Khi nó tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở căn phòng xa lạ, mùi bác hà quẩn thuộc trên người hắn, nó nghĩ là phòng của hắn. Lấy điện thoại ra xem giờ thì đã hơn giờ rồi. Hàng trục cuộc gọi từ bà quản gia nó thở dài
- tiêu thư đi đâu từ hôm qua mà tôi gọi không nghe vậy
Bà lo Lắng hỏi nó
- cháu đi công tác phải mấy tháng nữa cháu mới về.
- tiêu thư nói thật chứ tôi thấy giọng tiểu thư.....
- cháu có việc rồi
Nói xong nó cúp máy luôn vì nó không muốn bà lo lắng cho nó.
Cốc....cốc...cốc
Người ngoài cửa vẫn cứ kiên nhẫn gõ cửa người trong phòng thì trả lên tiếng cứ ngồi yên đó.
- ta là ông của huy cháu không cho ta vào sao
Giọng nói nghiêm nghị vang lên. Nó nghe vậy có chút phản ứng
- ông là chủ cháu là khách sao ông lại gõ cửa
Nghe tiếng nó vọng lại ông vui vẻ mở cửa bước vào. Tiến tới chỗ ghế cạnh giường nó.
- Hazzzzz thế là cháu không biết tính của thằng huy rồi nó không muốn ai vào phòng của nó mà nó không cho phép kể cả ông
Ông đang nói xấu thằng cháu trai qúy tử của ông trước mặt nó
- cháu xin lỗi
Nó cúi đầu xin lỗi ông.
- ha ha không sao
Ông cười vui vẻ với nó
- cháu với huy là thế nào
Nghe ông hỏi vậy nó trầm ngâm suy nghĩ
- cháu với anh ta chỉ là bạn
Nghe nó nói vậy ông có chút buồn buồn tưởng mình sắp có cháu dâu rôi.
- ta nhìn cháu rất giống một người bạn của ta đấy. Tính cách lạnh lùng như ông ấy vậy không thích nói nhiều và cũng chả thích trả lời ai
- người đó là ai ạ.
Nó tò mò hỏi ông nhìn ánh mắt của nó ông liên bật cười đôi mắt đen lây trong vèo tóat lên sự lương thiện nhìn vào ánh mắt đó có thể ta thấy một lực hút nào đó khíên ta không rời khỏi được
- ông ấy là......
- băng mày sao rồi
Nhỏ vô duyên mở cửa phòng hắn ra chạy thẳng vào chỗ nó mà không để ý ông hắn ngồi bên cạnh nó. Bèn đưa tay gãi đầu
- cháu xin lỗi ông ạ
Nhỏ cúi đầu chào ông hắn. Nhìn thấy nhỏ vui vẻ hoạt bát thân thiện vậy ông mỉm cười rồi đi ra ngoài.ông hắn vừa ra thì tụi hắn cũng bước vào, cái loa phát thanh của nhỏ lại hoạt động hết công suất.
- con này ai cho mày ra viện sớm thế hả bây giờ còn nằm ở phong trai nữa, mày có biết tao lo cho mày lắm không, nêm tao phải trốn học đấy
Nhỏ cứ Tha nói một chàng rồi bị cậu kéo ra
- oái tên ô xin này anh làm gì vậy thả tôi ra.
Nhỏ vừa nói vừa đánh cậu cậu thì cười hì hì với nhỏ, làm nhỏ tức chết mất.
- cậu có sao không
Là quỳnh chi do nghe tụi hắn kể nó bị đâm nên đến thắm.nhỏ năng nỉ ỉ ôi mãi họ mới đồng ý. Tha nó không trả lời thì cô cũng không hỏi gì nữa.
- mọi người ra ngoài đi tôi thay quân áo cho thiên băng
Ai cũng nhìnnhỏ như sinh vật lạ họ chưa cả noi gì đã đuổi họ đi rôi, thấy vậy nhỏ cười làm hòa.
- băng trắc nó chưa ăn gì nên anh xuống chuẩn bị cháo đi
Nhỏ chỉ tay về phí hắn. Rồi quay sang cậu với vô
- hai người đi mua cái gì đi hôm nay chúng ta sẽ làm tiệc ngoài trời.
Nghe vậy cậu bĩu môi còn cô thì vui vẻ lắm vì cô rất muốn làm bạn với tụi nó.
Nhỏ đuổi hết người đi rồi tới ngồi cạnh nó.
- sao mày lại đợ hộ huy nhát dao đó
Nghe nhỏ hỏi vậy nó chỉ nhún vai
- phản xạ thôi
- ai đã đâm mày
Nhỏ mặt hình sự hỏi nhỏ thật sự nhỏ sẽ không bỏ qua cho bất kì ai làm tổn thương tới nó.
- không phải mày đã giết hết rồi sao còn quan tâm
Nó giọng lạnh lùng lên tiếng
- chưa còn một tên lợi dụng đám đông đã bỏ đi tao nghĩ là đứa bắt mày
Nghe nhỏ nói vậy nó ngạc nhiên nhỏ nhân từ với người khác vậy sao
- tao chỉ biết tên phong
Nhỏ chỉ gật đầu
- chuyện sáng hôm qua
- là thiên thiên
Nó lên tiếng giọng nói nhẹ tênh ánh mắt lóe lên tia thích thú.
Chợt hắn mở cửa bước vào làm nó với nhỏ giật mình
- sao anh không gõ cửa
Nhỏ lên tiếng bất mâm
- phòng tôi
Đối với nó thì nhẹ nhàng với nhỏ thì lạnh tanh. Nghe vậy nhỏ bĩu môi. Trên tay hắn cầm bát cháo gà, nhìn cháo nó chả muốn ăn một tí nào bèn lắc đầu liên tục không chịu ăn, hắn thì cứ ép nó ăn. Nhỏ cũng không muốn ở lại nên đã đi xuống nhà đợi cậu với chi về.
- em không ăn thì sao khỏi được.
Cái con người ngoan cố này nói gì cũng không nghe không chịu ăn làm hắn mệt gần chết.
- sao bây giờ anh quan tâm tôi vậy
Nó đưa đôi mắt dò xét nhìn hắn.
- ăn đi, nhiều chuyện
Hắn đặt bát cháo lên tay nó rồi lạnh lùng ra ngoài.
Ở duới vườn
- tên đầu heo kia anh không qua làm đi mà đòi ăn hả.
Nhỏ chống hông quát cậu đang trèo lên cây hái mận
- mau xuống nhanh lên
Cậu bèn lật đật tụt xuống
- ghê như bà chăn sau này chó nó lấy
Cậu hất cao mặt nói với nhỏ
- anh mơ làm chó cũng chưa lấy được tôi
Nói xong nhỏ phủi mông quay đi.
- anh đi nướng thịt đi
Nói xong nhỏ chạy lon ton qua chỗ quỳnh chi
- chi đang làm gì vậy
Nhỏ tươi cười nói với chi. nhỏ cũng không giận chi nữa còn muốn chi làm bạn mình
- tớ đang nhặt rau cậu nhặt dùm mình nhá
Nghe chi nói xong nhỏ ngồi phịch xuống bãi cỏ, Cậu nhìn thấy vậy thì phì cười. người ngồi nói chuyên vui vẻ
- chuyên hôm đấy cậu cho tớ xin lỗi, chỉ vì tính tiểu thư mà...
Chi cúi đầu vẻ hối hận
- không sao mà
Nhỏ cười
- chúng ta làm bạn chứ
Nghe nhỏ nói vậy chi vui lắm, hôm nhà chi bị phá sản chi đã nhờ Những cô tiểu thư bạn chi giúp nhưng họ đều quay quay lưng với chi. Trong thâm tâm chi cũng đã nghĩ cách trả thù nó nhưng khi nó quyết định không cho nhà chi phá sản suy nghĩ đen tối đó bị dập tắt, tự nhiên chi cảm Thấy ngưỡng mộ tình bạn của nó với nhỏ.
- chi....chi..này
Nhỏ lay tay chi vì thấy chi đang suy nghĩ gì đó chả Nghe nhỏ nói gì.
- hả.... Cậu bảo gì
Chi giật mình cắt đứt dòng suy nghĩ.chợt có tiếng cậu gọi vang vọng đâu đấy
- ngồi đấy mà nói chuyện qua đây giúp tôi đi
Cậu hằm hằm đưa mắt về phía nhỏ để cậu nướng thịt một mình nóng gần chết còn minhg thì ra nói chuyện với chi.
Chi thấy cậu quát vậy thì cười công tử đào hoa của lớp lại có bộ dạng quần áo xộc xệch,lấm lém.
- cậu qua chỗ duy đi không hai người lại đuổi nhau chạy khắp sân bây giờ.
Chi huých tay nhỏ qua chỗ cậu, thấy vậy nhỏ bĩu môi
- xí làm như tớ sợ cậu ta vậy
Nghe nhỏ nói chi chỉ cười đẩy nhỏ đi. Gặp nhau là cậu với nhỏ lại cãi nhau.
- này anh làm ô xin của tôi nha
Tên đầu heo này.
- này cô gọi ai là tên đầu heo hả.
Chi nói không sai mà bây giờ cậu đuổi theo nhỏ quát ầm ĩ cả vườn mấy cô người hầu thấy vậy ôm bụng cười ngoặt nghẽo chi cũng không ngoại lệ cười tới đau bụng. Bỗng nhỏ không biết lấy vòi phun nước ở đâu phun ướt hết người cậu, cậu bức chạy lên cướp từ tay nhỏ hai người cứ giằng có cái vòi nước.
- á chi chi lại đây lại đây giúp tớ mau lên
Nhỏ la lên gọi cứu binh chi chi trả vở không nghe tiếng cứ bình thản nhặt rau
- chi không được giúp cậu ta
Cậu nói vọng lại
Nhỏ dẫm lên chân cậu chay đi
- chi cậu không ra giúp tớ lần này cho cậu biết tay
Nhỏ vừa nói vừa tạt nước vào chi vẻ mặt đắc thắng
- cậu được lắm giám tạt nước tớ tớ cho cậu biết tay
Vừa nói chi vừa lấy rau ném vào người nhỏ. Nhỏ vừa la vừa đuổi theo. một lúc sau không hiểu chi đắc tội gì với hai con ma kia mà người họ cứ đuổi theo chi
- chi tớ bảo cậu về phe tớ mà sao lại bênh tên đầu heo đấy
Nhỏ vừa nói vừa cầm vòi phun vào người chi
- cô nói ai là đầu heo
- tớ đầu hàng cả hai tha cho tớ
Chi chạy hổn hèn nói
- tội của cậu không tha được
Cuộc rượt đuổi diễn ra trong sân đồ ăn bị nước làm ướt hết rau cỏ thì dính đầy trên người hâm trên sân. Hôm nay biệt thự nhà họ hoàng chàn gập tiếng cười.
- bọn trẻ bây giờ hồn nhiên qúa
Ông nội hắn chẹp miệng nói khi thấy hắn ngồi yên lặng trên ghế
- ông nói ai vậy ạ
Hắn lễ phép hỏi ông là người hắn yêu qúy nhất từ nhỏ hắn đã sống với ông nội vòn ba mẹ hắn đi công tác suốt có khi cả năm mới gặp , lần.
- thì mấy người bạn của cháu đó chạy nhảy khắp sân lát ta phải phạt chúng dọn vườn
Ông nói xong thì cả hai đều bật cười không hiểu lí do
- cháu có chuyện gì sao
Ông quan tâm hỏi hắn
- không có gì đâu ông
- hãy nghe con tim của con mách bảo đừng cố chấp khẳng định mình chỉ yêu một người,trên đời này chẳng có gì gọi là vĩnh viễn tình bạn lâu ngày không gặp rồi cũng thành người xa lạ. Trong tình yêu cũng vậy hôm nay đòi sống chết với người ta nhưng biết đâu vài năm sau con có thể dung động bởi một cô gái khác, đừng ngang bướng cố chấp như vậy làm con thêm khổ thôi, hay tin ta nghe trái tim con mách bảo. Lí trí sao có thể thắng nổi con tim.
Chưa để hắn lên tiếng ông đã đi vào thư phòng nằm nghỉ, hắn vẫn ngồi nghĩ cái gì đó xa xăm.
Sau khi người đuổi nhau mệt đành đi thay quần áo. Cậu thị mượn của hắn nên dễ, còn nhỏ với chi thì phải lên năng nỉ ỉ ôi mãi nó mới đồng ý vì nó không thích ai đụng đến đồ của nó, được cái gật đầu của nó là nhỏ với chi lật tung vali tìm quần áo.
- chi sẽ làm bạn của chúng ta nhá
Nhỏ hỏi nó vì nhỏ rất vui khi chi làm bạn nhỏ có thể âm ỉ nói chuyện hai người tâm sự, nó thì chỉ thể hiện bằng hành động chứ ít khi nói, chỉ cũng đưa ánh mắt chờ đơị về phía nhỏ
- tùy
Câu nói lanh lùng của nó làm chi buồn thiu còn nhỏ thì vui lắm mỗi khi nó nói tùy là đồng ý hay không là do nhỏ.
- vậy bây giờ chúng ta sẽ làm bạn
Nhỏ ôm lấy vai cô, còn cô nghe vậy vui lắm từ giờ có thể làm bạn với tụi nó rồi thế là cả hai nhảy lên giường của hắn ngồi liên thuyên đủ thứ chuyện nó thì chỉ ậm ừ cho qua để cho nhỏ với cô ngồi nói chuyện.
- tôi thấy duy thích cậu đấy.
Đang nói chuyện váy vóc cô bay qua luôn cậu làm nhỏ đang cười cũng thu lại
- cái tên lăng nhăng đó thì yêu đương gì
Nhỏ lên tiếng phản bác
- thôi kệ cậu ta đi chuyện tỉnh cảm yêu thì đến bên nhau không thì như hai đường song song không bao giờ gặp được
Cô gật đầu nghe nhỏ giảng triết lí.
- laptop đâu
Nó bấy giờ im lặng cũng lên tiếng nghe nó hỏi nhỏ phi thân tới vali đưa nó cái laptop. Căn phòng lại chìm vào im lặng không ai nói với ai câu nào, nhỏ với cô thì bụng đã đói meo từ sáng giờ đã ăn gì đâu, trốn học qua đây thăm nó mà nó trả nói gì.
Cốc....cốc....cốc
- mời vào
Cô gái hầu không giám vào phòng hắn nên chỉ giám đứng ở ngoài cả cái nhà này chỉ có hắn với ông mới được vào, nếu hắn chưa cho phép mà giàm vào thì đuổi việc lập tức
- ông chủ kêu các cô xuống ăn trưa với ông cho vui
Nghe xong nhỏ với cô phóng như tên lửa xuống làm cô người hầu xít bị cánh cửa đập vào may trời cao phù hộ cho cô.
Bàn ăn hôm nay đông lạ thường làm ông hắn cười suốt.
- cháu mời ông ăn cơm
Cả người đồng thanh. Ông cười vui vẻ rồi bảo họ ăn đi
- ông mong các cháu sẽ thường xuyên tới đây chơi
- vâng cháu sẽ tới đây làm phiền ông hoài tới khi nào ông chán
Nhỏ lém Lính lên tiếng
- cô tới đây để phá nhà thôi
Cậu bĩu môi với nhỏ nhỏ thì giơ đôi đũa lên dọa cậu, cô nhìn họ như trẻ con thì bật cười,hắn vẫn lạnh lùng thưởng thức bữa ăn trong lòng luôn lo cho nó có đói không.
- thôi hai cháu ăn đi không chòng nhau nữa, lát nữa đứa ra dọn bãi chiến trường của đứa đi
Nghe ông nói vậy mặt người méo xệch chỉ gíam nói từ vâng nhẹ nhàng, ông hài lòng gật đầu. Rồi tụi nhỏ cũng bỏ qua cái chuyện trọng đại là đi dọn vừa khi ăn xong thì lại vui cười nói chuyện, suốt bữa ăn tiếng cười vẫn không rứt.