Có người nói, lúc người ta đang đếm ngược thời gian để nghênh đón thời khắc của cái chết, mà đột nhiên chợt hiểu ra, sẽ trở nên rộng rãi. Trên thế gian này, tất cả lưu luyến, không đành lòng, cười vui, nước mắt, trong khoảnh khắc kia đều có vẻ không còn gì quan trọng nữa, thậm chí ngay cả cái chết không e sợ. Tôi lại không làm được như vậy. Có lẽ là bởi vì chấp niệm quá sâu, hoặc giả là bởi những nguyên nhân khác, mặc kệ thuyết phục chính mình như thế nào, nói chung vẫn là không muốn buông tay.
Cha tôi đã từng thỉnh thoảng nhắc tới với tôi, trước khi ông lựa chọn vào núi sâu dạy học, đã vào chùa sống cuộc sống tu hành. Mỗi ngày dậy làm bài tập buổi sớm, tụng kinh, gõ chuông, một ngày tiếp một ngày gia nhập vào cửa Phật. Ông nói khi đó quên hết những chuyện khác, chưa từng cảm thấy kham khổ. Tôi hỏi ông nếu đã như vậy, tại sao lại đổi ý đi vào trong núi, khi đó ông vuốt đầu của tôi, cười nói, là bởi vì ông có chấp niệm quá sâu với trần thế, duyên phận chưa hết.
Nếu cả đời này có thể bởi vì chấp niệm quá sâu, mà thật sự duyên phận chưa hết, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện vô cùng tốt. Nhưng trong số mạng luôn có chỗ không hoàn toàn phù hợp với mong muốn. Khi tôi còn bé, cha tôi từng hứa với tôi, ông sẽ che chở tôi, mãi cho đến khi tôi không cần nữa mới thôi. Nhưng ông vào lúc tôi mười tuổi thì qua đời. Năm tôi mười tuổi ấy, tôi ngồi ở trên sườn núi trước mộ bia của ông, đã từng một lần tâm ý như tro tàn mà nghĩ, có lẽ là chấp niệm của ông đối với con gái không có cách nào chống lại nổi lời kêu gọi của Tử thần.
Nhưng từ mặt khác, những năm gần đây, dường như từ đầu đến cuối tôi lại luôn được cha che chở. Mặc dù mất cha mẹ lúc còn nhỏ, lại nhận được sự giúp đỡ vượt mức của trấn trưởng và thôn dân, năm sau lại gặp được Cố Diễn Chi, được anh dẫn rời núi lớn, đi tới thành phố T. Từ đó về sau, mười một năm, vẫn trải qua cuộc sống bình an.
Từng thay đổi trong đó, đều có thiên ty vạn lũ liên hệ với cha tôi. Ba chữ Đỗ Tư Thành này, giống như là một bùa chú bảo vệ bản thân rất mạnh mẽ, mỗi người tôi quen thuộc, kể cả Cố Diễn Chi, đều có mối liên hệ với cha. Như thế tạo cảm giác rất an tâm, giống như ông vẫn trông nom tôi trong lúc vô hình. Mặc dù đã rời đi, rồi lại chỗ nào cũng có.
Không lâu sau khi tôi tỉnh táo lại, rất nhanh lại bị đưa đến bệnh viện. Cái gọi là thoi thóp, dùng trên người tôi vào giờ phút này, ước chừng rất thích hợp. Trong ấn tượng, từ đầu đến cuối Cố Diễn Chi đều siết chặt lấy tay của tôi, tôi thì ngay cả hơi sức đáp lại anh cũng không có, cũng không thốt nên lời nào. Trên người liên tiếp bị gắn các dụng cụ chữa bệnh, có âm thanh “tích tích” phát ra từ dụng cụ. Tôi nghe thấy tiếng thảo luận kịch liệt của các bác sĩ tập trung cách cánh cửa, mỗi một câu đều lộ ra ý không xác định. Tuyệt vọng lớn hơn sức sống. Chưa từng cảm nhận cái chết đang tới gần rõ ràng như vậy, cơ hồ có thể nghe thấy âm thanh thần chết xé gió chạy tới.
Porland đã chạy tới bệnh viện. An ủi Cố Diễn Chi: "Bây giờ Đỗ Oản vẫn còn sống, đây chính là hi vọng. Kỳ tích là cái gì, chính là bắt được dù chỉ .% hi vọng, cho dù như thế nào cũng không buông tay, là có thể xảy ra kỳ tích."
Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Cố Diễn Chi. Bình thản đến bất thường: "Nếu có thể thay thế, tôi thật sự rất nguyện ý những chuyện này chuyển dời đến trên người tôi."
Porland im lặng một lát, nói: "Đỗ Oản yêu cầu Yên Ngọc tiến hành tâm lý khống chế với anh, anh không cảm thấy oán hận gì sao?"
"Không có gì đáng giá để oán hận." Cảm thấy có một cái tay nhẹ nhàng phủ trên trán của tôi, giọng nói trầm thấp của Cố Diễn Chi chậm lại, "Nếu đổi thành là tôi, có thể tôi cũng làm như vậy."
Trên đời này có một người, anh thông suốt như vậy, tôi không cần nói ra, anh cũng đã hiểu hết.
Gặp Cố Diễn Chi, đã xài hết sự may mắn tốt nhất trong cuộc đời này của tôi. Được Cố Diễn Chi yêu thích đến nước này, cho dù tính mạng của tôi vì vậy kết thúc, bản thân tôi, cũng sẽ không còn có bất kỳ tiếc nuối gì đáng nói.
Khi tôi hoảng hốt rơi vào hôn mê, lại nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.
Nhớ tới sau khi tan lớp đại học, anh như tôi cầu xin mà chờ ở cửa trường học. Sau khi nhìn thấy tôi thì vươn cánh tay với tôi từ xa, cười ôm tôi vào trong ngực. Cùng với anh đã từng tự tay dạy tôi chơi bóng bàn, lại không chuyên tâm lúc đang chỉnh sửa tư thế cầm vợt của tôi, sau đó đột nhiên bị anh ôm mạnh lấy eo, đặt lên trên bàn chơi bóng. Còn có thật lâu trước đây, cảm giác thấp thỏm vào lần đầu hẹn hò, mặc dù chỉ là một lần ăn bữa tối dưới nến, nhưng vì một lần này mà tôi đã do dự rất lâu, ở phòng để quần áo ngẩn người hai giờ vẫn không biết nên mặc bộ đồ nào. Cuối cùng vẫn là Cố Diễn Chi gõ cửa đi vào. Tôi còn nhớ bộ dáng khi đó của anh, trong ánh mắt có vẻ hơi buồn cười, mặc một cái áo màu xám tro, làm nổi bật lên khuôn mặt như ngọc, ngón tay thon dài trơn nhẵn đẹp đẽ như ngọc. Anh tiện tay chỉ vào một cái váy liền thân, chờ tôi đổi xong, đột nhiên từ trong lòng bàn tay anh rơi ra một sợi dây chuyền, giơ ra trước mặt tôi, thay tôi đeo lên. Khi đó nụ cười của anh rất đẹp mắt, dù chỉ là khóe môi hơi nhếch lên một chút, cũng đã khiến người ta cảm thấy trong lòng như nhũn ra. Cảm nhận được anh hôn lên đỉnh đầu tôi, thanh tuyến thật thấp thật êm ái: "Rất đẹp."
Mọi việc cứ như thế. Đều là vài chuyện nhỏ lẻ tẻ, nhưng đều là những vẻ đẹp nhất của anh, đều là những ký ức tươi sáng và đẹp đẽ, mỗi một điểm đều rõ ràng như mới hôm qua.
Tôi đã không thể mở mắt ra, loáng thoáng nghe thấy có giọng Cố Diễn Chi nói chuyện với tôi. Có lẽ anh cũng không có ngừng nghỉ, nhưng nghe vào tai tôi, đều hơi nhỏ, hơn nữa lúc liền lúc đứt. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc nghe được một câu hoàn chỉnh: "Ngày hôm qua quên nói cho em biết, ít ngày trước lúc em không ở nhà, anh đã trồng một gốc cây cây thạch lựu bên cạnh cây bạch quả trước cửa nhà. Thư ký nói đó là loại thạch lựu ngọt. Nghe nói, theo như truyền thống trong núi, nó ngụ ý nhiều con nhiều phúc, có đúng hay không?”
Tôi muốn cải chính cho anh, loại truyền thống về cây thạch lựu này là lúc trước khi mẹ tôi là người Khương gả qua mới có. Cũng không phải tất cả mọi người trong núi đều như vậy. Lại không phát ra âm thanh nào. Chỉ có thể nghe thấy anh tiếp tục chậm rãi nói tiếp, giọng nói khàn khàn, có vẻ hơi tốn sức: “Quản gia nấu canh cá cho em, đến tối sẽ đưa tới. Oản Oản, em phải tỉnh lại trước lúc đó.” Dừng lại một chút, lại chậm rãi trầm thấp lặp lại một lần nữa, “Oản Oản, anh xin em, em phải như sáng sớm hôm nay vậy, mở mắt ra nhìn về anh, tỉnh lại.”
Tôi hi vọng có thể mở mắt ra, nhìn bộ dáng anh giờ phút một chút. Hoặc là đưa tay ôm lấy anh, nhỏ giọng nói cho anh biết thật ra tôi rất tốt. Vậy mà tôi cái gì cũng làm không được, chỉ có thể im lặng nghe anh nói tiếp: “Em có thể tỉnh lại, có đúng không? Ngày hôm qua lúc em ngủ, anh đã thương lượng với trời cao, nói với ông ấy, cõi đời này có một đứa bé tên gọi Đỗ Oản, mẹ của cô ấy là người dân tộc Khương ở Tây Bộ của Trung Quốc, cả đời cần cù làm việc tay chân thiện lương xinh đẹp. Cha của cô ấy là Đỗ Tư Thành, là một nhân vật truyền kỳ ở thành phố T, vào lúc hơn tuổi thì đi đến thôn trấn trong núi sâu, ở đó ngẩn ngơ vài chục năm, đã làm rất nhiều chuyện tốt, cuối cùng bởi vì cứu một đứa bé nhà khác mà an nghỉ dưới lòng đất. Cha mẹ đã mất của cô bé gọi Đỗ Oản này rất yêu thương cô ấy, không đành lòng cô ấy rời đi thế gian sớm như vậy. Mà bản thân cô ấy bình thường lại khéo léo hiểu chuyện, xinh đẹp đáng yêu, nếu trời cao có lòng thương hại, xin bỏ qua cho cô ấy lần này. Để cô ấy được liếc mắt nhìn thế gian này lần nữa. Khi đó anh đã nói với ông ấy, nếu như ông ấy đồng ý, hãy để cho tay của em nhúc nhích. Sau đó anh nhìn thấy trong lúc em bắt lấy ông tay áo của anh.
Anh trầm nói tiếp, giọng nói đã sớm khàn khàn đến không nên lời: “Cho nên, Oản Oản, em nhất định có thể tỉnh lại.”
Tôi rất muốn khóc, cảm giác anh hôn trán của tôi, mỗi một chút đều nhẹ giống như bươm bướm vỗ cánh. Nghe thấy anh nói: “Chờ em khỏi bệnh, chúng ta trở về trong núi, tảo mộ cho cha mẹ. Cảm ơn bọn họ che chở, lần này phải cảm ơn thật tốt. Em nói có được không?”
Anh nói đến phần sau, giọng nói chứa sự không yên, đã không thể đè nén xuống. Tôi cảm thấy trái tim đau đớn giống như là bị đào một miệng vết thương thật sâu, không kiềm chế được.
Tôi rất hi vọng đây chỉ là một giấc mộng. Không có gì xảy ra cả, bao gồm bệnh ung thư. Tôi thích người này, vẻ mặt anh luôn là bình tĩnh thong dong, bộ dáng không nhanh không chậm. Khi giơ tay nhấc chân không chút để ý. Lòng bàn tay của anh có nhiệt độ ấm áp, nụ cười bên môi vẫn đẹp mắt như cũ.
Tôi không muốn nhìn thấy anh phí hết tâm tư tinh thần đến mức này.
Sau đó ý thức từ từ trở nên không còn rõ ràng. Trong sự hoảng hốt bị dời đi, cấp cứu, có tiếng bước chân bận rộn, có trò chuyện, cơ thể có sự đau đớn đến sắp chết lặng. Tôi mơ hồ biết được đây là một giọt sinh mệnh cuối cùng. Hoặc là chết đi, hoặc là xảy ra kỳ tích như mong mỏi đã lâu.
Phải cố gắng muốn sống, tôi phát ra mệnh lệnh như vậy cho bản thân. Cảm thấy cả người đều bị trói buộc, khó chịu đến gần như hít thở không thông, xen lẫn là đau đớn như bị hút ra. Rất cố gắng giãy dụa. Có thể nghe thấy âm thanh của các cơ quan trong cơ thể. Tôi không muốn chết đi bây giờ. Trước mắt dần dần xuất hiệ ánh sáng trắng, một mảnh mê ảo, như bị bao trùm bằng một tấm lụa rất mỏng. Tôi cho là sẽ thấy cha tôi lần nữa. Tâm tình phức tạp không biết hình dung như thế nào. Há miệng, nhỏ giọng kêu một câu: “Ba.”
Thế nhưng ông lại chưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt. Tôi cất cao giọng, lại kêu thêm một lần, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của ông. Chỗ này cũng không quen thuộc, mặc dù có ánh sáng, nhưng cũng rất lạnh. Thử đi về phía trước một bước, rốt cuộc nghe đáp lại, ôn hòa ngăn cản tôi tiếp tục tiến lên: “Tiểu Oản, đừng đi nữa, dừng lại.”
Tôi quay đầu lại theo tiếng nói. Không có bóng dáng. “Con không nhìn thấy ba.”
Giọng nói của cha tôi lại vang lên, nhưng chỉ là trống rỗng mà nổi lên từ bốn phía, tìm không được nguồn gốc phát ra, và bất kỳ tung tích nào: “Tiểu Oản, về sau phải cố gắng sống tiếp. Phải trải qua thật tốt, biết đủ và vui vẻ.”
Tôi há miệng, chỉ là mấy chữ này, không hiểu sao lại cảm thấy giống như lời dặn dò do sẽ không còn được gặp lại. Không khỏi khủng hoảng, hô một tiếng “Ba”.
Nhưng không nhận được trả lời một lần nữa. Lại kêu vài tiếng, tuy nhiên chung quanh vẫn chỉ là tĩnh lặng, không còn một tia âm thanh nào nữa.
Dường như là đã trải qua thời gian dài đằng đắng. Ánh sáng trắng trước mắt từng chút một biến mất, cơ thể dần dần có cảm giác hơi mệt mỏi. Cùng với đau đớn rõ ràng. Cuối cùng là ý thức chậm chạp quay trở lại. Âm thanh dần dần truyền từ xa đến gần, nghe âm thanh dụng cụ “tích tích” theo quy luật. Cùng với tiếng chim hót thanh thúy vui sướng ngoài cửa sổ.
Tay dưới chăn bị nắm rất chặt, chặt đến mức thấy hơi đau. Lại đồng thời có thể khiến người ta xác nhận, đây không phải là mơ.
Lại qua thật lâu, rốt cuộc tích góp ừng tí một hơi sức, từ từ mở mắt.
Đập vào mắt là một đôi mắt quen thuộc. Có đôi lông mi dài và dày. Đôi mắt trầm tĩnh dịu dàng, khóe môi mang theo một chút tươi cười.
Tôi giật giật môi, nói: “Nghe nói tỉnh lại sẽ có canh cá uống thật không?”