Để tránh sự quấy rầy của Pháp Sư Cuồng Bạo, La Băng đành phải hạ tuyến.
Giờ này đang là giờ cơm chiều, đêm qua vì trách nhiệm mà Hắc Sâm Lâm trắng đêm chưa ngủ, mang theo bánh chẻo() La Băng thích ăn nhất tới cửa bái phỏng, nói là bái phỏng, kỳ thật, là trực tiếp đá cửa xông vào.
"La Băng, tôi mang bánh chẻo cậu thích ăn nhất tới đây, hơ hơ hơ hơ... hắt xì!"
La Băng đảo mắt, "Cậu học y nhiều như vậy mà không khá lên chút nào à? Hắt hơi dài đến thế."
"Ai, mình vốn muốn dùng penicillin đối phó chúng nó, kết quả lại bị thầy hướng dẫn của chúng ta mắng, còn nói cái gì bị cảm mạo là liền tùy tiện dùng penicillin, em tự cho mình là đàn bà con gái yếu đuối dưới ngòi bút của nữ sĩ Quỳnh Dao bị gió cấp ba thổi liền bay tít tắp chắc."
"Được rồi, chớ hà tiện nữa, mang bánh chẻo đây, vừa lúc mình đang đói bụng."
" À, mình xuống bếp đây."
"Nhớ nắm chắc thời gian, mỗi lần nấu ăn đều không kỹ càng gì cả, thật không rõ làm sao mà cậu vẫn ăn được."
"Vậy cậu đi mà nấu." Hắc Sâm Lâm bày ra bộ mặt bị tổn thương.
"Mình đi tắm trước đây." La Băng vò tóc đi vào phòng tắm.
Vì thế, Hắc Sâm Lâm một bên vừa nghe tiếng nước phát ra từ buồng vệ sinh, một bên bày ra khuôn mặt như bị chồng ruồng bỏ nấu bánh chẻo trong nhà bếp.
"Tôi nấu ăn không có kinh nghiệm, cậu cho là cậu giỏi hơn tôi chắc? Mỗi lần đều nấu cho thành nhũn nát, cả một nồi canh bánh chẻo (). Hừ."
Mười phút sau.
Trên bàn cơm, hai người mắt to trừng mắt nhỏ ăn bánh chẻo cứng như đá.
La Băng ăn một miếng liền nhíu mày, chờ ăn hết tất cả xong, lông mày đều nhanh xoắn lại hệt như bánh quẩy. ()
Hắc Sâm Lâm cũng cảm thấy ngượng ngùng, vì thế, sau khi ăn chán rửa chén bát xong xuôi, lại vây quanh người cậu như trước.
La Băng bật máy tính, mở trò chơi ra, tiếp tục chuyến đi ảo tưởng của cậu.
Có một nhiệm vụ là truyền tin tức, khi cấp ở Đào Nguyên nhận được, phải đưa tới cho thương nhân ở Trường Lạc thôn.
La Băng hiện giờ không muốn đánh quái, vì vậy quyết định bỏ chạy, hướng Trường Lạc thôn đi tới.
Vào thôn rồi, là màn hình đầy tin nhắn.
[Nhánh Cỏ Bự] nói: Phi điểu của ta ngươi ở đâu...
[Nhánh Cỏ Bự] nói: Không có ngươi, ta sẽ giống chim không cánh, tựa như cuộc sống không có ánh mặt trời, tựa như con thuyền mất phương hướng...
[Nhánh Cỏ Bự] nói: Không có ngươi, ta sẽ giống máy sưởi nhiệt đới, tủ lạnh Bắc Cực, mất đi ý nghĩa sinh tồn a...
[Nhánh Cỏ Bự] nói: Dựa vào cái gì, con gái chết hết rồi hả? Một người tới đây cho ta!
La Băng ngồi trước máy tính cười ngả ngớn, người này thật sự là quá buồn cười đi ha ha ha, ba câu đầu làm ra vẻ văn nhân đến câu cuối cùng mới lộ ra bản chất thật sự — cái đồ lưu manh khoác áo học giả.
La Băng vội vàng gửi tin nhắn tán gẫu mật
"Ta là phi điểu, gọi du ngư."
"Ồ, ở đâu?"
"Trường Lạc thôn."
"Lại Đào Nguyên làm nhiệm vụ đi, tuyến , truyền tống."
"Ô, từ từ đã."
Sau khi tới Đào Nguyên, La Băng nhìn thấy một người ngồi bên cạnh ông già bệnh tật, một thân thích khách đầy trang bị, kiểu dáng tựa hồ vô cùng tinh vi.
Hệ thống nêu lên: người chơi [Nhánh Cỏ Bự] mời bạn cùng tổ đội.
Chấp nhận lời mời.
Sau đó La Băng nhìn đến phía sau tên của mình thấy một hàng tên đội ngũ, "Tiến tới Hạnh Phúc thôi!!"
Đối với tên đội quỷ dị kia, La Băng chỉ có thể cuồng mắt trợn trắng.
Mà làm cho La Băng kinh ngạc là [Nhánh Cỏ Bự] đã lên cấp .
"Ngươi sẽ làm nhiệm vụ này sao?"
"Ít có khả năng."
"Như vậy đi, sau khi ngươi đi vào đừng chạy tứ tung, cứ đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Ừ."
"Ta biết vị trí hai quầng sáng, ta trước mang ngươi tới quầng sáng đó cho chắc chắn đã, sau đó ta sẽ đi tới sau, lúc ta không có ở bên ngươi phải cẩn thận quái, ngàn vạn lần không cần đánh, chỉ cần chạy vòng quanh, né tránh bọn chúng."
"Đã biết."
"Hỏa Điểu để ta đi đánh, ngươi chờ ta ở cửa ra đợi ta tới. Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
"Vậy đi thôi."
La Băng dưới sự hướng dẫn của [Nhánh Cỏ Bự], bước vào thế giới song song, quái vừa thấy người liền lập tức vây quanh lại đây, hai người vừa chạy vừa trốn, thật vất vả mới tới quần sáng dẫn tới Hỏa Điểu, trong khoảng thời gian [Nhánh Cỏ Bự] đánh Hoả Điểu, La Băng thực nhàm chán chả biết làm gì, vì thế, dựa theo vị trí đồng đội mình hiện trên bản đồ liền muốn tiến lên — hỗ trợ.
Cho nên, La Băng dẫn cả một lũ quái tới đó.
Cho nên, [Nhánh Cỏ Bự] bị cắn chết.
Do vậy, La Băng cũng bị cắn chết.
"... Không phải bảo ngươi ở đó chờ ta sao? Ngươi dẫn quái đến xem náo nhiệt làm gì!" [Nhánh Cỏ Bự] có chút tức giận, mắt thấy Hoả Điểu sắp bị đánh chết, đột nhiên đưa tới một đống lớn tiểu quái, mà bản thân mình bởi vì khinh địch nên không mang dược thuỷ bổ mạng, thật sự là tức chết người ta mà.
"... Thực xin lỗi, ta chỉ muốn giúp ngươi." La Băng le lưỡi.
"Quên đi, quay lại nào. Ngươi ở yên chỗ này chờ ta, biết chưa?"
"Ừ..."
Lần này La Băng đã có kinh nghiệm hơn, dựa theo phân phó của [Nhánh Cỏ Bự], từng bước từng bước tiêu sái tới quầng sáng đứng yên, sau đó chờ Hỏa Điểu đi ra, lại bước tới chỗ chờ đã định. Kết quả, La Băng trốn tiểu quái, đành phải né qua trốn đi, không chú ý nhón chân lại chạm vào trong vòng tròn hồng nhạt kia — thế là đi ra ngoài.
Vì thế, [Nhánh Cỏ Bự] lại đảo mắt trợn trắng nhìn máy tính. Mắt thấy sắp đánh chết được rồi, đứa con gái La La Băng Băng ngu ngốc này cứ thế mà đi ra ngoài!!
"Ngươi sao lại đi ra ngoài!"
"... Ta trốn quái..."
"Ngốc chết đi được."
"Thực xin lỗi..."
" Nhanh đi vào đi, lúc ngươi đang ở đây điểu chết mới hữu dụng!!"
"Ồ ồ, ngay đây."
Vì thế nhiệm vụ coi như không thuận lợi cũng thực hiện thành công, La Băng có chút chán nản, bản thân họ dường như trở thành gánh nặng cho đối phương, không phải giống như cõng lương thực tiền bạc trên người, mà là vác theo thứ đồ không chút hữu dụng nào chỉ làm tăng thêm gánh nặng mà thôi.
Chờ tới lúc hai người đi ra, cùng nhau giao nộp nhiệm vụ xong xuôi, thế là nhận được danh hiệu.
Thiên sứ phi điểu, thiên sứ du ngư.
"Ngươi xem ngươi lãng phí nhiều thời gian của ta như vậy, dù thế nào cũng phải tặng điểm thù lao cho người ta."
"Ô... Ta không có tiền OO "
"Ta không cần tiền của ngươi."
"Vậy ngươi muốn cái gì?"
"Ta muốn ngươi làm bà xã của ta."
Tin nhắn cứ tự nhiên mà được gửi đến, thiên thời địa lợi nhân hoà vừa vặn tới đúng lúc.
Bàn tay La Băng đặt trên bàn phím thoáng tạm dừng đôi chút, khóe miệng run rẩy hai cái, sau đó nở nụ cười thâm thúy gõ ra dòng chữ quyết định chung thân đại sự của mình.
Đương nhiên, là chung thân trong thế giới game online.
"Được..."
() Bánh chẻo: thể hiện khát vọng cho một cuộc sống tốt đẹp từng được gọi là "Kiều nhĩ" (cái tai mềm mại), được phát minh lần đầu ở Trung Quốc bởi thánh y Trương Trọng Cảnh từ thời Đông Hán, có niên đại khoảng năm, là món ăn dân gian ở miền Bắc Trung Quốc, đồ ăn nhẹ của địa phương, và cũng là món ăn trong ngày năm mới nhất là đêm . Trải qua thời gian, nó có những tên như sau: "Lao hoàn" (Viên tròn bền chắc), "Biển thực", "Giáo nhĩ" (bánh bao hình tai), "Phấn giác" (bột sừng), "Nguyệt nha hồn đồn" (Bánh bao nhân thịt hình lưỡi liềm), "Hồn đồn", "Yển nguyệt hình hồn đồn" (bánh nhân thịt hình trăng nằm ngửa), "Giác tử" (bánh sừng), và sau là "Giáo tử" (bánh chẻo)
() Bánh quẩy: 麻花 (Ma hoa)