Cuối cùng thì lễ hội cũng đến
Trường Hồng Hà giờ đây đang đắm chìm trong một bầu không khí vô cùng náo nhiệt và rộn rã. Lễ hội lần này chính là một dự án từ thiện mà nhà trường đã đồng kết hợp với quỹ “ The heart foundation “ - một quỹ từ thiện có tiếng trong nước nhằm giúp đỡ những trẻ em nghèo hiếu học. Chính vì lẽ đó mà lễ hội thu hút rất nhiều những học sinh trường khác tham gia. Ai ai cũng phải trầm trồ trước sự chuẩn bị của những học sinh khối mười một trong công việc quyên góp tiền. Những hàng quán được thiết kế và trang trí vô cùng kì công cùng những món hàng lưu niệm cực kì bắt mắt. Bên quầy hàng ẩm thực cũng chẳng chịu thua kém gì khi những món ăn vặt nổi tiếng trong thời gian gần đây liên tục “ cháy hàng “. Mọi người ai nấy đều nở trên môi nụ cười rạng rỡ, phải nói là thật sự vui vẻ!
Thế còn những chàng trai, cô gái lớp A của chúng ta thì sao nào?
- Ôi trời! Đông đến thế ư?? - Huyền không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy số lượng khán giả đang càng lúc càng tăng lên trong khi đến tận nửa tiếng nữa thì vở kịch mới bắt đầu. Cô nàng thật sự không ngờ vở kịch lần này lại được quan tấm đến thế
- Có gì lạ đâu! - Hạ Thảo bình thản nói, tay vặn lấy nắp chai nước rồi uống một hơi - Với cái sự quảng cáo nhiệt tình và đầy chuyên nghiệp của các mỹ nam lớp ta thì đố em nào thoát được, mày không nhìn thấy hầu hết các khán giả đều là nữ sao?
Huyền nghe vậy thì cũng gật đầu xác nhận. Đúng thật là số lượng nam nhân trong khán phòng chỉ chiếm một lượng vừa phải, nữ thì hoàn toàn áp đảo. Bất chợt cô khẽ rùng mình khi nhìn thấy một nụ cười quỷ dị hiện hữu trên môi Thảo. Chết thật, không biết nàng Thảo đang nghĩ điều ghê gớm gì nữa đây.
Cùng lúc đó ở ngoài cổng trường....
- Trời ơi!!!!!!!
Vừa đưa xong tờ quảng cáo cho một nữ sinh với nụ cười dịu dàng, thân thiện, Quốc Minh ngay lập tức bị tiếng than long trời lở đất của Phú làm cho giật mình, nhìn qua thì thấy anh chàng đang dựa người vào cái cây bên cạnh với bộ điệu chán chường. Thấy bạn mình như vậy Minh đành lắc đầu đầy vẻ cảm thông:
- Số trời đã định chúng ta làm khổ sai rồi Phú ạ. Giờ mày có ngồi đó than trời trách đất cũng chẳng được kết quả gì đâu!
- Đúng vậy đấy! - Tuấn nói giọng “ đau khổ “ - Thảo “ bà chằn “ giao cho chúng ta công việc là phải đi phát những tờ giấy giới thiệu về vở kịch cho các học sinh khác thì tao nghĩ chắc Thảo cũng thấy chúng ta có nhan sắc đủ tiêu chuẩn để làm cái việc này. Thôi thì cứ xem như đó là một lời an ủi chưa được nói ra!
- Bộ mày không nhớ hôm qua Thảo “ bà chằn “ hàn khí ra sao à? Mày mà không làm tốt việc thế nào thì cái tên của mày cũng sẽ được vinh dự khắc lên bia mộ trước niềm tiếc thương của đồng bào A đấy!
Phú nghe lũ bạn chí cốt nói vậy mà không khỏi thở dài. Thật sự là bây giờ cậu đang không ngừng “ nguyền rủa “ số phận vì đã “ lỡ “ ban cho cậu vẻ đẹp trai ngời ngời để giờ đây phải đi làm cái việc này. Mặc dù mới đầu nhìn thì thấy cũng chẳng mấy vất vả, phải đến một tiếng sau cậu mới “ thấm “ được độ mệt mỏi của công việc này. Thử hỏi làm sao không mệt khi suốt một tiếng đồng hồ cứ phải ngoác miệng ra cười như một thằng điên thì ai mà chịu cho nổi ( cái này là do anh ấy nghĩ quá thôi chứ nãy giờ ai cũng nở trên môi nụ cười thân thiện , thu hút đến thế mà! Tại ảnh mỏi miệng nên mới vậy đó )
- Hạ Thảo, bà thật là độc ác!!! - Phú ngửa mặt lên trời cảm thán
- Hắt xì!
- Mày sao vậy? Bị cảm à?
- Không phải, hình như có người mới nhắc tao - Lấy tay day day chiếc mũi, Thảo quay sang cô nàng Bảo Lam đang tỉ mỉ hóa trang cho các “ diễn viên “ - Hạnh Nguyên đã xong chưa? Quay qua đây cho tao chiêm ngưỡng nhan sắc coi!
Kết thúc công việc, Bảo Lam quệt mồ hôi trên trán mà nở nụ cười đầy mãn nguyện. Nguyên có chút ngập ngừng, cô nàng quay về phía sau. Bất chợt nhận ngay ánh mắt trầm trồ của mấy đứa bạn chĩa về phía mình. Hạ Thảo gật gù hài lòng:
- Rất tốt! Trong cảnh đầu mày phải hóa thân vào một cô gái có cuộc sống bất hạnh nên tạo hình như thế này rất phù hợp!
Nguyên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Cô tự nhìn lại bản thân mình: trên người đang khoác một chiếc đầm dài qua gối màu nâu sờn cũ của những người hầu trong các gia đình quý tộc ngày xưa của phương Tây. Ngoài ra Tuyết còn chu đáo cắt vài miếng vải khác màu may thêm lên vài chỗ của chiếc đầm để trông có vẻ chắp vá, khổ cực (!) Tóc của cô được Lam búi thấp buông lơi vài sợi lên cổ, trên đầu thắt một chiếc khăn choàng nhỏ màu trắng khá vừa vặn. Gương mặt thanh tú cũng được trang điểm khá đơn giản với đôi môi hồng nhạt. Bây giờ nhìn cô y hệt một Lọ Lem đích thực: khổ nhưng đẹp! ( = _ = )
Trong khi Hạ Thảo và mọi người đang tấm tắc trước vẻ ngoài của nàng Lọ Lem thì chợt nghe thấy tiếng “ gào thét “ của ai đó:
- Thôi mà Tuyết, tui cầu xin bà luôn đấy! Làm ơn chừa lại cho tui một chút nhan sắc để tui không cảm thấy có tội lỗi với gia đình đi! Bây giờ nhìn tôi chả khác gì một thằng biến thái thích mặc đồ phụ nữ cả!!
- Làm gì nghiêm trọng tới mức đó!! Với lại nhìn ông đâu có đến nỗi nào đâu. Ông đừng có chạy nữa coi, để tôi đính thêm cái kẹp này lên tóc nữa là xong rồi!
Nghe hai giọng nói đang chí chóe nhau một lúc một gần mà Nguyên không khỏi hồi hộp sắp có chuyện vui xảy ra. Quả đúng như dự đoán! Từ phía bên trong Hùng hối hả chạy ra với bộ dạng không thể nào bá đạo hơn: cậu đang khoác trên người bộ đầm diêm dúa và không kém phần sặc sỡ với ba tông màu “ đèn giao thông “ huyền thoại được trang trí thêm bởi những chiếc ren trắng. Mái tóc giả xoăn tít màu bạch kim kết hợp với gương mặt được trang điểm “ đậm đặc “ đến buồn cười. Giờ nhìn cậu chả khác gì một quý bà U cả
- Ha ha ha - Huyền cười không tự chủ - Ha ha ha!!! Ôi trời ơi, nhìn ông Hùng kìa! ! ! ! Ha ha ha
Thảo nãy giờ cũng cố kìm nén dữ lắm nhưng cuối cùng cũng phải bật ra tiếng cười , các bạn nữ khác trong cánh gà cũng phải che miệng cười trước bộ dạng có một không hai của Hùng. Nguyên còn lịch sự hơn, vội quay mặt sang chỗ khác mà lén cười đến vai run lên cả. Tội nghiệp cho chàng Hùng nhìn mấy đứa con gái cười như mắc bệnh mà ôm mặt đầy “ tổn thương “
- Đấy! Bà thấy chưa Tuyết? Bà hại tui rồi đó
Sau một hồi cười nghiêng ngả, cuối cùng Nguyên cũng đã lấy lại được sự “ bình tâm “ mà quay sang cậu bạn, vờ ho lên mấy tiếng:
- E hèm, thật sự thì nhìn ông rất là.... dễ ấn tượng lắm đấy Hùng. Cực kì đẹp lão luôn!
- Đúng đúng! Rất đẹp lão!! - mấy nàng kia cũng ra sức gật đầu đồng tình
Bất chợt, một mùi hương trà xanh quen thuộc thoảng nhẹ qua mũi làm Nguyên cảm thấy kì lạ. Liền vỗ nhẹ vào mặt mình mấy cái để chắc chắn rằng bản thân đang tỉnh táo
“ Chết thật, hình như mình bị cậu ta làm cho ám ảnh rồi “ - Nguyên lẩm bẩm
- Ai làm nàng ám ảnh vậy Lọ Lem?
Một giọng nói trầm lạnh khẽ thì thầm bên tai kèm theo hơi thở ấm nóng của ai đó phà vào cổ làm Nguyên giật mình quay ra phía sau mà suýt choáng. Trước mặt cô là một chàng trai cực kì quyến rũ. Mái tóc cắt xéo kiểu Hàn Quốc bình thường giờ được nhuộm một màu nâu mật ong dịu mắt với phần mái được vuốt ngược về phía sau. Đôi mắt ưng sắc lạnh vừa thu hút lại vừa khiến cho người khác có cảm giác say đắm đến tê người. Gương mặt điển trai mang một thần thái kiêu ngạo và có chút gì đó quý tộc cùng cái dáng người cân đối chạm ngưỡng một mét tám. Nguyên thật không tin vào mắt mình! Nam thần đang đứng trước mặt cô sao?
Mấy đứa con gái nhìn thấy hắn ngay lập tức trao cho cậu ta cái nhìn trìu mến đầy hình trái tim. Còn Nguyên thì trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ: phải đi xin chữ kí người hóa trang cho cậu ta mới được! ( Tác giả: Ặc! Người ta đẹp trai sẵn rồi chị ơi!!! )
- Phải công nhận Khôi đẹp trai thật ha tụi bây!!
- Đúng đó, tao nhìn mà vẫn còn xao xuyến đây nè! Khôi mặc áo đuôi yến trắng nhìn hợp ghê luôn!!
Tiếng xì xầm ngưỡng mộ cất lên nho nhỏ nhưng cũng đủ để Nguyên nghe thấy. Chậc chậc, sao con gái bây giờ lại mê trai đến như vậy chứ??!!
- Tạm được - hắn hờ hững đánh giá, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ đến mê người. Nhưng Nguyên lại không nghĩ vậy, cái điệu cười đó, cái giọng điệu đó, nghe sao giống như đang trêu chọc cô vậy. Đúng là đồ đáng ghét!! Cô mất công ngồi cho Bảo Lam tô tô vẽ vẽ một hồi mà chỉ phán cho hai chữ “ tạm được “ thôi sao? Dễ điên thiệt chứ!
- Đúng là có mắt không tròng! - Nguyên đốp lại
Hắn nhún vai:
- Tôi chỉ nói sự thật
- ANH KHÔI ƠIIIII ! ! ! ! ♡♡♡
Nguyên tính đáp trả lại nhưng ngay lập tức lại bị cái tần suất âm thanh vô địch ấy cắt ngang. Bởi vì nó quá quen thuộc nên cô nhanh trí đứng cách xa hắn một mét để tránh vạ lây. Quả đúng như dự đoán, Ngọc Ly từ đâu phi thân vào trong cánh gà rồi nhảy lên ôm chầm lấy cổ hắn giống y hệt hôm trước vậy. Tụi con gái nhìn thấy mà há hốc mồm vì kinh ngạc, còn Nguyên thì chỉ biết lắc đầu.
- WOW! Hôm nay nhìn anh giống y hệt một hoàng tử ấy!!! - Ly nhìn hắn cười tít mắt trông rất dễ thương
Hắn có vẻ còn hơi chấn động nên day day thái dương, hỏi cô bé đang bám dính lấy mình:
- Sao em vào được đây?
- Hihi, có gì khó đâu anh! Em chỉ cần nháy mắt và hôn gió mấy cái là các anh canh ở ngoài kia mất cảnh giác liền!
Ặc! Nguyên suýt sặc!! Ông bà ta nói chả bao giờ sai: anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Ly mới làm có mấy động tác như thế mà đã lơ là để người khác bước vào trong cánh gà thế này rồi. Kì này chắc khó mà giải thích với Thảo bà chằn đây!
- Anh là hoàng tử vậy chị nào là Lọ Lem vậy? - Ly nũng nịu hỏi
Không hẹn mà đồng loạt tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn đến Nguyên đang đứng ngơ ngẩn trong góc phòng. Cô nàng nuốt nước bọt rồi gượng cười, giơ hai ngón tay làm hình con thỏ chào cô nhóc kia:
- Hi!
- TẠI SAO LẠI LÀ CHỊ CHỨ?????
Nguyên nhăn mặt bịt lỗ tai lại. Đấy, biết ngay là sẽ thế này mà!
- Không được! Nhất định không được! Tôi yêu cầu đổi người, đổi người đi!! - Ly giãy nãy lên như bị chạm nọc
- Thôi được rồi Ly! - hắn nãy giờ im lặng cũng đã lên tiếng - Em ra ngoài trước đi, sắp đến giờ rồi!!
- Nhưng nhưng....
Cô nhóc tính phản khán nhưng chạm ngay vài ánh nhìn nghiêm túc của hắn thì ỉu xìu bước ra ngoài, trước khi đi còn kịp liếc cho Nguyên một cái sắc lẹm. Cô nhún vai tỏ vẻ vô tội, rõ ràng cái gì liên quan đến cậu ta đều trở nên rắc rối hết cả!
“ Ting “
Chuông điện thoại báo có tin nhắn, cô vội vàng mở điện thoại ra xem. Thì ra là anh Ju
“ Anh đã mua được vé xem em diễn rồi đây! Cố lên nha nhóc!! “
Cô mỉm cười, anh lúc nào cũng quan tâm đến cô như vậy, rõ là người anh tốt!
______________________________________________♢♢♢♢ _________________________________________________________
Phần đầu vở kịch diễn ra cực kì suốn sẻ. Khán giả bên dưới lúc thì cười sặc sụa bởi sự chanh chua của bà mẹ kế cùng cô em gái cùng mẹ khác cha của nàng Lọ Lem, lúc thì thương cảm cho thân phận con ghẻ bị đối xử khắc nghiệt. Phải nói là cố gắng dữ lắm Nguyên mới rơi được giọt nước mắt đau khổ đúng với tâm trạng nhân vật. Tưởng tượng đủ mọi viễn cảnh nghiệt ngã như rớt kì thi Olympic ngay từ vòng gửi xe, những cuốn tiểu thuyết quý giá bị chuột cắn nát hết, vv..vv.... nói chung là đủ kiểu cả. Kín đáo liếc mắt xuống hàng ghế khán giả thì thấy anh Ju mỉm cười tỏ ý khen ngợi lòng cô thấy vui vui, tự nhủ phân đoạn sau phải cố gắng hơn nữa mới được.
Đến phân cảnh nhà vua trò chuyện với hoàng tử trước lễ hội rồi. Hắn khoan thai bước ra với dáng vẻ quyền quý và có phần cao ngạo quen thuộc của mình. Ngay lập tức toàn bộ khán giả ở bên dưới đều bị thu hút bởi vẻ khôi ngô hơn người của chàng hoàng tử ở trên kia sân khấu. Nhiều nàng còn phấn khích cầm máy ảnh chụp hình cậu ta liên tục. Có người còn ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn hắn với đôi mắt đong đầy trái tim. Minh Khôi thật sự đã khiến cho trái tim vủa các thiếu nữ đây thổn thức rồi
- Hoàng tử đẹp trai quá mấy bồ ơi!!!
- Không biết anh ấy là tên gì nhỉ? Ôi nhìn ảnh kìa, quyến rũ quá!!!
- Hình như đây là Vương Minh Khôi, mỹ nam nổi tiếng bấy lâu của trường Hồng Hà thì phải!! Nghe danh đã lâu, không ngờ lại đẹp trai đến ngây ngất thế này!!!
Các nữ sinh nhỏ nhẹ bàn tán nhưng gương mặt không giấu nổi sự sung sướng khi được tận mắt chứng kiến một hoàng tử quyến rũ đang hiện diện ngay trước mắt. Cô nhóc Ngọc Ly thì ngơ ngẩn nhìn người trong mộng với gương mặt đỏ hồng. Nhưng ngược lại với người ngồi bên cạnh, Ju nhíu mày đầy khó chịu. Đây chẳng phải là cái tên đã bắt nạt Nguyên trước cổng nhà hôm trước đó sao? Đóng kịch chung với cái tên này không biết Nguyên có gặp rắc rối gì không nữa!! Anh chợt cảm thấy lo lắng. Nguyên của anh là người rất thông minh nhưng thường không có khả năng chống đỡ bằng thể lực, nếu có cũng khá hiếm. Ngộ nhỡ....
Phía bên trong cánh gà.....
- Nào Nguyên, mày hãy bặm môi lại đi, như vậy son mới đều được
- Nhưng đâu nhất thiết phải trang điểm thêm lần nữa đâu Lam - Nguyên nhăn mặt - Tao không thích trang điểm tí nào, cứ để vậy mà đi ra thôi, đâu có ai để ý lắm!
- Tại mày không quen thôi! Lọ Lem lúc này đã được bà tiên hóa phép cho xinh đẹp gấp bộn rồi, không thể giữ nguyên bộ dạng lúc đầu mà đi ra được!! - Thảo nói, tiện tay cài chiếc vương miệng màu trắng bạc khá xinh xắn lên mái tóc của Nguyên.
Nguyên thở dài đầy bất lực. Cứ tưởng chỉ cần thay bộ váy dạ hội lộng lẫy kia vào người là xong. Ai dè Lam đã kéo cô ngồi xuống ghế rồi trang điểm cho cô thêm lần nữa. Mái tóc ngắn qua vai của cô được Thảo biến tấu trở nên xoăn nhẹ từ đầu đến đuôi tóc như sợi mì ( xoăn nhẹ chứ không phải xoăn tít thò lò như một số người nghĩ đâu nhé! ). Trên cổ, sợi dây chuyền hình hoa thạch thảo trở nên nổi bật trên chiếc cổ trắng ngần. Nguyên cảm thấy có hơi hồi hộp, chả mấy khi cô trang điểm thế này, không biết mọi người sẽ nghĩ sao...
- Xong rồi đó! - Lam mỉm cười
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đặt chân xuống ghế để duỗi cơ. Ánh My chẳng biết từ đâu chạy vào, đưa cho cô một lon nước ngọt với nụ cười dễ mến:
- Nguyên nè, hồi nãy tui thấy bà có vẻ mệt nên mua, bà mau uống đi cho mát.
Nguyên trố mắt nhìn lon nước mà cảm động, Ánh My lúc nào cũng tốt bụng hết!! Cô mỉm cười cảm ơn rồi cắm ống hút vào, toan định uống trước ánh mắt có vẻ sốt ruột của My thì chàng Hùng nhảy phóc ra, giật lấy lon nước một cách thô lỗ
- Cho tui uống chút nha Nguyên, nãy giờ khát muốn chết!!
Đấy, vô duyên đến thế là cùng. Bất chợt Hùng nhìn cô với ánh mắt ngẩn ngơ đến mức quên luôn cả việc uống nước nếu không có cái nhéo đầy đau đớn của nhỏ Thảo làm cho thức tỉnh, chàng ta ấp úng:
- À à, tui uống ngay đây!!!
- Khoan... - My nhỏ giọng ngăn cản nhưng Hùng đã kịp uống cạn lon nước. Nhỏ đờ người ra. Xong phim rồi!!!
- Hà, đã quá, giờ tui đi thay đồ đây, mặc cái đầm này thêm một giây nài nữa chắc tui chết mất - Nói rồi Hùng vọt ra ngoài không do dự
Thảo lắc đầu ngán ngẩm:
- Đồ vô duyên!
- Ê, tới phân cảnh tiếp theo rồi, mày xong chưa Nguê.... - Chữ “ Nguyên “ chưa được đẩy ra đầy đủ thì Huyền bỗng im bặt, sau đó nở nụ cười hào hứng - WOW!
Nguyên khó hiểu nhìn biểu hiện của Huyền, bộ trông cô quái lạ lắm sao? Nhưng do đã tới lúc mình diễn nên cô cũng bước ra ngoài và tạm dẹp cái suy nghĩ này qua một bên....
Còn tiếp...
Đôi lời tác giả: vì một số lý do vô cùng củ chuối nên Như xin được phép tách vở kịch ra làm hai chap, mong các đọc giả thông cảm và thưởng thức vui vẻ!