Nói về Viên Dã cùng Bách Lý Giang, hai người chỉ thấy tay áo Đông Đế vung lên, ngay sau đó trước mắt chính là một trận mắt nổ đom đóm loạn xạ bốc lên, không khỏi vội vàng nhắm mắt lại, kết quả chờ tới khi mở ra, đã thấy cảnh vật bên ngoài.
Một trận gió thổi tới, cuối cùng cũng khiến hai người đều bừng tỉnh, tính ra bọn họ kỳ thật đã ở trong mộ Đông Đế ba ngày, ngay cả đồ ăn Viên Dã chuẩn bị cũng vừa vặn ăn hết.
“Ra ngoài rồi?” Bách Lý Giang nhìn về phía Viên Dã, hắn có phần không tin: “Chúng ta. . . . . . Vậy là đã ra ngoài?” Hắn xoa bóp mặt mình, rồi lại hung hăng cấu bắp đùi Viên Dã một cái.
“Á. . . . . .” Viên Dã bị cấu trực tiếp, nhảy loi choi nói: “Ngươi đang làm gì vậy? Cấu ta độc ác như vậy.” Hắn xoa xoa đùi, vì phải mang đồ dùng trên lưng, hơn nữa cùng cương thi, quỷ hồn chiến đấu không mặc áo giáp, cho nên Viên Dã chỉ mặc một bộ y sam mùa xuân mỏng, Bách Lý Giang lần này cấu thật sự đã vào thịt .
“Nga, ta. . . . . . Ta nhéo mặt mình, bất quá không có cảm giác, cho nên ta sợ bản thân vẫn đang nằm mơ”. Bách Lý Giang vô tội buông tay:”Cho nên. . . . . . Ta liền cấu ngươi một cái, muốn chứng thực đây rốt cuộc là sự thật hay vẫn là cảnh trong mơ.”
“Phi, ngươi véo nhẹ như vậy, có cảm giác mới lạ.” Viên Dã hừ một tiếng, ngữ khí theo cơn đau từ bắp đùi đã giảm bớt mà trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ngươi muốn chứng thực đây có phải nằm mơ hay không, vì sao không cấu mình đi, cấu ta làm gì?”
“Cấu ta?” Bách Lý Giang nhảy dựng lên: “Cấu ta thì đau nhiều lắm a, ta cũng không phải đồ ngốc.”
Viên Dã lại phát cáu: “Ngươi thật sự không phải đồ ngốc, dù sao cấu ta vậy ta cũng đau”. Hắn bỗng nhiên vươn một tay đến, cười lạnh hai tiếng: “Được rồi, bây giờ đến phiên ta đến chứng minh một cái, đây rốt cuộc là cảnh trong mộng hay là sự thật. Ân, vừa rồi người đã nói, cấu mình sẽ rất đau, nếu không phải ngu ngốc thì phải mượn người khác để chứng minh. . . “
Không đợi hắn nói xong, Bách Lý Giang liền sợ tới mức nhảy tránh một bước lớn, rồi mới ra sức bồi cười: “Không. . . . . . Viên Dã, ngươi không cần chứng minh, bởi vì. . . . . . Bởi vì ta đã chứng minh xong, đây tuyệt đối là sự thật, là hiện thực đã xuất hiện.” Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm bàn tay to thon dài tựa như tràn đầy sức mạnh của Viên Dã, ngay cả lời nói ra đều có chút lộn xộn.
Viên Dã tựa như mắt điếc tai ngơ, nắm lấy tay hắn, Bách Lý Giang sợ tới mức lập tức oa oa kêu to:”A a a, ngươi làm gì a? Ta. . . . . . Ta cảnh cáo ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi không nên tấn công người ta, ngươi không nên. . . . . .” Không chờ hắn nói xong, liền phát giác bàn tay to ấm áp kia cũng không làm gì hắn, ngẩng đầu thì thấy, Viên Dã đang vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy? Ta đưa ngươi đi tới nơi ở của thánh sử báo cáo kết quả nhiệm vụ, rồi mới đi xuống núi”. Hắn chợt lắc đầu: “Tên gia khỏa lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”.
Xuống núi chính là một thôn trấn nhỏ, Bách Lý Giang cùng Viên Dã đi trong chốc lát, bỗng nhiên thấy một quán mì nhỏ, thế là lập tức bắt đầu kêu la mình đã đói bụng, chỉ muốn lập tức vọt vào trong quán ăn một bát mì.
Viên Dã thuận theo hắn, hai người hướng vào trong đi, hắn một bên lẩm bẩm: “Tên gia khỏa Ly Vân này nếu nhìn thấy ta, đại khái quai hàm sẽ trật khớp đi, ân, mặc kệ, đến lúc đó lấy tội danh đại bất kính, đập cho hắn một trận là được, vẫn luôn nghe nói phong hoa yến (yến tiệc hào hoa phong nhã) ở Dư Khánh lâu nổi tiếng thiên hạ, không bằng tối nay đến đó để mở mang tri thức.”
Viên Dã còn chưa dứt lời, liền bị Bách Lý Giang túm lấy quay người một vòng, trực tiếp hướng phía ngoại điếm mà đi. “Uy, ngươi. . . . . . Ngươi không phải muốn ăn mì sao?” Viên Dã quay đầu lại nhìn đã bắt gặp lão bản đáng thương vẻ mặt cứng ngắc hóa đá, khó hiểu kéo Bách Lý Giang lại.
“Khụ khụ, không ăn, để dành bụng tối nay cùng ngươi đi ăn phong hoa yến.” Bách Lý Giang trả lời ý vị sâu xa, trực tiếp đi vào vấn đề chính, lần thứ hai làm cho Viên Dã trợn mắt há hốc mồm: “Không. . . . . . Không phải a Bách Lý, hiện tại là sáng sớm, phong hoa yến ở Dư Khánh lâu, phải là buổi tối chúng ta mới có thể đến, ngươi hiện tại đang đói bụng phải ăn một ít gì chứ, để bụng rỗng đi tiếp có chịu được không?”
Hắn có chút lo lắng nhìn Bách Lý Giang, không thể lý giải nổi hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, nếu bỏ mặc y ở bên ngoài, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa.
“Không ăn” Bách Lý Giang vẻ mặt kiên định:”Chẳng những buổi sáng không ăn, giữa trưa ta cũng không ăn, đều muốn lưu lại để đi ăn Phong Hoa yến.”
“Bao tử đáng thương, ngươi thấy rồi đấy, không phải ta không để cho chủ nhân nhà ngươi ăn, mà là chủ nhân nhà ngươi cố ý bỏ đói ngươi, ai, quả là đáng thương” Viên Dã làm như thật vỗ vỗ cái bụng đáng thương kia của Bách Lý Giang, trong lòng lại cười đến sắp co giật.
Bách Lý Giang hung hăng trợn trắng mắt, cũng không nói nữa. Hai người xuyên qua ngõ nhỏ trên phố, ước chừng đi non nửa canh giờ, đã ra khỏi thôn trấn, phóng tầm mắt nhìn lại, là một mảnh cuồng dã vô biên vô hạn, mênh mông giữa đất trời, thế nhưng chỉ có một trấn nhỏ đông dân cư đấy, lập tức khiến cho Bách Lý Giang liên tưởng đến phong cảnh tráng lệ “Hoàng Hà viễn xướng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận san. . . . . .”
“Này, nơi đây hẳn là biên cương, vùng đất trọng yếu đi?” Bách Lý Giang nghi hoặc nhìn Viên Dã: “Ngươi đưa ta ra khỏi thôn trấn, nên sẽ không phải muốn ở nơi mênh mông không người này giết ta diệt khẩu chứ? Ta nói ngươi cũng không thể như vậy, ta có sai gì sao? Đơn giản chỉ là nhìn ngươi cùng một nữ quỷ thân mật tiếp xúc, toàn thân đều bị bộ xương Nhã phi kia đánh đến không thể phản công, thời điểm muốn nhét chân lừa đen vào cương thi đại ca, người ta còn không cảm kích, thiếu chút nữa đem ngươi ăn mất. Ngươi nói tính là tính, ta cũng không xem là nhiều. Chuyện tình mất mặt của ngươi a, ngươi cũng không thể bởi vì chút việc nhỏ này mà giết ta diệt khẩu chứ.”
黄河远上白云间,一片孤城万仞山 : Hoàng Hà viễn xướng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận san…
Đây là hai câu thơ trong bài thơ Xuất tái của Vương Chi Hoán- 王之渙
出塞(涼州詞)
黃河遠上白雲間,
一片孤城萬仞山。
羌笛何須怨楊柳,
春風不度玉門關。
Xuất tái (Lương Châu Từ)
Phiên âm
“Hoàng Hà viễn thướng bạch vân gian,
Nhất phiến cô thành vạn nhận san.
Khương địch hà tu oán dương liễu.
Xuân phong bất đáo Ngọc Môn Quan.”
Dịch nghĩa
Hoàng Hà chảy tít xa tận khoảng mây trắng
Một mảnh buồm lẻ loi, muôn trượng thành cao
Sáo người Khương thổi làm chi bài Chiết liễu
Vì gió xuân có qua cửa ải Ngọc môn đâu
Dịch thơ
Ra cửa ải
Hoàng Hà chảy tít khoảng mây trôi
Một giải thành cô núi ngất trời,
Dương liễu, sáo Khương há phải thổi
Ngọc môn nào có gió xuân tươi
Khúc hát Lương Châu
“ Hoàng Hà trôi giữa ngàn mây trắng,
Một mảnh thành con, núi chập chùng.
Thổi chi tiếng địch nhớ nhung,
Ngọc Môn Quan – chốn gió xuân không về.”
Description: ương Châu là miền đất biên cương của Trung Hoa và các nước Tây Vực thời xưa, nay thuộc Vũ Uy, tỉnh Cam Túc – cố hương của rượu Bồ Đào Trung Quốc nức tiếng và là biên trấn quan trọng nhất của con đường tơ lụa.
Ngọc Môn Quan là cửa ải của Trung Nguyên và Tây Vực, nằm cách Thành Đôn Hoàng chừng km, được xây dựng từ thời Hán Vũ Đế và được trùng tu qua các triều đại phong kiến Trung Hoa. Khi con đường tơ lụa được mở ra, khách buôn ngọc từ Hòa Điền – Tân Cương đến Trung Nguyên đều phải qua cửa ải này, do đó mà thành tên gọi. Thời bình là cửa ngõ thông thương, còn thời chiến thì nơi đây chính là bãi chiến trường.Cảnh quan và khí hậu nơi ở Ngọc Môn Quan hết sức khắc nghiệt nhưng vô cùng kỳ thú, thêm vào đó những ký ức chiến tranh đã tạo nên cảm xúc bi tráng cho dòng thơ biên tái đời Đường nói chung và những “Khúc hát Lương Châu” nói riêng, mà bài “Lương Châu từ” (còn có tên là Xuất tái) của Vương Chi Hoán nêu trên là một điển hình.
Bài thơ viết về nỗi nhớ quê hương của người lính thú nơi biên ải, rất da diết, nhớ thương nhưng không hề bi lụy; chất bi tráng của lời thơ đọng trong từng câu chữ. Hai câu mở “Hoàng Hà viễn thướng bạch vân gian/ Nhất phiến cô thành vạn nhận san,” đã vẽ nên một bức tranh lay động lòng người: Đứng trên Ngọc Môn Quan dõi mắt nhìn xa về phía tây là một vùng cao nguyên hoang liêu, và dòng Hoàng Hà cứ như từ trong dãi mây trắng lưng trời tuôn xuống cuồn cuộn chảy về đông. Trong bối cảnh trời đất mênh mông ấy, một mảnh thành nhỏ bé hiện lên giữa trùng điệp núi đồi mà con sông Hoàng Hà như dãi lụa mềm nối liền trời xanh mây trắng với mảnh thành và chập chùng đồi núi biên cương tạo thành một bức tranh tả ý về vùng biên tái phía Tây Trung Hoa thật sống động.