Sáu năm trước, cha Cố Diễn Chi vì bệnh tật mà qua đời, lúc đó tôi đang ở bên cạnh anh, vậy mà tin tức qua đi thật lâu, tôi mới biết được. Mà khi đó đúng hôm họp phụ huynh, tôi cẩn thận quan sát kỹ biểu tình của Cố Diễn Chi, nhưng anh đã sớm trở lại thái độ vân đạm phong khinh trước kia. Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ ba năm trước, mẹ Cố Diễn Chi vì nhớ thương chồng, buồn bực mà qua đời, sau khi Cố Diễn Chi ra nước ngoài xử lý hậu sự trở về, thần sắc anh lạnh nhạt, nhiều ngày không nói lấy một từ nào. Tôi không phải là người giỏi an ủi, nhìn anh như vậy lại càng sợ mình sẽ nói sai điều gì đó. Có người hay khuyên rằng người chết rồi không thể sống lại, hãy nén bi thương mà thuận theo ý trời, nhưng kỳ thực khuyên như vậy chả khác không khuyên là mấy. Mẹ Cố Diễn Chi buồn bực không vui ba năm, cũng vì không thể đi theo chồng. Tôi từng nghĩ nếu có người nói với tôi việc này, tám phần là tôi sẽ lập tức đuổi anh ta đi ngay. Tôi nghĩ thật lâu nhưng rốt cục vẫn không biết phải an ủi thế nào, nhưng đồng thời tôi cũng cực kỳ lo lắng Cố Diễn Chi có thể ưu sầu thành bệnh mất, anh vẫn luôn là người con có hiếu, hiện tại cha mẹ lại lần lượt qua đời. Tôi do dự một hai ngày, cuối cùng liền cầm quả đào đi đến trước mặt anh, nói với anh: “Chuyện kia, anh thật sự không cần em đến an ủi sao?”
Tôi đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghĩ thầm, rằng nếu anh vẫn giống hai ngày trước nói không cần, tôi sẽ a... một tiếng rồi đưa quả đào cho anh, nói một câu quản gia nhờ em mang đến cho anh rồi xoay người rời đi. Nhưng bây giờ Cố Diễn Chi đang giương mắt nhìn nhìn tôi, hơi hơi lộ ra vẻ tươi cười. Tiếp theo anh duỗi tay về phía tôi: “Tới đây.”
Tôi đi lên phía trước một bước, bị anh ôm đặt lên đùi, anh ôm rất chặt. Cằm anh đặt trên đỉnh đầu tôi. Trước mắt tôi là chiếc áo len sơn dương màu xám với hoa văn tinh tế. Bàn chân rất nhanh cũng được anh ôm vào trong ngực. Ngón tay anh để trên gan bàn chân tôi vẽ vẽ hai lần, tôi kêu một tiếng, anh liền cười hai tiếng, cả người đều được anh ôm vào trong ngực. Tư thế này hình như khá quen thuộc, tôi suy nghĩ một chút, hình như giống với bộ dạng của đứa trẻ sơ sinh cuộn mình trong bụng mẹ còn chưa được sinh ra. Ý nghĩ này khiến má tôi có chút nóng, sau đó tôi nghe thấy giọng nói của anh trên đỉnh đầu: “Như vậy em định an ủi anh thế nào đây?”
Tôi lấy lại bình tĩnh, nói ra câu đã chuẩn bị từ lâu: “À, anh nghĩ mà xem, nếu trên trời có linh thiêng thì bác gái và bác trai, sẽ không hy vọng anh ưu sầu như vậy, đúng không?”
Anh ừ một tiếng: “Còn gì nữa?”
“Còn có, anh không cần chôn toàn bộ khổ sở trong lòng như vậy, sẽ không tốt cho thân thể.”
Anh lại ừ một tiếng, lần này hình như có mang theo ý cười: “Còn gì nữa?”
“Còn có, anh còn có công ty nữa. Còn một đống sự vụ cần anh xử lý kìa. Tiếp nữa, nếu anh nguyện ý,” tôi làm như không có chuyện gì nói, “Từ nay về sau anh vẫn còn có em mà.”
Anh nhẹ cười ra tiếng. Lồng ngực tự nhiên chấn động. Rốt cục tôi ý thức được rằng căn bản anh không nghe thấy gì, căn bản anh chỉ đang trêu đùa tôi thôi. Lập tức tôi thẹn quá hóa giận, lập tức muốn nhảy từ đầu gối anh xuống, bị anh nhanh tey lẹ mắt ôm chặt vào trong ngực, ôm thật chặt, không thể vùng vẫy được. Tôi nói: “Anh buông tay, buông tay, buông tay ra mau!”
Đột nhiên anh hôn lên tai tôi. Cố Diễn Chi cười gọi tên tôi. Bên trong dần dần yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ có tiếng hạt mưa rơi lên tấm kính. Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không còn ai khác. Anh chỉ còn lại mình em.”
Tôi hoàn toàn yên tĩnh lại. Qua một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói: “Em cũng vậy.”
- - - -
Tôi suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện như vậy, mắt vẫn mở to đến buổi sáng hôm sau. Buổi tối hôm trước Yên Ngọc đặc biệt dặn tôi trong điện thoại ngày phải ăn đủ ba bữa cơm, nếu không tốc độ ra đi sẽ nhanh hơn. Anh nói gọn gàng dứt khoát như vậy, khiến tôi mãi một lúc lâu sau mới nói được: “Bác sĩ Yên à, anh nói chuyện như vậy, có bệnh nhân nào đã từng bị dọa chết rồi không?”
Yên Ngọc lạnh nhạt trả lời: “Nhưng hù chết người cũng không cần bồi thường. Không ảnh hưởng tới anh là được.”
“.....”
Tôi đi xuống nhà ăn, hơi giương mắt đã nhìn thấy Yên Ngọc đang ngồi ở gần đấy, trước mặt là một đống bát đĩa, thần sắc lạnh nhạt vẫy tay về phía tôi. Tôi đờ đẫn một lúc, đi qua: “Sao anh lại đến đây?”
Anh nói: “Sáng hôm nay lương tâm anh phát hiện, có vẻ em vẫn rất đáng được thông cảm. Cứ đến đây anh sẽ thương xót cho em.”
“… Cám ơn anh. Em không cần. Nhưng ngược lại em có một vấn đề muốn hỏi anh.” Tôi do dự một lúc, nói, “Trước kia anh đã từng đồng ý với Diệp Tầm Tầm chuyện gì?”
Tay Yên Ngọc đang cầm chiếc bánh rán liền dừng lại, mí mắt lành lạnh nâng lên nhìn: “Đỗ Oản, lá gan em to lên rồi đấy.”
“Con người đến lúc sắp chết, lời nói cũng thay đổi, lá gan cũng to hơn.” Tôi khiêm tốn nói, “Như vậy, những chuyện anh đã từng đồng ý, anh sẽ làm được chứ?”
Mi tâm Yên Ngọc bắt đầu nhíu lại, mơ hồ có dấu hiệu phát tác: “Em quản được anh sao?”
Tôi a... một tiếng: “Ý tứ này của anh chắc là làm được rồi. Anh làm được cái gì? Giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc sao? Hay là không phải Diệp Tầm Tầm sẽ không cưới?”
Yên Ngọc ném chiếc khăn ăn xuống, rốt cục cũng nổi giận: “Em quản anh làm cái gì? Lão tử làm cái gì cũng không liên quan tới các người! Lão tử như thế nào cũng không có nửa xu quan hệ với Diệp Tầm Tầm! Đỗ Oản, em nhanh chóng ăn cho xong đi! Nhanh lên!”
“Anh đã làm được những việc này,” tôi dường như không nghe thấy, thấp giọng nói tiếp, “Như vậy, Cố Diễn Chi cũng từng hứa với em, nếu em chết, mặc kệ là khi nào, anh ấy sẽ an bài tang lễ cho em trước, sau đó sẽ cùng đi với em. Lúc anh ấy nói như vậy, anh ấy cực kỳ trịnh trọng. Như vậy anh cảm thấy, anh ấy có thật sự làm như vậy không?”
Tôi nhìn Yên Ngọc chằm chằm, cực kỳ hy vọng anh có thể trả lời một câu không.
Diệp Tầm Tầm đã từng cực kỳ không tình nguyện mà thừa nhận tôi và Cố Diễn Chi là một cặp đôi trời sinh. Cái này chủ yếu là do tính cách chúng tôi hợp nhau. Dựa theo lời cô ấy, tôi là một người do dự, mấy năm nay trừ việc theo đuổi Cố Diễn Chi là có vẻ chắc chắn, còn mọi chuyện còn lại đều không được như vậy. Sau đó lại nói Cố Diễn Chi và tôi lại vừa vặn tương phản nhau. Tôi luôn theo nguyên tắc không muốn nhìn thẳng vào khuyết điểm, nên tôi luôn bày tỏ phủ nhận, nhưng qua nhiều năm như vậy, tôi không thể không thừa nhận cô ấy nói rất chính xác. Tôi luôn nghĩ rất nhiều chuyện, việc giấu đi hay thẳng thắn nói ra lúc nào cũng quanh co trong lòng. Lời thề vào buổi sáng hôm qua ở ngoài phòng khám, qua một đêm suy tư, tôi lại bắt đầu thay đổi.
Tôi thử tưởng tượng một lần bộ dạng Cố Diễn Chi ghét mình. Cảm thấy tôi không thể chống đỡ được. Rốt cục tôi ý thức được mình tuyệt đối không thể vĩ đại như trong tưởng tượng được. Tôi thích một người thật lâu, rốt cục đợi được đến khi anh ấy nói yêu mình, tôi tình nguyện nhớ thương người ấy nhiều năm, nhưng cũng không thể chịu được cảnh anh ấy hận tôi. Chung quy tôi vẫn ích kỷ đến mức này.
Chỉ cần Cố Diễn Chi không đi theo mình, tôi sẽ nói sự thật với anh. Tôi chăm chú nhìn chằm chằm Yên Ngọc, nhìn bờ môi anh. Rốt cục thật lâu sau anh mới mở miệng, chậm rãi nói: “Khó trách vì sao em kiên trì muốn khống chế tâm lý cậu ta như vậy. Loại cố chấp này, chỉ có thể dùng thuật khống chế tâm lý thôi.”
Tôi vẫn ôm một tia hy vọng: “Có thể có khả năng, anh ấy chỉ lừa em thôi đúng không?”
“Tuy Cố Diễn Chi là người bụng dạ khó lường,” Yên Ngọc đẩy đẩy cặp kính, nhàn nhạt nói, “Nhưng là, Đỗ Oản, em phải thừa nhận, cho tới bây giờ cậu ta chưa từng nói dối cái gì.”
Rốt cục tôi hết hy vọng.
Yên Ngọc nhìn tôi, nói: “Sao rồi, cảm thấy đau lòng sao?”
Tôi hữu khí vô lực ừ một tiếng, giọng nói nhỏ đến mức chính mình cũng không nghe thấy. Sau đó cũng không mở miệng nữa. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên tôi cảm thấy cổ tay bị nắm lấy, bát cháo bị sánh ra ngoài, mà người đến lại không hề để ý, chỉ kích động hỏi tôi: “Đỗ Oản, quả thật cậu bị ung thư xương giai đoạn cuối sao?”
Tôi ngẩng đầu, là Lí Tương Nam đã bốn năm không gặp.
Mặt cậu ta so với khi thi đại học thì già dặn hơn. Dựa theo thẩm mỹ của con gái hiện nay, có thể cho là cực kỳ anh tuấn. Nhưng quần áo lúc này lại không chỉnh tề, cổ áo nghiêng, nút áo cài sai vị trí. Có thể thấy vừa rồi cậu ta chạy như điên như thế nào. Trong mắt có sự khẩn trương không hề che giấu, còn có thương tâm, tôi nhìn cậu ta, từ từ nói: “Ừ.”
Nói xong lập tức quay đầu trừng Yên Ngọc, anh đến mí mắt cũng không nâng lên, không nhanh không chậm uống cà phê, mới mở miệng: “Anh cảm thấy nếu em muốn tẩy não Cố Diễn Chi, sẽ phải dùng đến cậu ta. Hôm nay hai người gặp nhau trước, làm nóng người. Thuận tiện thảo luận xem vở kịch người thứ ba chen chân vào phải hợp lý thế nào, mới có thể thuận lợi ly hôn.”
Tôi nói: “…..”
Lí Tương Nam lơ đi câu nói của Yên Ngọc, chỉ nhìn chằm chằm tôi: “Sao lại bị ung thư xương? Phát hiện ra khi nào? Không phải cậu vẫn cực kỳ khỏe mạnh sao? Hiện tại trị liệu như thế nào? Còn có thể sống bao lâu? Cậu đừng sợ, có tớ ở đây rồi.”
“Lời cậu vừa nói là lời kịch kinh điển trong phim Hàn mười mấy năm trước rồi Lí Tương Nam.” Tôi nói, “Cậu có thể buông tay tôi ra trước không? Nói thật là rất đau đấy, tôi có không bị ung thư xương cũng bị cậu nắm chặt đến ung thư xương mất.”
Cậu ta lập tức buông tay. Ngồi xuống bên cạnh tôi, yên lặng nhìn tôi, không hé răng. Tôi vốn không có khẩu vị, ánh mắt cậu ta lại nhìn tôi như nhìn một thi thể lạnh lẽo vậy, khiến tôi ngay cả khi múc một miếng cháo đến miệng rồi cũng không thể nuốt trôi được, đang muốn bỏ xuống, vị bác sĩ trước mặt lạnh lùng mở miệng: “Anh không thích nhất là bệnh nhân không nghe lời anh nói. Mau ăn hết cho anh.”
Tôi nói: “…..”
Lí Tương Nam lập tức nói: “Cậu bây giờ không thể cầm nổi bát sao? Để tớ đút cho cậu.” Nói xong liền không do dự cầm chiếc bát nhỏ trước mặt tôi lên, đưa thìa lên miệng tôi.
Tôi đờ đẫn không nhúc nhích nhìn cậu ta. Qua một lúc lâu sau, rốt cục Lí Tương Nam từ từ để bát xuống. Tôi từ từ ăn xong bát cháo dưới bốn con mắt, cảm giác thống khổ không thể nói thành lời. Sau đó tôi nghe thấy Lí Tương Nam thấp giọng nói: “Đỗ Oản.”
Tôi nói: “Hả?”
“Yên Ngọc đã nói với tớ chuyện của cậu rồi. Tớ sẽ phối hợp với cậu. Cậu cần tớ làm gì cứ nói.” Cậu ta hạ mí mắt xuống nhìn tôi, môi hơi nhếch lên, từ từ nói, “Cậu không cần cảm thấy cái gì mà lợi dụng với không lợi dụng, đây là tớ cam tâm tình nguyện.”
Tôi nói: “Cám ơn cậu. Tớ không thể làm như vậy được.”
Cậu ta vội vàng nói: “Cậu đừng quan tâm đến những cái khác. Cậu từ chối tớ tớ sẽ rất đau khổ. Hiện tại luận văn của tớ cơ bản đã xong, dù sao cũng không bận gì. Cậu cứ tùy tiện coi tớ là một người bạn, có việc cần tớ giúp. Cậu không cần cảm thấy thiếu nợ tớ, nếu cậu cảm thấy như vậy không tốt, vậy thì trả tiền cho tớ là được rồi. Có thể lấy tiền bạc ra trao đổi đúng không? Cậu cứ ra giá đi.”
Yên Ngọc ở một bên xoa xoa má, lạnh nhạt nói: “Thật đúng là tình thâm a.”
Tôi trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Vậy thì phải cám ơn cậu rồi.”
Buổi sáng thứ bảy tôi và Lí Tương Nam cùng trở về thành phố T.
Trên máy bay, tôi xác nhận mắt đã bớt sưng. Biểu tình trên mặt cũng cưc kỳ bình thường. Khi đi vào sảnh đón vẫn có chút khần trương, đột nhiên quay người lại, thiếu chút nữa đụng vào người Lí Tương Nam.
Tôi chỉ vào mặt mình, hỏi: “Như vậy được chưa?”
Cậu ta nhìn một lúc: “Vẫn còn chút căng thẳng. Nên lạnh nhạt uể oải hơn. Đè khóe môi xuống.”
Tôi theo lời làm theo: “Như vậy được chưa?”
Cậu ta gật gật đầu: “Được rồi.”
Trái tim tôi căng thẳng đập thình thịch. Rốt cục cũng đi qua cửa, giương mắt lên, liền nhìn thấy một bóng dáng thon dài đang ở sảnh đón xa xa.
Anh luôn luôn khiến mọi người phải chú ý. Cho dù là ở giữa một bữa tiệc ánh sáng chói lóa, nhưng cũng chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy. Huống chi là ở sân bay. Tôi không biết anh đã đợi bao lâu. Tôi không tự chủ được đi càng lúc càng nhanh, lời Lí Tương Nam nói đằng sau cũng không lọt vào tai, vừa rồi cố gắng để biểu tình lạnh nhạt cũng thể nhịn được, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt cách không xa kia, khóe mắt tươi cười rất quen thuộc.
Anh đứng từ xa mở rộng hai tay hướng đến tôi. Hình như tôi chạy chậm lại. Rốt cục mới đến gần. Rương hành lý bị buông ra. Tôi tiến lên một bước. Cánh tay bao quanh eo anh, ôm thật chặt.
Tôi ngửi thấy mùi hương rất dễ chịu trên vạt áo anh. Hốc mắt tôi có phần ẩm ướt. Tôi cảm giác mình được ôm lấy ngày càng chặt, không còn khe hở. Giọng anh trầm thấp dịu dàng: “Oản Oản.”