Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngân Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ mình phỉ nhổ Lục Tiểu Hoàng.

Hắc A Ban trầm mặc đi vào sơn động, mình thật sự là không chịu nổi con rắn này, vẫn nên tránh một chút thì hơn.

Lục Tiểu Hoàng cười đủ rồi, lúc này mới cùng Ngân Tiểu Tiểu đi vào sơn động.

Sơn động này nhỏ hơn sơn động nhà nó rất nhiều, Ngân Tiểu Tiểu bước vào bước đầu tiên liền ý thức được điểm này, nhưng nghĩ đến sáu ấu xà còn có ba ba a cha có thói xấu thích ngủ ở chỗ sâu trong sơn động liền coi thường điểm này.

Nhìn ra được sơn động này đã ở vô cùng lâu, không giống sơn động nhà mình, hình như lúc ba ba và a cha có trứng rồi mới trở về ở, mặc dù mình ở sắp một tháng, nhưng vẫn che dấu không được cái mùi nhà mới, nhưng sơn động của Lục Tiểu Hoàng và Hắc A Ban lại khác, theo như Ngân Tiểu Tiểu mà nói, thật sự rất hương vị của nhà.

Không biết là Lục Tiểu Hoàng hay là Hắc A Ban thích ngủ bụi cỏ, hoặc là hai người đều thích, Ngân Tiểu Tiểu phát hiện một đám cỏ lớn bị xà đặt ở góc sơn động, hơn nữa còn có màu xanh biếc, cỏ có mùi thơm ngát như trước, nhìn ra cỏ này mới đổi một hai ngày trước.

Cửa sơn động hướng Tây Nam, trong động khô ráo mát mẻ, có lẽ đối với những xà khác mà nói, độ ấm có thể hơi thấp, thậm chí phương hướng cửa động cũng rất không tốt, nhưng đối với Ngân Tiểu Tiểu mà nói lại rất thích, hoàn cảnh trong động không nói, nói đến cửa động hướng Tây Nam, buổi tối mỗi ngày lúc mặt trời chưa xuống, nằm ở chỗ cửa động, ánh nắng chiều chiếu vào thân rắn, không lạnh không nóng, độ ấm vừa phải, tốt đẹp biết bao nhiêu! Không giống như nhà mình, không nói mỗi ngày cửa động nắng đến mức nào, đến chiều ánh mặt trời lại chiếu không vào!

Ngân Tiểu Tiểu bực bội nghĩ, Lục Tiểu Hoàng có chút bất an : “Tiểu Tiểu, ngươi thích sơn động của chúng ta sao? Ta, ta biết sơn động chúng ta rất nhỏ, hơn nữa hướng cũng không tốt, có phải ngươi ghét bỏ hay không?”

Ngân Tiểu Tiểu rất muốn nháy mắt mấy cái để diễn tả nghi vấn của mình một chút, đáng tiếc không có mí mắt…

“Không có, ta cảm thấy rất tốt mà!” Ngân Tiểu Tiểu cười híp mắt trả lời.

Lục Tiểu Hoàng từ nụ cười của Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy Ngân Tiểu Tiểu nói thật tâm, vì thế Lục Tiểu Hoàng thật rất vui vẻ, rất vui vẻ! Không ngờ mình cùng A Ban ở chung một chỗ còn có xà có thể nhận mình và A Ban!

Lục Tiểu Hoàng nào đâu biết rằng, Ngân Tiểu Tiểu vốn không có trí nhớ truyền thừa, theo Ngân Tiểu Tiểu thấy, Lục Tiểu Hoàng và Hắc A Ban đều thuộc độc xà bộ tộc, mình cũng là độc xà, hơn nữa còn là hàng xóm, Lục Tiểu Hoàng và Hắc A Ban cũng không có hình thù kỳ quái gì, có gì không thể nhận ?

“Tiểu Tiểu, nhà của ta có trứng chim nha, có muốn ăn không?” Lục Tiểu Hoàng thật vui vẻ đề nghị nói.

“Trứng chim?” sắc mặt Ngân Tiểu Tiểu cổ quái, thật không biết nên cảm tạ ý tốt của Lục Tiểu Hoàng vẫn là may mắn Lục Tiểu Hoàng mời mình ăn trứng chim mới tốt…

“Ừm, đúng vậy, ta thích dùng trứng chim làm đồ ăn vặt, cho nên mỗi ngày A Ban đều mang trứng chim về cho ta.” Lục Tiểu Hoàng nhắc tới Hắc A Ban liền phá lệ ngọt ngào, “À, đúng rồi, ngày hôm qua ta còn dư lại mấy quả trứng chim, hôm nay A ban lại mang về cho ta năm quả, hai chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Ngân Tiểu Tiểu lặng lẽ tính toán trong lòng, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “… Không đủ.”

“Hả?” Lục Tiểu Hoàng hơi nghi hoặc, “Tiểu Tiểu, ngươi nói trứng chim không đủ sao?”

“Đúng vậy.” Ngân Tiểu Tiểu bình tĩnh gật gật đầu.

“Thật vậy chăng?” Lục Tiểu Hoàng ôm biểu cảm hoài nghi đánh giá tiểu thân thể của Ngân Tiểu Tiểu, “Không cần cậy mạnh nha Tiểu Tiểu.”

“Một lần ăn trứng chim ít nhất ta phải ăn mười cái!”

“…” Lục Tiểu Hoàng lặng lẽ, chẳng lẽ trước đó nhận thức của mình về hài tử đều sai lầm rồi, cái gì mà săn sóc nhu thuận đáng yêu thiện lương, thật ra này hài tử đề là ăn hàng cuồng đi!

“Ta lại đi đào mấy.” Hắc A Ban mở miệng lần thứ hai, Ngân Tiểu Tiểu lại sáng mắt chảy nước miếng…

Đợi cho Ngân Tiểu Tiểu phục hồi lại tinh thần, Hắc A Ban đã sớm không thấy.

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu cùng Lục Tiểu Hoàng đem trứng chim có bây giờ chia ra ăn, Lục Tiểu Hoàng còn để riêng cho Ngân Tiểu Tiểu nhiều một cái.

Sự thật chứng minh, hành động của Hắc A Ban là chính xác, ấn tượng phía trước của Lục Tiểu Hoàng đối với Ngân Tiểu Tiểu là sai lầm.

Hai xà ăn hết trứng chim nằm trên mặt đất, phơi bụng bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Lần đầu tiên nhìn thấy A Ban ta chỉ mới có hai mươi ba tuổi ( Ngân Tiểu Tiểu: chỉ mới có… Hai mươi ba tuổi… ), bảy năm nữa mới có thể trưởng thành, khi đó A Ban đã năm mươi lăm tuổi, nhưng vẫn một mình một người, lần đầu tiên ta gặp A Ban ta đã biết sau cuộc sống sau này của ta tuyệt đối không thể không có A Ban.”

“Vì thế ta bắt đầu theo đuổi A Ban, vừa mới đầu A Ban đều cự tuyệt ta thực rõ ràng, nhưng ta không buông tha, ta tin tưởng cuối cùng A Ban nhất định sẽ cùng một chỗ với ta.”

“Ngươi xem, điều ta tin bây giờ đã thành hiện thực, bây giờ ta ba mươi sáu tuổi, A Ban sáu mươi tám tuổi, mà chúng ta ở chung đã mười năm, ta thật sự vô cùng vui vẻ.”

Ngân Tiểu Tiểu nhìn về phía Lục Tiểu Hoàng nói xong rất vui vẻ, nhưng nhìn lại không phải quá vui vẻ, biết đối phương nhất định còn có chuyện gì đó, nhưng Ngân Tiểu Tiểu cũng không hỏi, nếu Lục Tiểu Hoàng muốn nói, cho dù mình không hỏi, nó cũng sẽ tự nói với mình.

“Ta cùng A Ban ở chung mười năm, nhưng đến bây giờ còn không có con, tuy rằng A Ban vẫn an ủi ta nói không sao, nó cũng không rất muốn có con, nhưng ta biết A Ban thật thích hài tử, nếu chúng ta có thể có con thì tốt rồi.”

“… Tiểu Tiểu, ngươi có cảm thấy được ta thực dong dài hay không?” Lục Tiểu Hoàng đột nhiên hỏi.

“Không có.”

“… Phải không… Đã rất lâu ta không nói chuyện với xà nào trừ A Ban… Ngày hôm nay có thể gặp ngươi thật tốt…” Lục Tiểu Hoàng thì thào, nói ra những lời làm cho Ngân Tiểu Tiểu thực nghi hoặc, tuy rằng núi này rất ít xà, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả người nói chuyện cùng cũng không có đi, ít nhất còn có nhà mình và nhà Lam Nhất Nhất nha, nhưng Ngân Tiểu Tiểu cũng không hỏi nghi hoặc ra khỏi miệng, có tiếp tục ngu ngốc cũng biết tình huống bây giờ có điểm gì đó là lạ! Quả nhiên vẫn là vì mình không có trí nhớ truyền thừa cho nên đến bây giờ cũng không rõ chuyện gì xảy ra a uy! Đây cũng quá bắt nạt người xuyên qua đến được chứ!

Khi Hắc A Ban kéo ổ trứng tràn đầy trở về, nhìn thấy hai xà ngủ ưởng bụng lên trời, Hắc A Ban buông lỏng cái đuôi kéo ổ chim, nhẹ nhàng bò tới bên người Lục Tiểu Hoàng, cọ đi lên hôn Lục Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng, ta biết mấy năm nay ngươi đi theo ta chịu rất nhiều uất ức, nhưng ta yêu ngươi, dù như thế nào, ta cũng sẽ không buông ngươi, đời này, ngươi chỉ có thể đứng ở bên cạnh ta.

Lục Tiểu Hoàng cùng Ngân Tiểu Tiểu dường như là đồng thời tỉnh lại, tỉnh lại Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy đầu óc choáng váng, xem ra mình ngủ không ít a! Ngân Tiểu Tiểu xoay đầu nhìn ra ngoài sơn động, quả nhiên, mặt trời bây giờ đã bắt đầu xuống núi rồi.

“Tiểu Tiểu, A Ban mang về thiệt nhiều trứng chim nha, mau tới ăn!” Vì thế Ngân Tiểu Tiểu rõ ràng nên trở về nhà bị Lục Tiểu Hoàng dụ dỗ , hai xà chen chúc cùng một chỗ ăn trứng chim, thỏa mãn đến cái đuôi đều nhếch lên nhếch lên, này này ta nói, các ngươi rõ ràng là xà không phải chó được chứ!

Hắc A Ban nhìn thấy này hai cái ăn hàng ăn sạch ổ trứng mình tha trở về…

Nói, tiến hoá lên tiến hoá cao liền biết cái đẹp cái xấu, như độc xà bộ tộc này, từ khi tuổi thọ tăng trưởng, cuộc sống an nhàn, trí tuệ gia tăng vân vân, đã rất để ý đến đẹp xấu, lúc ăn hết đồ vật này nọ hình thể độc xà bộ tộc có biến hóa rất lớn, mọi người đều biết ha, bởi vì xà dài nhỏ, sau khi ăn hết thức ăn, bộ vị ở dạ dày thực dễ nổi lên hình dạng của thức ăn nuốt vào, mà độc xà bộ tộc lại cho rằng như thế thật sự là quá xấu xấu chết đi được, vì thế trải qua độc xà bộ tộc tiến hóa tiến hóa tiến hóa… Lúc sau, độc xà bộ tộc ăn xong sẽ không nổi một cục trên người như vậy nữa! Thật đáng mừng, thật đáng mừng a!

Cho nên nhìn thân hình mập mạp lên rõ ràng của hai xà nằm trên mặt đất liền biết Lục Tiểu Hoàng cùng Ngân Tiểu Tiểu đến tột cùng đã ăn bao nhiêu trứng chim!

Lục Tiểu Hoàng cùng Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy rất vui vẻ được chứ! Một xà ăn trứng chim một mình cùng hai xà cùng nhau ăn trứng chim cảm giác hoàn toàn bất đồng ! Vào thời khắc này, hai xà đều có cảm giác tỉnh táo tương tích.

Ngân Tiểu Thiểu thực no căng đến không muốn động, nhưng bây giờ thật sự là qúa trễ rồi, Ngân Tiểu Tiểu cũng không muốn vì lần này về muộn mà bị Hoa Tiểu Hoa nhốt lại! Vì thế Ngân Tiểu Tiểu kiên trì phải đi về, Lục Tiểu Hoàng kiên trì muốn đưa Ngân Tiểu Tiểu trở về, Hắc A Ban chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo sau hai cái xà đi hai bước nghỉ ba bước.

“Đưa ta đến bờ sông nhỏ là được rồi, ta theo sông nhỏ bò về chỗ của ta.” Ngân Tiểu Tiểu chậm rì rì nói xong, ai, thật sự là…buồn ngủ quá.

“… À, tốt.” Lục Tiểu Hoàng cũng chậm rì rì trả lời, ai~, ta cũng rất muốn ngủ.

Đợi cho một hàng Tam Xà của Ngân Tiểu Tiểu bò đến bờ sông, ông mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, trời đã hoàn toàn đen.

Ngân Tiểu Tiểu cùng Lục Tiểu Hoàng, Hắc A Ban tiến hành cáo biệt.

“Lục thúc ta đi đây, ta nói Lục thúc này, ta có thể gọi ngươi là tiểu Lục hay không.” tính cách này của Lục Tiểu Hoàng thật sự không thích hợp làm thúc của mình a, mình thực khó chịu được chứ.

“Tốt.” Lục Tiểu Hoàng đáp, đứa nhỏ Ngân Tiểu Tiểu này thực hợp khẩu vị mình, nếu mình thành trưởng bối của nó sau này đi chơi sẽ không thoải mái!

… Hắc A Ban trầm mặc, này này ta nói, xưng hô còn có thể tùy tiện sửa sao, thật có thể sao? A? ? Nói giỡn đi!

“Hắc thúc… Ngươi lớn tuổi như vậy vẫn nên kêu thúc đi… Lần sau ta tới ngươi nhất định phải nói nhiều với ta mấy câu đó, để ta nghe kỹ thanh âm mê người của ngươi một chút.” Sau đó Ngân Tiểu Tiểu nở nụ cười hì hì.

Ta nói đủ rồi a đủ rồi, Ngân Tiểu Tiểu ngươi ăn quá no không phải uống nhiều quá! (ý là say đó) Chú ý hình tượng một chút a uy!

“…” Đây là Hắc A Ban trả lời.

Sau đó Tam Xà cứ vậy từ biệt, Ngân Tiểu Tiểu chậm rì rì đi lên trên, Hắc A Ban cùng Lục Tiểu Hoàng đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát mới trở về.

Ngân Tiểu Tiểu không biết mình bò lên bao lâu, nhưng chắc chắn chưa tới nơi cũ, sau đó chợt nghe có rất nhiều thanh âm gọi mình.

“Ta ở trong này!” Ngân Tiểu Tiểu nâng cao bụng ăn quá no hô một tiếng, sau đó liền thấy mấy cái bóng bò tới trước mặt mình rất nhanh.

“Ngân Tiểu Tiểu! Không phải nói trước khi trời tối phải về sao? Ngươi xem giờ đã là lúc nào? Trời đã tối rồi!” đầu rắn của Ngân Tiểu Tứ dường như muốn đánh lên đầu Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu rụt về sau, Ngân Tiểu Tứ ngươi có cần kích động như vậy không: “Được rồi Tứ ca, không phải ta đã trở lại rồi sao! Chúng ta về nhà đi, về nhà đi!”

Ngân Tiểu Tứ đen mặt, trong lòng quá tức giận, nghiêng đầu sang chỗ khác liền đi trở về, hàng này tức giận đến ngay cả nói cũng nói không được .

Ngân Tiểu Tiểu thực vô tội, nhưng nhìn bốn đại gia hỏa trước mặt, Ngân Tiểu Tiểu quả thật có chút chột dạ, chẳng lẽ mình khiến chúng nó lo lắng sao.

Ngân Tiểu Tiểu đang sám hối bị Hoa Tiểu Ngũ đẩy một chút: “Đi thôi Tiểu Tiểu.”

Lúc này Ngân Tiểu Tiểu mới phát hiện tất cả mọi người đã đi trở về, liền nghe lời đi theo… Nhưng mà, Ngân Tiểu Tiểu ăn quá no a, giờ phút này tốc độ của ấu xà đi phía trước đối với Ngân Tiểu Tiểu mà nói, quả thực là thần tốc được chứ!

Ngân Tiểu Tiểu đành phải trơ mắt nhìn mình bị ấu xà phía trước vung đuôi xì bụi, mình ở mặt sau chậm rãi đi, à, đúng rồi, phía sau Ngân Tiểu Tiểu còn có một Hoa Tiểu Ngũ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio