Đi hết một vòng quanh sân trường, Kỷ Huyền cũng không nhìn thấy cô gái mình gặp ở thư viện, không hiểu nàng ấy đã đi đâu, rõ ràng vừa thấy ở đây chớp mắt một cái đã biến đi mất. Mặc dù trong lòng sốt ruột nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ, đi loanh quanh tìm người, nhưng người ngoài lại nghĩ rằng nàng đang đi dạo.
Trịnh Lạc đi đến mỏi chân, thả người ngồi phịch xuống ghế đá, bất mãn nói: "Này, đi đủ rồi chứ? cậu tản bộ cả ngày không mệt sao?"
Kỷ Huyền liếc nhìn Trịnh Lạc một cái, nói: "Nếu mệt thì về ký túc xá trước đi, không cần đi theo."
"Là cậu nói đấy nhé."
Trịnh Lạc xách balo lên, nhìn qua Diệp Ân: "Thiết đầu, đi không?"
Diệp Ân gật đầu: "Về, đói bụng rồi."
Hai người cũng không đi cùng Kỷ Huyền nữa, tách ra trở về ký túc xá nghỉ ngơi trước.
Kỷ Huyền tìm mãi cũng không thấy, chán nản ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn xung quanh. Dưới ánh nắng chiều đỏ ối, mái tóc thiển sắc như phủ một tầng cam sắc lung linh, lọn tóc hơi lay động theo cơn gió chiều thu. Đôi mắt xanh như đại dương vẫn quan sát xung quanh, vẫn cố tìm dáng người đó, nhưng không cách nào nhìn thấy được.
Xa xa tiếng chuông nhà thờ vang vọng, bây giờ đã là năm giờ năm mươi rồi, mười phút nữa ký túc xá sẽ đóng cửa.
Kỷ Huyền cũng không tìm nữa, xách balo lên vai, xoay người trở về ký túc xá của mình.
"Này, muộn mất rồi! muộn mất rồi!"
Nghe tiếng hét ở phía sau, Kỷ Huyền cũng không để tâm nhiều, tiếp tục bước đi.
"Đã nói các cậu đừng có ghé lại tiệm truyện tranh mà, bây giờ trễ rồi đấy!"
Bước chân của Kỷ Huyền khựng lại, nàng vội vàng quay đầu lại. Dưới nắng chiều, một nữ sinh mặc đồng phục của trường, đeo balo con gấu trên lưng, mái tóc đen tết thành bím trước ngực. Gương mặt trắng nõn như sứ, đôi đào hoa nhãn linh động, khi gió thổi đôi mi dài rung rinh như muốn chấp cánh bay lên.
"Ai biết trễ vậy đâu."
Tốn Như vừa dắt xe vừa hét lên: "Còn bảy phút, các tỷ muội nhanh lên!!!!"
Tố Kiều cũng vội vã dắt xe, cảm thấy xe hôm nay có hơi nặng, liền nhìn thử, kinh hãi hét lên: "Bể bánh xe rồi!!!"
"Không phải chứ?"
Tiết Cẩn cúi xuống xem thử, đúng là bể bánh xe rồi, cuống quít nói: "Ngày mai còn phải đến trường đấy, bánh xe bể rồi làm sao đây?"
"Không sao, mình còn bánh xe sơ cua mà." Tốn Như gấp gáp nói: "Trước tiên là phải về ký túc xá trước đã!"
"Tiểu Cẩn cậu đẩy xe cho mình đi!"
Tiết Cẩn gật đầu, vội xắn tay áo lên, đẩy xe cùng với Tố Kiều.
"Làm sao thế?"
Thiên Hương cũng vừa chạy đến, thắng xe lại: "Xe bị gì sao?"
"Ân, bể bánh rồi." Tiết Cẩn nhìn đồng hồ, gấp đến đổ mồ hôi: "Còn năm phút thôi."
"Bây giờ để xe ở phòng bảo vệ đi, sáng mai lại đến lấy, nếu hai cậu cứ đẩy xe như vậy sẽ không về kịp đâu."
Thiên Hương hảo tâm nói tiếp: "Để Tố Kiều lên xe Tốn Như chở, còn Tiểu Cẩn mình chở cậu về."
"Như vậy thì phiền cậu quá."
Thiên Hương cười cười: "Không phiền đâu."
"Nếu vậy..."
Tố Kiều dùng ngón chân nghĩ cũng biết Thiên Hương giở trò gì, liền đẩy Tiết Cẩn về phía Tốn Như, còn bản thân thì nhảy tót lên xe của Thiên Hương.
"A Như cậu chở Tiểu Cẩn về nha!"
Tốn Như co ngón trỏ và ngón cái lại, dựng đứng ba ngón còn lại, ra hiệu ok~
Tiết Cẩn liền leo lên xe của Tốn Như, cũng không quên dắt xe của Tố Kiều về.
Thiên Hương bị Tố Kiều chọc tức muốn thổ huyết, trợn mắt nhìn nàng.
Tố Kiều chớp chớp mắt, che miệng cười duyên: "Ây dô, Thiên đồng học à, mình cũng là omega nha, còn là cấp A nữa đó, tin tức tố không ngọt bằng Tiểu Cẩn nhưng cũng đủ hấp dẫn người khác nha~"
Thiên Hương trợn trắng mắt, muốn đạp Tố Kiều xuống xe.
"Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu muốn cái gì nha!" Tố Kiều chọt lưng của Thiên Hương, nhỏ giọng nói: "Cậu muốn Tiểu Cẩn sao? nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi nhất định sẽ bảo vệ sự thiên chân vô tà của cậu ấy!"
Thiên Hương tức đến nghiến răng, nhưng đã hứa sẽ chở người ta về nên đành phải cắn răng đạp xe chở Tố Kiều về ký túc xá.
Vừa may, khi các nàng đến nơi cũng là 6h. Tiết Cẩn đem xe của Tố Kiều gửi ở phòng bảo vệ, bởi vì bãi giữ xe nằm ở phía sau ký túc xá, nơi đó không cho đạp xe vào nên các nàng cũng không thể đẩy một chiếc xe bể bánh đến đó được.
Tiết Cẩn quay sang thấy Thiên Hương vẫn còn đứng đó, liền mỉm cười: "A Hương, cảm ơn cậu đã chở A Kiều về."
Thiên Hương thật muốn gào thét, người nàng muốn chở chính là Tiết Cẩn a, chính vì bất đắc dĩ mới phải chở con heo Tố Kiều về.
Tố Kiều lấy oán báo ơn, xua tay nói: "Rồi về đi, ký túc xá của alpha với omega khác nhau, cậu đừng có đi theo đó."
Thiên Hương luyến tiếc nhìn Tiết Cẩn, nói: "Tiểu Cẩn, xe của Tố Kiều hỏng rồi, ngày mai mình chở cậu đi học nhé?"
Tiết Cẩn cười gượng một tiếng: "Không dám làm phiền cậu đâu, mình đi bộ cũng được."
"Sao được chứ?"
"Sao lại không được?" Tốn Như chống hông nói: "Bọn này chỉ cần dậy sớm một chút là được chứ gì?"
"Ách..."
"Thiên đồng học cậu về được rồi đó!"
Tố Kiều kéo Tiết Cẩn chạy đi, vừa đi vừa vẫy tay: "Bye bye~"
Tốn Như cũng nhanh chóng chạy theo sau, vừa đi vừa cười, thập phần vui vẻ.
Thiên Hương nhìn theo bóng lưng của Tiết Cẩn, thở dài một tiếng, xoay người trở về ký túc xá. Vừa quay lại đã thấy Kỷ Huyền, Thiên Hương giật nảy người, vô thố lùi lại một bước.
Kỷ Huyền diện vô biểu cảm lên tiếng: "Cô gái tết tóc tên Tiểu Cẩn?"
Thiên Hương có nghe tin của Kỷ Huyền và Tiết Hân, nghĩ nàng ta muốn hỏi tên chị vợ cho nên cũng không hẹp hòi che giấu: "Ân, phải, tôi gọi cậu ấy là Tiểu Cẩn."
"Hảo."
Kỷ Huyền để lại một câu không đầu không đuôi rồi xoay người rời đi, bóng lưng thon dài đổ xuống mặt đường.
...
"Về rồi~"
Tốn Như hạnh phúc nhảy lên giường, ôm chặt cái gối ôm lăn vài vòng: "Còn tưởng bị làm bản kiểm điểm nữa chứ!"
Tố Kiều cũng nằm xuống cạnh Tốn Như, nói: "Tiểu Cẩn, cậu thấy Thiên Hương thế nào?"
Tiết Cẩn đem trà sữa và bánh ngọt đặt vào trong tủ lạnh mini của các nàng tự góp tiền mua, tùy tiện đáp: "Thế nào là thế nào?"
Tố Kiều ngồi bật dậy, nghi hoặc nói: "Đừng nói cậu không biết Thiên Hương có ý với cậu đi?"
"Cũng không phải."
Tiết Cẩn rót ba cốc nước, đưa cho Tốn Như và Tố Kiều mỗi người một cốc, sau đó thả người ngồi xuống giường: "Mình xem A Hương là bạn thôi, cũng không có ý gì khác cả."
"Thật sao?" Tốn Như hớp vài ba ngụm nước lấy sức để nói: "Nhưng mình thấy Thiên Hương cũng không tệ, phẩm cấp cao như vậy, rất phù hợp với cậu đó Tiểu Cẩn."
Tiết Cẩn nghe xong chỉ cười một cái, không nói gì nữa.
"Này, trả lời đi chứ."
"Trả lời gì?"
"Lẽ nào mình nói không đúng hay sao cậu yên lặng?"
Tiết Cẩn chậm rãi đứng dậy, đem cốc nước đặt trở lại bàn, tay xoay nhẹ chiếc cốc: "Mình hiện tại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ mong có thể tốt nghiệp đại học, ra trường làm một nhà văn, như vậy là hảo. Còn kết đôi thì mình chưa nghĩ đến, cũng chưa muốn sớm như vậy đã tính chuyện yêu đương, nên là thôi đi."
"Tiểu Cẩn, mình hảo ngưỡng mộ cậu a~" Tố Kiều hai mắt lấp lánh: "Cậu là tấm gương sáng cho mình noi theo nha~"
Tiết Cẩn "xích" một tiếng bật cười, nói: "Bây giờ có đi ăn không? mình đói lắm rồi đó~"
"Hảo, đi ăn!"
Các nàng tùy tiện khoác một cái áo khoác mỏng, cầm theo túi đeo chéo để thẻ học sinh và tiền lẻ, Tiết Cẩn chịu trách nhiệm tắt đèn lẫn đóng cửa, sau đó mới cùng Tốn Như và Tố Kiều chạy xuống canteen.
Sáu giờ rưỡi canteen mới bắt đầu phục vụ bữa tối cho học sinh, các nàng đến sớm như vậy một phần là để không mất thời gian xếp hàng, phần còn lại là do canteen hôm nay có món sườn xào chua ngọt. Không chỉ Tiết Cẩn thích món này mà cả Tốn Như và Tố Kiều cũng đều thích, ôm quyết tâm hôm nay nhất định phải ăn bằng được sườn xào chua ngọt.
Mười lăm phút sau canteen cũng bắt đầu phục vụ, các nàng xếp hàng ở vị trí thứ năm cho nên không sợ không có sườn xào chua ngọt để ăn~
Đoàn người tiến vào canteen càng lúc càng đông, Tiết Cẩn nhìn đoàn người rồng rắn lên mây ở phía sau không khỏi rùng mình, đông như thế này không biết đến khi nào mới phục vụ hết.
Phục vụ được vài ba người, đột nhiên bên ngoài có tiếng la hét, Tố Kiều hiếu kỳ thò đầu ra nhìn thử.
"Có chuyện gì sao?"
Tố Kiều hừ lạnh một tiếng, nói: "Là tứ đại hoa khôi trường chúng ta đấy."
Tiết Cẩn nghe xong cũng nhìn thử, có Chung Y Y hoa khôi khối mười, Nại Trân hoa khôi khối mười một, Yến Tú hoa khôi khối mười hai, người còn lại chính là Nhạc Dĩnh Lệ hoa khôi của toàn trường Hoàng Đức.
Bốn người này mỗi lần xuất hiện đều khiến cả trường náo loạn, vài đồng học còn nhường vị trí của mình cho bốn người họ, vì vậy cho dù họ có đến trễ thế nào cũng luôn nhận được phần ăn sớm hơn người khác.
Lúc đi ngang qua Tiết Cẩn, Chung Y Y liền hừ lạnh một tiếng, đôi mắt xếch tràn ngập khinh bỉ.
Tiết Cẩn nhìn thấy cũng không nói gì, yên lặng đứng đợi đến lượt mình.
Tố Kiều không vừa mắt, bất mãn nói: "Thấy Tiểu Cẩn nhà này được Thiên Hương để mắt đến còn bản thân thì không có diễm phúc như vậy thì ghen tỵ, đúng là hẹp hòi mà."
Tiết Cẩn nhỏ giọng nhắc nhở: "A Kiều!"
Tố Kiều liền không nói nữa, nhưng vẫn còn ấm ức.
Ở hàng bên cạnh Chung Y Y đương nhiên nghe thấy hết, tay siết lại thành đấm, giận đến hai vai run lên.
Nại Trân cũng nghe thấy, che miệng cười: "Y Y sư muội lại thua một nữ sinh bình phàm đến mờ nhạt này sao?"
Chung Y Y cười gượng nói: "Sư tỷ hiểu lầm rồi, bọn họ đều là bọn ăn không ngồi rồi, lấy không nói có, đổ oan cho em thôi."
Nhạc Dĩnh Lệ nhìn qua Tiết Cẩn, hơi cười, nói: "Cũng không tệ, có điều là không thể so với Y Y sư muội."
Chung Y Y cao hứng đáp: "Đa tạ sư tỷ khen ngợi."
Bên này, Tố Kiều suýt chút đã xắn tay áo đấu tay đôi với Chung Y Y. Đúng là chọc tức chết nàng mà, bọn họ có mắt như mù, nghĩ như thế nào mà nói Tiết Cẩn nhà các nàng không bằng Chung Y Y đó!?
Tiết Cẩn vội kéo Tố Kiều lại, vuốt lưng giúp nàng thuận khí: "Đừng sinh khí, chẳng phải chúng ta đến canteen để ăn tối sao, hà cớ gì lại ôm bực dọc vào người như vậy?"
Tốn Như gật gù đồng tình: "Đừng có dại mà chạm vào họ, chỉ cần nước bọt của những fan hâm mộ họ thôi cũng đủ dìm chết cậu!"
Tố Kiều bĩu môi: "Chẳng lẽ nhìn họ nói xấu Tiểu Cẩn nhà chúng ta?"
Tiết Cẩn dở khóc dở cười: "Mình còn chưa nói gì cậu đã kích động thành như vậy rồi, thôi bỏ đi mà."
Tố Kiều ấm ức lại không có chỗ xả, đành phải hậm hực đi nhận phần cơm của mình.
Các nàng đến một bàn trống ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa tối của mình.
Bên ngoài tấm cửa kính lớn là ánh trăng bàng bạc, gió thổi nhành liễu xanh lay động, màn đêm thật hiền hòa và tĩnh lặng.
Ngay lúc đó bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót nện xuống sàn, âm thanh vang lên thập phần chói tai.
Tiết Cẩn không lộ ra chút cảm xúc nào, uống một ngụm nước trái cây, tiếp tục cùng Tố Kiều và Tốn Như dùng bữa.
Chung Y Y nghe tiếng giày cao gót nên quay đầu lại, thấy Tiết Hân thì lập tức chau mày cau có: "Yến Tú sư tỷ xem ả ta kìa, chỉ mới vào trường đã mang giày cao gót rồi, thật chướng mắt mà."
Yến Tú năm nay đang học lớp mười hai cũng chưa dám mang giày cao gót vì sợ bị kỷ luật, mà Tiết Hân này ngay cả mặt mũi đàn chị cũng dám phất, đúng là không xem ai ra gì.
Tiết Hân tiêu sái đi vào trong, thuận tay đẩy những người đang xếp hàng ra, tiến đến quầy nhận cơm.
Vài người bất mãn lên tiếng lập tức bị Tiết Hân trừng một cái, dõng dạc hô: "Mấy người nhìn cái gì? Tiết Hân tôi sớm muộn cũng là phu nhân công tước, đừng có mà làm càn đắc tội!"
Lời này Tiết Hân vừa nói ra liền khiến cả canteen chấn động, Nhạc Dĩnh Lệ thình lình chau mày, lạnh lẽo liếc nhìn nàng ta.
Phát hiện không khí có chút căng thẳng, những người đang xếp hàng đều lùi về sau, không dám động đến hai nữ nhân này.
Tiết Hân nhìn thấy Nhạc Dĩnh Lệ, liền mỉa mai cười nói: "Làm hoa khôi của trường thì có gì tốt? vẫn là làm phu nhân công tước tốt hơn, tôi nói có đúng không Nhạc sư tỷ?"
Ai trong trường cũng đều biết hoa khôi của trường Hoàng Đức Nhạc Dĩnh Lệ thích Kỷ nữ thần, lời này Tiết Hân nói ra đủ độc, chọc tức chết hoa khôi.
Nhạc Dĩnh Lệ vẫn cố giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: "Tiết sư muội, sư muội cũng thật là không biết khiêm tốn, mặt dày đến đáng sợ."
"Vẫn là không bằng Nhạc sư tỷ." Tiết Hân châm chọc nói: "Theo đuổi người ta ba năm, bị từ chối không ít lần mà vẫn cứ bám riết không buông."
"Ngươi..."
Nhạc Dĩnh Lệ giận đến run lên, kích động vung tay tát Tiết Hân một cái.
Cả canteen chìm vào yên lặng đến đáng sợ, một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy rõ ràng.
Tiết Cẩn thoáng nhìn các nàng, cũng không nói gì, cầm bát đĩa rỗng đem đến quầy rửa, rồi mới xoay người trở về ký túc xá, hoàn toàn không để ý đến chuyện vừa xảy ra.
Tốn Như và Tố Kiều cũng thừa biết Tiết Cẩn sớm đã không quan tâm đến chuyện của Tiết gia nên không mấy ngạc nhiên, nhanh chóng đem chén dĩa đặt lên quầy rửa rồi cùng Tiết Cẩn về ký túc xá nghỉ ngơi.