“Không. . . . . . Không phải, ta chỉ là muốn vui đùa một chút, ngươi không cần trái một câu luật pháp, phải một câu nặng nhẹ quy kết ta được không? Ngươi là Vương gia, lời ngươi nói ra còn ai dám phản đối a. . . . . .” Bách Lý Giang gấp đến độ sắp khóc, lại nghe Viên Dã chậm rãi nói: “Không tồi a, ta là Vương gia, quân vương không nói chơi, ta vừa rồi đã ở trước mặt mọi người thừa nhận ngươi là Vương phi của ta, cho nên những lời này, tuyệt đối không thể thu lại, Bách Lý, ngươi hãy nhận mệnh đi, làm Vương phi của ta, kia tuyệt đối là vinh quang trên vạn người, huống chi ngươi vô cớ bị đưa đến nơi không quen thuộc này, cũng phải cần ta chiếu cố, hiện giờ ngươi trở thành Vương phi của ta, chăm sóc cuộc sống của ngươi cũng là việc đương nhiên đúng không?”
Bách Lý Giang chậm rãi lui người về, trong mắt tựa hồ có hai ngọn lửa đang bùng cháy, từng chữ chữ một từ trong hàm răng thoát ra nói: “Viên Dã, ngươi. . . . . . Ngươi cố ý.”
“Đáp đúng” Viên Dã khẩu khí thoải mái, vẻ mặt cười vân đạm phong khinh, vừa nhìn hắn, búng tay một cái, tiếp tục dùng truyền âm nhập mật nói: “Ta cố ý a, bởi vì ta đã nói rằng ta thích ngươi, Bách Lý ngươi sẽ không quên đi? Huống chi. . . . . . Ta tuy rằng cố ý, nhưng để có được cơ hội này, cũng là do cá nhân ngươi tặng cho ta”.
Bách Lý Giang tức đến muốn hộc máu, hung tợn nhìn cái tên gia khỏa đáng ghét đê tiện vô sỉ đang sáng lạn như ánh mặt trời kia. Chợt nghe phó tướng kiêm hộ vệ bên cạnh, Ly Vân ha hả cười hai tiếng, rồi mới thật cẩn thận nói: “Cái kia. . . . . . Vương gia cùng Vương phi thật sự là thắm thiết vô cùng a, thật khiến bọn thuộc hạ hâm mộ, bất quá. . . . . . Bất quá. . . . . .” Không chờ hắn nói xong, Bách Lý Giang ném cho hắn mấy cái liếc mắt sắc như dao, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mắt ngươi nhìn thấy ta cùng hắn thắm thiết sao? Ta là nam nhân, là nam nhân ngươi có biết không? Thời đại này của các ngươi không phải nghiêm cấm nam nhân cùng nam nhân ở với nhau sao?”
Ly Vân tựa như quái dị nhìn Bách Lý Giang, sau một lúc lâu mới ha ha cười nói: “Ai nha Vương phi ngươi thực hay nói đùa, nghiêm cấm nam nam mến nhau, là thời kỳ một ngàn năm trước rồi, hiện giờ Vũ Vân hoàng triều chúng ta rất cởi mở, trong dân gian, nam tử cùng nam tử thành thân, cùng chung sống bên nhau suốt đời nhiều vô số, dù sao dân số chúng ta cũng nhiều, nên nếu không khởi xướng tình cảm nam nam, hắc hắc, cho dù Vũ Vân hoàng triều chúng ta đất rộng của nhiều, hiện tại chỉ sợ người bị chen lấn càng ngày càng đông.”
Bách Lý Giang không nói, hỏi trời xanh, vì sao? Vì cái gì người khác xuyên thời không, tuy rằng cũng có mất quyền lực, nhưng tốt xấu gì các yếu tố cơ bản cùng dân tình cũng còn phù hợp với thời cổ, nhưng bản thân xuyên qua tới khe hở thời không này, vậy mà từ nay trở đi phải thực hiện kế hoạch hoá gia đình, chẳng lẽ trong thời không này không phát sinh bệnh dịch, ốm đau, chiến tranh gì sao?
Nếu thật sự là dân số đông, chiến lược trước mắt khi vượt mức quy định, muốn làm kế hoạch hoá gia đình cũng là dễ hiểu thôi, nhưng vì sao không thể dùng tư tưởng tiến bộ khoa học để truyền đến người dân chứ? Đến bây giờ còn không có phương pháp tránh thai, mà khiến cho hoàng tộc chỉ có thể đề xướng nam nam mến nhau, loại này ở hiện đại mà nói đều là thứ gì đó hoang đường vô cùng.
Bách Lý Giang ngồi trên tảng đá lớn ngoài sân, ôm đầu đau khổ suy nghĩ: không biết hiện tại nghiên cứu ra bao bảo hộ (bao cao su đó==||) còn quản lý bất kể dùng thế nào, nếu có thể có một cái bao bảo hộ, nói cho hoàng đế thứ này có thể có hiệu quả ngăn cản sự gia tăng dân số mạnh mẽ, hắn liệu có thể lập tức hạ lệnh hủy bỏ chính sách nam nam mến nhau của Vũ Vân hoàng triều không?
Hắn càng nghĩ càng buồn bực, nhịn không được hung hăng đập vào đầu mình hai cái, lại vả vào cái miệng gây tai họa, lẩm bẩm khóc than: “Bách Lý Giang a Bách Lý Giang, ngươi nói thì nói gì không tốt, lại đi nói cái loại vui đùa này làm gì a? Đây không phải đưa dê vào miệng cọp sao? Ta đánh chết ngươi cái miệng gây tai họa này, đánh chết ngươi cái lưỡi rắc rối, ta đánh chết ngươi. . . . . .”
“Này, vẫn còn đang suy nghĩ à, đi thôi, đi ăn phong hoa yến”. Viên Dã ha hả cười từ trong phòng đi ra, đưa cho Bách Lý Giang một con chim bồ câu nướng: “Đây, trước tiên ăn tạm cho đỡ đói đi.”
“Ngươi cứ để cho ta đói chết đi.” Bách Lý Giang đẩy con chim nướng vàng óng ánh chỉ nhìn thôi cũng thực mê người kia ra, lại vẫn nhịn không được nuốt nước miếng, rồi mới lớn tiếng nói: “Kia. . . . . . Cái kia chết đói là chuyện nhỏ, mất khí tiết mới là chuyện lớn, nam tử hán đại trượng phu, thà chết chứ không chịu nhục.”
“Ân, vậy ngươi cứ kiên trì đi.” Viên Dã thu hồi tay, nhướn đôi con ngươi nhìn Bách Lý Giang: “Câu nói kia vừa rồi, nếu sức lực có thể khỏe một ít, bụng đừng rầm rì kêu, sẽ càng thêm có khí thế”. Hắn nói xong xoay người bước đi, lại bị Bách Lý Giang đuổi theo: “Ngươi. . . . . . Ngươi đi đâu a?”
“Đi ăn phong hoa yến a, bây giờ đi, đại khái khoảng chừng chạng vạng có thể đến Dư Khánh lâu, nói vậy, còn có món điểm tâm mứt hoa quả trái cây ăn trước khi dùng cơm, ân, đừng cho rằng nơi đây là biên cảnh, thế nhưng các loại hoa quả vô cùng phong phú, vừa ngọt lại nhiều nước. . . . . .” Không đợi hắn nói xong, Bách Lý Giang đã kiên quyết sóng vai đi cùng hắn.
“Không phải chết đói là chuyện nhỏ, mất khí tiết mới là chuyện lớn sao? Không phải nam tử hán đại trượng phu thà chết chứ không chịu nhục sao?” Viên Dã cố nhịn cười, càng cùng Bách Lý Giang chung sống, càng cảm thấy hắn thật sự là hảo đáng yêu.
“Cái kia ta nghĩ lại, nam tử hán đại trượng phu cố nhiên là thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng trước khi chết, khụ khụ, nhất định phải làm ma no, như vậy tới âm phủ, mới có khí lực cùng lũ quỷ hồn chuyên đi ức hiếp kia đánh nhau.” Bách Lý Giang lời lẽ đanh thép, lại làm cho Viên Dã cất tiếng cười to.