Sau khi kết thúc hai tiết học đầu tiên, cô cùng Lâm đại ca rủ nhau xuống căn teen, khỏi nói cũng biết người rủ chính là anh, cũng không biết vì sao từ tâm trạng xì hơi lúc mới gặp Hoàng Bách Tùng giờ đổi lại thành cái bộ dạng cực kì đắc ý mà thỏa mãn kia, cô nhăn mày suốt đường đi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra cái gì.
Đến cầu thang số hai cô nhìn anh, khuôn mặt bình thản trên cả bình thản:
- Đại ca, anh xuống trước đi, em vào nhà vệ sinh một chút.
Thế nhưng người kia không biết vì sao lại đỏ mặt, ho khan mấy tiếng rồi đi tiếp, nhưng khi cô mới bước đi được mấy bước anh đã xoay người nhìn một chút rồi bước xuống tiếp.
Cô vào phòng vệ sinh rửa mặt một chút, vừa định bụng sẽ ra ngoài lại nghe tiếng mấy học sinh nữ đang nói chuyện với nhau, âm lượng không hề nhỏ.
- Cái con nhỏ đó mới vào trường chưa bao lâu đã quyến rũ mất hai hotboy của trường rồi, không thể chấp nhận nổi!
- Hồi bữa tao nhìn thấy con nhỏ đó tình tứ với Lâm, sau lại nói chuyện với Tùng, đéo hiểu nổi!
- Sáng nay em đến nhà anh Tùng, không ngờ lại gặp con nhỏ đó đứng ngay trước cổng, sau đó còn đi với hai anh đó nữa chứ!
Khóe miệng cô nhếch thành một đường thẳng tuyệt đẹp, cô khoanh tay đứng tựa mình vào cánh cửa nhà vệ sinh, cách bọn đang nói chuyện say sưa kia một lớp kính, cô thong thả ung dung dòm tai nghe họ nói chuyện.
Một giọng nói lanh lảnh nồng nặc mùi giấm chua:
- Rõ ràng chị Lan Anh nhà ta nhìn rất đẹp, lại học giỏi nữa, ăn đứt con nhỏ Tâm Tâm gì đó, thế mà anh Tùng lại từ chối chị, thật đúng là nhục nhã mà!
Bạch Băng Tâm sắc mặt nhìn càng thê thảm, gân xanh nổi đầy, bàn tay đang khoanh lại cũng bấu víu nhau.
Giọng nói khác chen vào:- Khi sáng em đi qua chỗ lan can tầng ba, chỗ mà mấy đứa đồn có ma đấy, em không ngờ lại gặp con nhỏ đó đang hôn Lâm, nhìn tình tứ lắm.
Cả đám đó phồng mang trợn má, tất cả bắt đầu chửi rủa cô xối xả.
Cánh cửa phòng vệ sinh nhẹ nhàng mở ra, thân hình nhỏ nhắn múp míp xuất hiện, khuôn mặt trắng trẻo kia, đôi mắt trong veo kia nhìn bọn họ chăm chú.Cô bình thản đi qua người bọn họ, không bận tâm, nhưng gân xanh đã hiện rõ trên mặt.
- Này, con kia, mày làm lơ bọn này đó hả? - Lan Anh, người lần trước tỏ tình với Tùng thất bại đứng trừng mắt nhìn dáng cô bỏ đi, sau đó nháy mắt với một con nhỏ đứng cạnh đó kéo áo cô lại.
Cô nhìn bọn họ, đôi mắt hoàn toàn tĩnh lặng, khuôn mặt dễ nhìn đỏ lên, cả người cô hơi run, cô nhìn đám nhóc kia, một phần vì sợ khi thấy tụi nó khá nhiều người, cỡ mười lăm mười sáu đứa, còn một phần là vì sự tức giận lên đến cực điểm.
Cô cực kì ghét người khác nói xấu sau lưng mình, cho dù cô cũng không có gì tốt đẹp thì ít nhất cũng không nên nói cô như vậy, thế chẳng khác nào nói cô là cái loại lẳng lơ cả.
Thấy cô có thái độ như vậy, bọn học sinh nữ kia lại tức giận hơn, cái người vừa mới kéo áo cô lùi lại thì bây giờ đưa tay lên túm lấy mớ tóc ngắn của cô kéo lại, mỗi tội là tóc cô lại quá ngắn nên túm được hai ba giây lại tuột ra.
Cô cười gằn nhìn bọn họ, lập tức một giây sau thu lại nụ cười bước đi như cũ, cô không thích gây sự, cực kì rách việc, hơn nữa lại gây sự vì một đứa con trai, không cần phải như vậy, nếu là vào sinh ra tử cùng anh em cô sẵn sàng nhưng nếu đã liên quan đến vấn đề cá nhân thì bãi mẹ đi là vừa - đối với cô chính là như vậy.
Cô nhấn nhịn sự tức giận trong lòng, khoan hồng cho bọn họ mà đi, thế nhưng bọn họ thấy cô đi một mình nào chịu bỏ qua, cô chị khối trên tên Lan Anh kia chạy lại đứng trước mặt cô chặn đường, nhìn cô đanh đá hếch mặt lên:
- Mày có biết mày sai nhất ở cái gì không?
Bạch Băng Tâm nhướn mày lên, đôi mắt đen trong trẻo không còn, bên trong đó bây giờ là sự tức giận, độc ác cũng có, hung hiểm cũng có, cô có máu giang hồ lâu rồi, đi theo Lâm từ nhỏ, cho dù anh không cho cô dính vào mấy vụ bê bối nhưng cô luôn lén lén lút lút giải quyết hộ anh, hơn nữa còn cực kì hăng trong mấy vụ này, cô lùn nhưng cực kì sung, không thể nhìn bề ngoài của cô mà trách cô được, ít nhất cô còn cao gần một mét sáu nhé.
- Không, em chỉ có chỗ sai hơn chứ không có sai nhất ạ. - Cô dịu dàng mỉm cười, mặt ngây thơ rõ, sau này cô nghĩ lại, thấy mình bây giờ cực kì giả tạo, không sai, đúng là giả tạo hết nói.
Một cái tát bay vào mặt cô tức thì, Lan Anh quát:
- Mày còn già mồm à, mày dám quyến rũ Lâm rồi thì chớ còn dám quyến rũ Tùng hả?
Nói xong, một cái tát lại bay vào mặt lần nữa.
Tâm vẫn nhìn cô ta, nhưng cô không khóc, khuôn mặt đỏ lên in dấu năm bàn tay nhưng chỉ giống như khi cô ăn ớt thôi, không ăn thua.
Cô ta dùng sức cũng mạnh, nhưng mà không thấm bằng mấy đứa con trai được.
Lan Anh nhìn biểu hiện bình thản của cô như vậy càng tức, định bụng giơ tay tát cô thêm thì tay cô đã lập tức chặn lại, nắm chặt tay chị ta.
Bép! Cô tát lại chị ta một cái.
- Em không liên can gì đến chị nhưng chị lại tát em.
Bép! Cô tát chị ta thêm một cái nữa.
- Anh Tùng và đại ca thích ai là chuyện của họ, em không quan tâm, mà chị yên tâm, đại ca đối với em giống như huynh đệ thôi, còn anh Tùng xem em đơn giản chỉ như một đứa em gái, không cần lo đâu ha. Hơn nữa, hai người này mà biết có một fan hết lòng bảo vệ hai người đó như chị chắc chắn sẽ thủ thân như ngọc, không dám làm liều đâu.
Cô buông lỏng tay chị ta ra rồi bước tiếp.
Lan Anh tức giận rống lên:
- Bọn mày đứng đó nhìn hả? Mau đi lên ĐÁNH CHẾT con nhỏ đó cho tao!
Cả đám chứng kiến một màn này, sợ cô cũng một vài phần, một giây sau có người hô:
- Nó có một người, mình có nhiều người, đừng sợ, mau xông lên!
Cả đám bắt đầu chạy đến kéo tóc cô, đứa thì lôi cả người cô lên, lần lượt tát cô.
Nhưng một cái tát vừa mới vào mặt cô lần nữa thì đôi mắt cô đỏ au, cô gồng lên một cái dùng bàn tay mềm mại múp míp kia đấm một cái về phía trước.
Cả bọn hăng máu quật nhau, đứa dùng tay nắm tóc, đứa dùng đôi giày cao gót đạp ra phía trước, Bạch Băng Tâm là khổ nhất, cô liên tục bị bọn họ đánh nhưng không hề nao núng mà liên tiếp đánh trả, mặt cô sưng cục lên một bên, quần áo nhàu nát, ít ra cô còn làm cho một cô bạn kia chảy máu mũi, cô kia bị cô đá thành ra nằm ôm bụng chổng vó, có đứa còn bị cô tát cho khóc.
Nhưng mà, cho dù học giỏi võ từ nhỏ, cô không cũng thể một lúc mà đấu với mười mấy tên cọp cái đang lên cơn dại thế này được, huống chi có đứa con dùng son quệt vào người cô, còn đứa thì cầm hộp phấn phang vào mặt cô, làm cô phân tán rồi nhào vào tẩn.
Chống trả thì chống trả, đấm thì đấm, nhưng mà... Sao không có ai đến cứu mình vậy hả?
Hiện tại cô đang đứng ở cửa nhà vệ sinh nữa, sát bên cạnh là nhà vệ sinh nam, cô trong lúc chống đỡ có nhìn qua bên đó thấy mấy tên con trai đứng nhìn trò hay, bọn họ ban đầu không biết là ai mà lại đi chống đội với cái bọn hổ này của trường, ra tay tàn sát cũng không nhẹ nhưng nhìn người này cũng không tốt hơn là bao, đến khi nghe thấy giọng nói của cô gái đó cùng dáng dấp nhỏ bé ẩn hiện kia thì lập tức giật mình, máu nóng cô xông lên tận mũi, cô hét lên với bọn họ:
- Bọn mày... Bọn mày mau gọi thằng Lâm đến đây cho bà, còn không... Bà... Bà thiến chết chúng mày!
Tức quá, cô tức đến không thể kiểm soát nổi, rõ ràng cô không quyến rũ ai cả, rõ ràng đại ca với anh Tùng kia chỉ đối xử tốt với cô, thỉnh thoảng trêu ghẹo một chút, cô không hề có ý gì với bọn họ, thế mà bọn này...
Sức lực của cô tăng thêm mấy phần, cô giơ chân đạp một cái, ba đứa học sinh bị cô hất ra ngã chỏng quèo ra đó, cô nhìn chỗ khi nãy bọn học sinh nam kia đứng đã không thấy ai, mặt cô nhăn mấy cái, cơn đau từ toàn bộ cơ thể truyền đến.
Má! Mấy thằng cha đó, mình bị thế này mà không thấy mặt mũi đâu!
Lâm sau khi bước vào căng tin thì lập tức đảo mắt nhìn một lượt, căng tin hôm nay cực kì đông người, đặc biệt là mấy cô học sinh nữ, anh nhìn kĩ một chút đã thấy ngay một người con trai đang bao bọc trong vòng vây của đám con gái.
Anh bước đến, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm xem thường tất cả mọi thứ, vì sự xuất hiện hiếm có của anh tại căn teen mà nhiều nữ sinh ngạc nhiên không kém, nhiều tiếng hét nữa lại phát ra, bọn họ nhìn hai hotboy làm điên đảo các bạn nữ của trường mà bàn tán.
Hoàng Bách Tùng cũng nhận ra sự khác biệt đó, khi quay đầu lại đã phát hiện cậu nhóc khối dưới kia ngồi xuống bàn đối diện với mặt mình, khuôn mặt thờ ơ như vậy nhưng cậu nhìn ra không có một điểm tốt lành gì.
Lâm nhìn trên bàn, lúc này đã chất rất nhiều món ăn vặt, hơn nữa toàn là mấy món Tâm thích, anh nhíu mày vì cái kiểu biết sở thích cô của người khác nên không vui vẻ gì, cảnh cáo là cái đầu tiên:
- Mày ăn nhanh rồi đi đi, Tâm tí nữa sẽ ăn cùng tao.
Tùng nghe vậy cũng không mảy may, vẫn ngồi yên như cũ, mặt đối mặt với cậu nhóc không biết điều kia, tự dựng nở nụ cười:
- Ơ, rõ ràng ban sáng bé Tâm nói anh bao ăn sáng mà, nhóc không biết gì thì đừng nói nhé.
Cái giọng trơ trẽn đó, Lâm nghiến răng, tay đặt ở trên đùi lúc này siết chặt thành nắm đấm, mặt nhăn nhó nhìn người kia.
Hoàng Bách Tùng nở nụ cười vui vẻ, anh nhìn những cô bạn học sinh nữ xung quanh một cái như lời cảnh cáo, bọn họ cũng giật mình biết điều mà tránh đi.
- Đồ ăn của mấy đứa học sinh nữ cho anh đấy, thích thì ăn đi, tí nữa dù sao cũng có mấy người sẵn lòng cho nên Tâm cũng sẽ có phần. - Anh đưa tay lên xoa xoa cằm, chân bắt chéo sáng một bên, đôi mắt nâu thẫm kia nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt làm người khác khó hiểu tràn đầy trên mặt.
Lâm nhếch miệng cười hời hợt, không nhanh không chậm mà buông một câu bình tĩnh:
- Loại ăn bám con gái có gì hay, sao phải hạ thấp mình như vậy?
Câu nói này nếu như Lâm nghe người khác nói mình như vậy chắc chắn sẽ nổi sùng lên mà sống chết với tên đó một phen, nhưng anh đánh giá quá thấp con người trước mặt này, anh ta không hề mảy may với câu nói của anh mà lẳng lặng nói:
- Không phải ăn bám, là một loại ân huệ mà thôi.
Người khác cho, tại sao mình không nhận? Người ta đã có lòng làm cho mình, mua cho mình ăn, nếu không nhận, chắc chắn họ sẽ rất buồn.
Để khiến cả hai cùng vui, không phải mình nên nhận sao?
Hơn nữa, bây giờ, anh cũng không thể ra tay hào nhoáng được, vì cô nhóc kia chắc chắn sẽ phát giác ra.
Tuy ngốc nghếch nhưng không khờ.
Hai người con đấu mắt nhau, không khí trong căng tin giờ như tóe lửa, khói muốn bốc lên nghi ngút, đến khi cặp mắt của Hoàng Bách Tùng nhướng ra ngoài cửa sổ thì vài ba tên học sinh nam chạy lại chỗ Lâm, thở hổn hển mà nói:
- Lâm, mau... Mau đến phòng vệ sinh nữ... Tâm... Đang bị đánh...
Nói được câu đó, cậu học sinh nam vuốt vuốt ngực, mấy người đi cùng cũng phân bua mấy câu, chưa nghe đến câu thứ hai thì Lâm lập tức đứng dậy, theo đó Tùng cũng hoảng hốt bật dậy chạy theo, bóng dáng cao lớn của hai cậu hot boy kia biến mất trước cửa căn teen, mấy học sinh nhiều chuyện bắt đầu xì xào bàn tán, nhiều đứa dồn dập hỏi chuyện mấy cậu kia, chủ căn teen cũng tái mặt mà gọi điện cho hiệu trưởng.