Cánh cổng tòa biệt thự từ từ mở ra cho chiếc xe sang trọng tiến vào trong. trên xe một cô gái buớc xuống với Cai vali to ụ cô mệt nhọc đưa tay lau mồ hôi rồi kéo vali vào trong. Mọi nguời nhìn thấy cô thì cúi đầu chào cô mỉm cuời đáp lại.tới giữa nhà thì cô vứt luôn cái vali xuống chạy thẳng vào nhà ăn để tìm nuớc vì cô khát sắp chết rôi. Thấy cô uông không ngừng bà quản gia mỉm cuời nói
- tiểu thư uống từ từ thôi không sặc
-cháu đã nói bà rồi đừng gọi cháu là tiểu thư gọi cháu là bảo ngọc được rồi
Nghe nhỏ nói xong bà chỉ cuời chợt nhớ ra việc gì quan trọng nhỏ Liên àk lên
- bà ơi thiên băng có nhà không
-cô chủ đang ở trên phòng
Nghe bà qủan gia nói xong nhỏ đã phóng nhanh lên phòng nó.đứng truớc cửa phòng nó nhỏ gõ cửa mà chả lên tiếng bực mình nhỏ đạp một phát cánh cửa bung ra. Vừa nhìn thấy nó ngồi cạnh cửa sổ nhỏ bực mình quát
-con kia tao gõ cửa sao mày không lên tiếng
Nó thì đang nhìn vào khoảng không vô định nào đó nhàn nhạt đáp
-ra ngoài gõ cửa rồi vào
-mày...mày... Mày
Nhỏ tức điên với nó mất nhưng không làm gì đuợc vì nhỏ có nhiệm vụ cao cả hơn mà. Tiến tới chỗ nó nhỏ nhẹ nhàng hỏi
-mày đầng làm gì thế????
-đừng vòng vo vào vấn đề chính
Nghe Nó nói vậy nhỏ như cá gặp đuợc nuớc cứ khua chân múa tay kể lể nó không chịu đuợc nữa đành lên tíêng
-stop mày muốn ở đây và đi học
Nhỏ gật đầu lia Loa
-tùy mày mà mày kêu đi học hả
Nó ngạc nhiên hỏi nhỏ chỉ nhận đuợc cái gật đầu
-có gì đâu đi học cho đỡ chán mày cũng phải đi với tao
Chưa để nó lên tiếng nhỏ đã cắp mông chạy về phòng để sắp xếp đồ đạc.phòng của nó đối diện phòng nhỏ nhưng phòng đuợc sơn màu khác nhau. Phòng của nhỏ thì màu hồng còn phòng nó là màu đen.
Khi nhỏ về nó vẫn vậy chỉ nhìn vago khoảng không vô định nó thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn với cuộc sống bon chen ngoài kia.