Tôi tức tối chạy ra, nhưng hắn nhanh như chớp ấy, mới đây mà chẳng thấy đâu nữa. Hừ, cậu ta đúng là cái tên lạnh lùng kiêu ngạo đáng nguyền rủa nhất thế gian này mà! Hắn đã không nói thì thôi, chứ hễ mở miệng ra là toàn mấy lời khinh thường nhan sắc của tôi. Nếu hắn ghen tị với vẻ đẹp trời ban của tôi thì cũng đừng tỏ thái độ như thế chứ. Bởi người ta nói đẹp quá cũng khổ! Cơ mà trước giờ chỉ có con gái với nhau mới ghen tị nhan sắc của nhau thôi mà ta?! Không lẽ hắn là...
Ôi trời, không phải chứ! Ngẫm nghĩ lại thì việc này không hẳn không có cơ sở, bằng chứng là trước giờ có biết bao thiếu nữ xinh đẹp tỏ tình đều bị cậu ta phũ phàng từ chối đó thôi. Ái chà chà, nếu thật vậy thì... tiếc thật đấy! Mặt mũi nhìn cũng sáng sủa mà lại... như thế! ^^ (phải công nhận là trí tưởng tượng của tôi ngày càng phong phú, mai mốt trở thành nhà văn nổi tiếng chứ chẳng chơi ^^ )
Thôi thì đằng nào cũng trống tiết, xuống sân chơi cho đỡ chán, tiểu thuyết có đem theo đây này. Lòng hơn hớn rảo bước qua canteen, tính mua một cái bánh mì ngọt ăn sáng thì tôi bắt gặp một cảnh hết sức " thú vị ":
- Huyền uống Coca không? Tui mua cho - Quang nói rồi nở nụ cười
- umhhh tui uống gì cũng được! - Huyền nhà ta cũng đâu kém cạnh gì, dùng chất giọng ngọt như mía đáp lại
- Vậy cô ơi, bán cho cháu hai chai C!
Ặc! Tôi suýt sặc. Cái cậu Quang này đúng là hài thật đấy. Rủ con người ta uống Coca cho đã rồi mua C! Nhưng có vẻ Huyền không để ý lắm, hai đứa cầm nước rồi cười cười nói nói trông thật thân thiết. Uầy, đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn! Có trai là sẵn sàng đá văng con bạn thân này qua một bên thế hử? Còn nhớ hôm trước bọn tôi đang ngồi ăn khoai tây chiên, xem phim ở nhà nó thì cậu Quang kia tới, bảo là trả cuốn sách nó sơ ý bỏ quên trong lớp í mà. Nàng ta cảm động lắm cơ, cảm động đến nỗi lấy dĩa khoai nóng hổi tôi mới chiên xong chưa kịp ăn miếng nào mời trai luôn đấy. Rồi còn mặt dày biện minh rằng ăn nhiều khoai tây chiên sẽ không tốt cho nhan sắc nghiêng thùng đổ rác của tôi, dầu mỡ sẽ khiến gương mặt tôi nhanh phai chống tàn gì gì đó. Mà tôi đây cũng thuộc kiểu người " bao dung, độ lượng " nên cũng nở nụ cười hiền lành tha thứ. Vâng, tha thứ bằng cách lợi dụng tụi nó đang bận nói chuyện đổ luôn muỗng muối và bột nêm vào hai cốc nước cam rồi ngấm ngầm đạp xe về. Tối đó thì tôi nhận được tin hai đứa nó sặc nước cam đến suýt phun vào mặt nhau, may mà kìm chế được! Đấy, cho chừa!!!
Mà thôi, hôm nay tiết trời thoáng đãng nên cứ để đôi trẻ nó tự nhiên, còn mình thì vào vườn trường là tuyệt nhất. Ở đấy vừa đẹp vừa lãng mạn, lại còn yên tĩnh nữa! Một không gian quá hoàn hảo để đọc tiểu thuyết ngôn tình!! ???? YOLO!!!
Ở đây đúng là tuyệt vời, trồng toàn hoa đẹp không nhé: hoa hồng đỏ rực rỡ, sang trọng như nữ hoàng dưới cái nắng dịu dàng của buổi sáng, hoa ly trắng muốt, đẹp một cách thuần khiết và dịu dàng đến động lòng người, nhưng điều làm tôi chú ý nhất chính là bụi hoa thạch thảo tím ở góc vườn, khác với những loài hoa khác, thạch thảo mang một vẻ đẹp mộc mạc mà thu hút. Ngoài ra thạch thảo còn tượng trưng cho tình yêu và vẻ đẹp thanh tú, nữ tính. Đôi khi thạch thảo cũng tượng trưng cho sự chín chắn vì nó thường nở vào cuối thu, khi mà đa số các loài hoa khác đã tàn. Bởi vậy ngay từ nhỏ tôi đã chết mê loài hoa này, lúc nào cũng rủ anh Ju đi hái hoa thạch thảo. Anh không thấy phiền mà còn rất vui vẻ nữa kìa.
Đang hoài niệm về một thời tuổi thơ đầy màu hồng thì chợt ngửi thấy hương trà xanh khi nãy... Này, đừng có nói...
- Heo ngốc, cậu làm gì mà ngẩn ngơ như bò đeo nơ vậy?
Đấy, linh cảm của tôi lúc nào cũng đúng một cách chết tiệt như vậy! Cái tên Minh Khôi này đúng là đáng ghét, tôi mà hắn ví như con bò đeo nơ với chả heo ngốc. Bộ cậu ta tưởng tôi là cái trang trại vinamilk hả trời?? Đúng là tức chết mà:
- Tôi làm gì thì mặc tôi, đâu ảnh hưởng gì tới nhan sắc chim sa cá chết chìm của cậu đâu - tôi lè lưỡi trêu ngươi người phía trước rồi sang chảnh bước tới chiếc ghế đá gần đấy, lật truyện ra đọc. Thế mà còn có tên mặt dày không biết ngượng cũng hạ người ngồi xuống cạnh tôi. Liếc hắn một cái, tôi bèn xích người qua một tí, hắn cũng manh nha xích người về phía tôi. Bực bội, tôi liền xích qua hai tí, hắn cũng không tha, xích theo như đang muốn gây chiến vậy. Giờ có ngu mới xích nữa, có mà xuống đất ngồi như chơi. Đến nước này thì tôi mặc kệ, hắn muốn làm sao đó thì làm!
- Tôi hôi lắm hay sao mà cậu né tôi như né tà thế? - hắn nhìn bâng quơ lên trời, cất giọng trầm lạnh hỏi
( im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ! )
- Xe đạp của cậu...
- Hả?? - kiểu này muốn im lặng cũng không được
- Xe đạp cậu hôm qua tôi đã nhờ người đem về...
WHAT? Sao cậu ta biết địa chỉ nhà tôi?
- Sao cậu biết....? - mở miệng định hỏi thì hắn cắt ngang
- Hỏi bạn cậu!
Rồi! Cái này là con Huyền chứ không ai khác. Đúng là cái đồ buôn dân bán nước, phản thầy bội bạn!! >