"Vũ Bình... Vũ Bình... Mày tỉnh lại đi?"
Vũ Bình khẽ mở mắt ra nhìn lên trần nhà tô màu trắng xóa cùng với cây quạt trần, mọi thứ trở nên thật xa lạ, hình như đây không phải phòng của cậu.
14h ngày 26/9/20XX
Vũ Bình - một sinh viên năm hai khoa kiến trúc của trường Đại học X, cậu là một người khá khép kín và khó gần. Hôm đấy đường mưa trơn trượt, cậu lái xe trên đường đi học thì gặp phải tai nạn. Người gây ra tai nạn là một cô gái mặc chiếc áo khoác xanh lá chạy xe số, đến ngay ngã tư giao nhau với đường cao tốc bỗng dưng bẻ lái sang đường không nhan trước khiến Vũ Bình đang chạy phía sau mất lái té xuống đường bất tỉnh, tồi tệ thay cô gái ngay sau đó lại bỏ chạy.
Vũ Bình được người dân xung quanh đưa vào bệnh viện, cũng may cậu chỉ bị trầy xướt hai đầu gối và một bên cánh tay đầu bị va xuống mặt đường mà bất tỉnh. Bố mẹ Vũ Bình đang dưới ở quê nên không hay biết gì về sự việc này, chỉ có một vài người bạn thân trong nhóm hay tin và chạy tới bệnh viện.
Sau tiếng gọi khi nãy, Vũ Bình mơ màng tỉnh lại nhìn lên trần nhà xa lạ rồi quay mặt qua nhìn Bình Nguyên, cậu bạn chung nhóm của Vũ Bình. Cậu định cử động người ngồi dậy nhưng toàn thân đều ê ẩm đau nhức, Bình Nguyên tiến lại đỡ vai cậu ngồi dựa vào đầu giường. Khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác của Vũ Bình cứ nhìn chăm chú vào Bình Nguyên.
"Nhìn gì mà nhìn chăm chú vậy?" - Bình Nguyên mang nét mặt điềm tĩnh cười mỉm.
Vũ Bình nhăn nhó nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, một chị y tá mang hồ sơ bệnh đang dần tiến về phía giường bệnh của cậu. Bình Nguyên lui về phía sau để chị y tá kiểm tra tình hình cho cậu. Nhưng giờ phút này cậu vẫn chưa hiểu ra được sao bản thân lại nằm ở đây.
"Tình hình là không có gì ảnh hưởng đến não bộ, chân tay chỉ bị trầy xước chảy máu thôi nên có thể xuất viện." - Chị y tá quay qua nói chuyện với Bình Nguyên vì giờ đây có mỗi mình cậu ấy là người bảo hộ cho cậu. - "Đây là toa thuốc, em xuống quầy thuốc cho người ta kê đơn, uống đúng giờ, đừng ăn gì để lại thẹo là được. Cũng hạn chế đi lại thường xuyên cho vết thương ở chân mau lành. Giờ em theo chị đi làm giấy xuất viện."
Bình Nguyên gật đầu đi theo chị y tá ra ngoài, trước khi rời đi còn đi lại xoa xoa vai cậu chấn an. - "Chờ chút tao quay lại."
30 phút sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện và lấy thuốc, Bình Nguyên đỡ Vũ Bình ra xe, là một chiếc taxi đang chờ sẵn ở cổng bệnh viện. Cậu ấy để Vũ Bình ngồi ổn vào hàng ghế sau rồi cậu ấy mới lên xe. Sau khi bình tĩnh nhớ lại chuyện té xe thì cậu mới hoàn hồn thở dài.
"Xui thật, sắp thi thể chất rồi mà còn bị té xe" - Cậu khó chịu nhìn bạn mình than thở.
Bình Nguyên cười cười nhưng vẫn hết sức an ủi Vũ Bình - "Xin thầy là được mà, thầy Phong dễ lắm."
Lúc bước ra khỏi cổng bệnh viện thì trời đã nhá nhem tối, Bình Nguyên đưa cậu về tới nhà liền chạy đi mua ít gì đó cho cậu dùng bữa để còn uống thuốc. Chẳng biết cậu ấy làm phép gì mà xe Vũ Bình đã về tới nhà trước cả cậu. Nhìn thấy chiếc xe trầy không ít, gương chiếu hậu cũng bị vỡ tan tành không thương tiếc. Chỉ trách lúc đó không đủ sức để bắt lấy cái con người bất cẩn kia.
"Nghe nói ba mẹ mày đang trên đường trở về. Uống thuốc xong thì ngủ xíu đi. Tao về trước" - Bình Nguyên dọn dẹp đồ đạc vào tủ rồi ngồi xuống ghế nhìn cậu. - "Bình thường nói chuyện đã ít, té xe xong im như hến luôn vậy?"
"Đau lắm, không nói nổi đâu" - Cậu nhăn nhó đưa cánh tay bị trầy lên nhìn.
Một tuần sau, khi Vũ Bình cảm thấy đã ổn hơn mới bắt đầu đi học lại. Chân cậu bị sưng lên khiến việc di chuyển khó khăn, nhưng cậu cũng thật can đảm tự lái xe đi học. Đến trước cổng trường nhóm bạn đã chờ sẵn, không để cậu phải len lỏi vào nhà gửi xe. Nguyệt Vân cùng Bạch Lam đỡ lấy cánh tay cậu, còn Hải Minh vịnh chiếc xe rồi leo lên lái vào trong gửi xe.
"Mày có phải con gái không vậy Vũ Bình, bị té vậy vẫn lái xe đi học. Sao không nhờ người nào khác chở?" - Bạch Lam vừa ôm cánh tay cậu vừa thầm thán.
Bình thường cả nhóm cậu khá ồn ào và hay cãi nhau nhưng khi gặp chuyện thì liền giúp đỡ nhau nhiệt tình. Chật vật một lúc thì cũng vào đến lớp, mọi người đều nhìn Vũ Bình cho đến khi Vũ Bình ngồi vào ghế. Do tính cách ít nói của mình nên cả lớp gần như không hỏi han gì đến cậu, họ chỉ tò mò đôi chút. Một vài bạn nữ dãy bàn bên cạnh lâu lâu nhìn qua, không kiềm được tò mò mà nghiêng người qua hỏi thăm.
"Sưng to thế sao không ở nhà nghỉ."
"Đau lắm không, tôi biết một số thuốc trị sẹo, mốt tôi đưa cậu xài."
Như thường lệ cậu chỉ ậm ừ rồi quay mặt về phía nhóm bạn lắng nghe họ nói chuyện. Cậu có chút đau ở chân nên mặt hơi nhăn nhó, quay qua quay lại cứ thấy Hoài Thương nhìn mình. Cậu cảm thấy khó hiểu, nhưng ngồi cách nhau khá xa nên buộc bụng im lặng.
Tiết học kết thúc vào lúc 17h hơn, cả nhóm uể oải bước ra khỏi lớp. Theo thường lệ cả nhóm sẽ đến quán cà phê gần trường để ngồi nói chuyện vào buổi tối nếu không có tiết học sau. Quán cách trường gần một trăm mét, Bình Nguyên phụ trách lấy xe và chở cậu vào quán xong những người còn lại mới đi lấy xe. Bougie Coffee có hai tầng, ở dưới là quầy pha chế, có hai góc bàn cùng những chiếc sofa dài nhưng lại không có máy lạnh. Ở tầng trên trải những chiếc bàn thấp cùng mấy cái gối lót, sinh viên cần một nơi thoải mái nên quán đã thiết kế như vậy. Chân cậu không thể bước lên cầu thang sắt cũng như ngồi bệt dưới đất nên phải ngồi tầng dưới.
Nhóm cậu đến ủng hộ quán từ những ngày đầu quán mới khai trương, bạn thân của Vũ Bình - Thiên Di cũng làm ở quán. Thường thì sẽ chọn một góc khuất lối đi của cầu thang trên tầng để ngồi. Vào quán nhiều nhưng cậu chẳng bao giờ để ý đến ai cả, chăm chú vào hội bạn là chính.
Được hôm đổi vị trí mới, cậu quyết định ngồi quay mặt về phía quầy pha chế. Kế bên cậu là Nguyệt Vân và Bạch Lam. Hải Minh với Bình Nguyên thì ngồi ghế đối diện.
"Bougie xin chào, quý khách dùng gì ạ?" - Một nhân viên nữ ra chào.
2
Mọi người đều thấy làm lạ vì hầu hết nhân viên ở đây đều quá quen mặt các cậu nên cũng thoải mái chứ không gập khuôn như vậy. Cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến điều khác lạ đó, chỉ nhìn vào chiếc điện thoại nhắn tin, mặc cho Nguyện Vân chọn nước cho cậu. Món nước quen thuộc của cậu chỉ là bạc xĩu, đi mười quán thì hết mười quán cậu uống bạc xĩu rồi.