Có Một Không Hai

chương 49: em không phải thuộc về tử thần (năm)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi nói: ". . . . . ."

Cô ấy mím môi cười một tiếng, trên khuôn mặt hơi lộ ra vẻ cười nhạt: "Sau này cô Đỗ có gặp lại bác sĩ Yên, xin đừng nói lời vừa nghe được từ tôi này cho anh ta biết."

Tôi vẫn: ". . . . . ."

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt dễ nhìn của Cố Diễn Chi, nhướng nhướng mày hỏi: "Đang nói cái gì? Buổi trưa hôm nay ăn cá quế hấp có được không?"

Tôi nói: "Sát bên có một đứa bé bị cùng một loại bệnh như em, buổi trưa hôm nay ăn trứng chiên cà chua." Dừng một chút, vô cùng thành khẩn nhìn anh, "Em cũng ăn món đó có được hay không?"

"Em khi nào thì quen biết đứa bé sát bên?"

"Thì sáng sớm hôm nay, khi anh đi ra ngoài." Nói với anh xong còn nhấc tay lên lắc lắc điện thoại di động: "Bọn em còn trao đổi phương thức liên lạc ấy."

Cố Diễn Chi nhìn nhìn tôi, nở nụ cười: "Nếu anh không nhớ lầm, hình như sát bên là một học sinh nam?"

"A, đúng là một học sinh nam. Mới vừa lên lớp mười, tên gọi Cù Họa Bạch." Tôi nói, "Chỉ khác một chữ so với liệt sĩ cách mạng kia. Có phải rất dễ nhớ hay không?"

"Rất khó nghe." Anh đi tới,"Nam sinh đó hình như mới vừa làm giải phẫu xong, em đừng đi quấy rầy người ta. Sáng nay hai người nói chuyện phiếm về cái gì?"

"A, cậu ta nói lúc trước cậu ta có một bạn gái, là một người mẫu, so với em đẹp hơn."

"Cậu ta đang nói vớ vẩn (nói hưu nói vượn)." Cố Diễn Chi ngồi xuống mép giường, ngón tay khoác lên trên chăn đơn, không chút để ý nói, "Ánh mắt của cậu Cù cái gì đó Bạch này có chút vấn đề, cũng khó trách cậu ta chỉ có bạn gái trước, không có bạn gái hiện tại. Lần sau cậu ta còn nói như vậy nữa, em hãy nói em có một ông chồng, năng lực gia thế diện mạo cũng hơn cậu ta hàng trăm hàng ngàn lần."

"Em đã nói như vậy đó, nhưng cậu ta nói cậu ta không tin."

"Buổi chiều em kêu cậu ta qua, nói ngay mặt."d+đ+lequydon.

Chúng tôi vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện không có ý nghĩa, có thể nhìn ra được thư ký của Cố Diễn Chi đang cố nhịn cười, một lát sau cô ấy rời đi lặng yên không tiếng động. Trên khay trà đặt một đống giấy tờ cô ấy để lại, Cố Diễn Chi không hề có ý muốn đi lật xem thử. Tôi nằm trên đùi Cố Diễn Chi, triển khai thảo luận vấn đề muốn ăn cái gì vào buổi trưa, kết quả thảo luận chính là gọi người đưa tới cả trứng chiên cà chua và cá quế chưng cũng.

Trước kia đại đa số thời gian chúng tôi chung sống, tất cả đều là trải qua thong thả mà ôn hòa như vậy. Không có chuyện lớn gì, chỉ có một chút chuyện nhỏ vụn vặt. Có lần Diệp Tầm Tầm hỏi tôi và Cố Diễn Chi có thể trò chuyện những gì, cô ấy bày tỏ ở trong mắt cô ấy Cố Diễn Chi chính là một người cao quý, lạnh lùng, khó gần (Cao Lĩnh chi hoa), hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh tượng loại người như thế mỗi ngày ba lần hỏi người khác muốn ăn cái gì. Lúc đó tôi nói không phải Cố Diễn Chi đã từng mời cơm cậu sao, cậu nên gặp qua cảnh anh ấy hỏi lời như thế đó, vẻ mặt Diệp Tầm Tầm thành thật hỏi ngược lại tôi: "Là vậy sao? Nhưng khi tớ hồi tưởng lại, cảm thấy đó là ảo giác của tớ thôi."

Tôi nói: ". . . . . ."

Đầu bếp nhà họ Cố rất có tay nghề đối với món ăn Quảng Đông, làm cá quế hấp có mùi vị rất tốt. Cố Diễn Chi rút hết xương cá, cầm đũa đút tôi từng miếng từng miếng. Tôi cố gắng muốn nuốt xuống, cách một lát lại phát hiện là vô ích. Sáng sớm hôm nay lúc Cù Họa Bạch nói chuyện trời đất với tôi còn nói bữa sáng hôm nay và bữa tối hôm qua cậu ta đều không ăn, lúc tôi nghe thì thật sự rất đồng cảm.

Vốn bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối các cơ quan suy yếu, cơm nuốt không trôi là chuyện rất bình thường. Nhưng bệnh ung thư xương này vốn chính là tiêu hao dinh dưỡng, không ăn thì chỉ có càng ngày càng gầy gò hơn. Từ rất sớm Yên Ngọc đã nhấn mạnh qua chuyện này với tôi, vậy mà lý trí hiểu là một chuyện, thực sự tuân theo lời dặn của bác sĩ mà làm lại là một chuyện khác.

Tôi không yên lòng ăn hai miếng, cảm thấy khó có thể nuốt xuống nữa. Ngược lại chiến đấu hăng hái với canh cá. Một lát sau cũng không muốn uống canh cá nữa, nhưng vẫn cắn răng uống sạch hết một chén. Đến cuối cùng cảm thấy một loạt động tác biết khó mà vẫn làm này quả thật đã làm tiêu hao hết sạch hơi sức tích góp từng tí một trong ngày hôm nay. Nhắm mắt lại tựa vào đầu giường chỉ muốn ngủ, cách một lát cảm thấy mép giường hơi lún xuống, Cố Diễn Chi vén cái chăn lên nằm nghiêng ở bên người, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng tôi.

Từ khi chúng tôi gặp lại, anh đã che đậy được rất tốt tất cả cảm xúc liên quan đến sự khổ sở. Ánh mắt bình tĩnh không chút dao động, vẻ mặt không để lại dấu vết, dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ giống như là tôi chỉ cảm mạo nóng sốt mà thôi. Nhưng tôi biết, anh cũng không thật sự như vậy. Nửa đêm hôm qua lúc tôi bởi vì đau xương mà tỉnh lại, chỉ là hô hấp hơi dồn dập mấy phần, sẽ khiến cho anh lập tức mở mắt, lúc mở đèn, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh rất sáng rõ, giống như là căn bản không có ngủ. Lúc anh tiến tới gần ôm lấy tôi trấn an, tôi rõ ràng nhìn thấy đáy mắt anh hiện rõ lên tia máu.

Tình huống mà tôi đã từng không hy vọng thấy nhất chính là như vậy.

Bị cảm nóng một chút có thể làm bộ rất khổ sở, thuận tiện đưa ra vài yêu cầu quá mức tùy hứng, nếu như dùng lời nói của Diệp Tầm Tầm mà nói, con gái giả bộ như vậy là điều rất hiển nhiên (thiên kinh địa nghĩa). Đây là tình thú. Nhưng mà đến khi thực sự chịu khổ sở thì ngược lại, không muốn nhìn thấy Cố Diễn Chi vì vậy mà lo lắng. Nếu như bản thân đã không thể thoát khỏi sự đau đớn, sau đó chết đi, cũng không muốn trơ mắt bất lực nhìn thấy người khác tiếp tục phí công vì mình.

Buổi trưa hôm nay nhân lúc Cố Diễn Chi đi nói chuyện với bác sĩ, tôi lật tìm sổ khám bệnh trong ngăn kéo đầu giường. Bên trong viết rất rõ ràng ung thư xương thời kỳ bốn, u ác tính đã xuất hiện dấu hiệu di dời sang phổi. Thư ký của Cố Diễn Chi nói trên đời này chưa chắc sẽ không có kỳ tích. Nhưng chuyện kỳ tích này, giống như trong khoa học thường tồn tại .% nằm ngoài .%. Xác suất nhỏ như vậy chỉ là vì bảo đảm tính chính xác trong khoa học, hơn nữa, có thể nói ra miệng cái từ kỳ tích này thật ra thì cũng có ý nghĩa, tôi đã bệnh ở thời kỳ chót, ngoài một chút kỳ tích rất nhỏ ra, chỉ có thể chờ chết.

Chuyện như vậy thực không thể không nói rất tàn nhẫn.

Trong phòng yên tĩnh một lát, lúc tôi sắp ngủ, thì nghe thấy Cố Diễn Chi khẽ gọi tên của tôi. Tôi đáp một tiếng, anh dừng lại một lát, nhỏ giọng mở miệng: "Buổi sáng ngày mai, chúng ta làm xạ trị được không?"

Tôi rất nhanh tỉnh táo lại. Mở mắt ra, nhìn thấy lông mi của anh rũ xuống. Anh lại bổ sung: "Sẽ không đau. Chỉ là sau khi xạ trị sẽ cảm thấy không có hơi sức."

"Nghe nói khi xạ trị trên mặt sẽ bị vẽ từng vòng tròn màu đỏ. . . . . ."

Anh nói: "Đó là trước kia. Bây giờ không có." Nói xong dựa tới gần, hôn một cái ở trên trán tôi, "Anh sẽ cùng với em."

Đồng hồ treo trong phòng lay động từng chút từng chút một. Sau một lúc lâu, tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, bình tĩnh giống như Cố Diễn Chi: "Được."

Anh vuốt ve sau lưng tôi từng cái, kế tiếp kể một vài chuyện cũ trước lúc ngủ, nội dung đại khái có liên quan với người quen biết của tôi, đều là tin tức bí mật, trong đó bao gồm cả mấy tin tức mà truyền thông đào sâu ba thước cũng không tìm ra nguyên nhân thực sự. Tất cả đủ loại cứ như vậy bị anh như không có việc gì nói ra. Giọng nói khẽ trầm thấp, êm ái giống như có thể chảy ra nước. Ban đầu tôi nghĩ tới chuyện xạ trị, cũng không buồn ngủ gì, không biết cách bao lâu, mí mắt lại hạ xuống thật chậm, giọng nói của anh dường như càng ngày càng xa xôi, chỉ có bàn tay có quy luật vỗ nhẹ vào sau lưng là rất gần.dienn>ddanQuuy

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio