu dữ vậy? Còn xem bản thân là ba thật luôn chứ! Em vẫn chưa quên lúc em là mèo Trần Tiểu An đã kéo đuôi em như thế nào đâu!
Thế nhưng bây giờ Y Xuy vẫn phối hợp với diễn xuất của Trần Tiểu An: “Được, con cũng sẽ nhớ ba lắm.”
Dư Hoán: “…”
Quý Nhất Nhiên đần mặt ra, sau khi nhận được điện thoại hắn hết sức phấn khởi chạy đến nhà Dư Hoán: “Niềm vui bất ngờ đâu?”
Dư Hoán chỉ chỉ bé gái đang ngồi trên sô pha.
Quý Nhất Nhiên không get được ý của anh, hắn nói: “Đây là cô bé mà hôm qua cậu đăng lên weibo đó à? Đáng yêu ghê ta, anh còn chưa hỏi cậu cô bé này là ai đấy, là con của bạn bè nào sao? Hình như là một tiểu yêu quái à?”
Y Xuy nhảy xuống khỏi sô pha, em chạy đến trước mặt Quý Nhất Nhiên rồi ôm lấy đùi Quý Nhất Nhiên: “Ba!”
Trần Tiểu An cứ như gặp phải sấm sét giữa trời quang! Từ hôm qua đến giờ, Y Xuy chưa kêu mình một tiếng ba đâu! Bây giờ lại chủ động như vậy với Quý Nhất Nhiên!
Quý Nhất Nhiên cũng trợn tròn mắt, nhưng hắn vẫn dịu dàng với cô bé: “Chú không phải ba của con…”
Trình của Y Xuy rất cao, biểu hiện trước mặt Dư Hoán và Trần Tiểu An chính là mặt chân thật nhất của em, nhưng ở trước mặt Quý Nhất Nhiên em liền bắt đầu giả vờ, Quý Nhất Nhiên mới vừa nói hắn không phải ba em là mắt em đỏ lên ngay, như thể nước mắt sẽ rơi xuống ngay lập tức vậy.
Dư Hoán nói: “Bé ấy thật sự là con gái của anh.”
Quý Nhất Nhiên luống cuống tay chân: “Nào có! Đây là chuyện gì thế này! Quý mỗ anh sống đã ba mươi năm, từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, làm sao lại có một đứa con gái được? Vả lại còn là một tiểu yêu quái?”
Dư Hoán dùng ánh mắt thông cảm nhìn Quý Nhất Nhiên: “Thì ra ba mươi tuổi rồi mà anh vẫn là một xử nam…”
Quý Nhất Nhiên tức giận nói: “Đây là trọng điểm sao!”
Trần Tiểu An chịu đựng sự bi thương to lớn trong lòng rồi giải thích chân tướng sự việc cho Quý Nhất Nhiên.
Lúc này Quý Nhất Nhiên mới nhận ra bé gái này chính là Y Xuy nhà hắn.
Y Xuy chớp chớp mắt: “Ba có dẫn con về nhà không?”
Quý Nhất Nhiên bị cô bé đáng yêu đốn tim luôn rồi: “Dẫn dẫn dẫn!”
…
Thế là bên cạnh người đại diện kim bài có thêm một đứa con riêng, để rồi sau này có một anh chàng đẹp trai muốn hẹn hò với hắn còn tưởng hắn là người đã có một đời vợ, có điều chuyện này để sau hẵng nói.
Tóm lại lúc này Y Xuy được dẫn đi rồi, Dư Hoán vốn đang thần thanh khí sảng thì nghe Trần Tiểu An sôi sục ý chí chiến đấu mà nói: “Em nhất định phải học làm một người cha tốt, đến khi đó chúng ta nhận nuôi một đứa nhé! Bé gái hay bé trai gì đều được!”
Dư Hoán: “…”
Có điều cũng được nhỉ, trong nhà có thêm một đứa trẻ thật ra cũng rất tốt mà.
Ấm áp.
(Ngoại truyện hoàn)
Lời tác giả: Êy khà khà (editor: ý là nụ cười đang dần trở nên biến thái á J))).