“Cái này là… Anh mua cho em à?” Cô nghi hoặc nhìn anh.
“Đúng vậy! Đây là sợi dây chuyền độc nhất trên thế giới này và anh muốn tặng nó cho em.”
Như vậy có thể hiểu là cô là duy nhất đối với anh không? Cô nhìn sâu vào trong mắt anh cười tươi.
Hai người nắm tay nhau đi dạo khắp nơi mà không biết có một đôi mắt lạnh lẽo luôn nhìn theo.
“Đi tìm hiểu về con nhỏ kia cho tôi.” Một giọng nói giận dữ vang lên.
Hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng diễn ra giữa công ty Sunshine và công ty Hàn Dương. Hai công ty này chuẩn bị ký hợp đồng hợp tác với nhau cho ra thị trường một trò chơi mới. Nếu thành công thì sẽ đem lại lợi nhuận khổng lồ.
“Lại thêm một hạng mục thành công. Tiền để đâu cho hết đây anh bạn?” Nhạc Vĩ ngồi kế bên vừa uống rượu vừa hỏi.
“Thì để đó ngắm chơi vậy.” Dương Văn Nhân nói đùa.
“Chà! Dạo này theo thỏ con riết rồi thay đổi luôn. Hôm nay không về nhà với thỏ con à? Không sợ cô ấy chạy mất sao?”
“Cô ấy sẽ không làm thế. Cô ấy chỉ có tôi.” Dương Văn Nhân tự phụ nói. Anh biết cô rất yêu anh, có thể nói anh là cả thế giới đối với cô.
“Tự tin gớm. Không phải lúc đầu cậu chỉ là đùa chơi thôi sao? Bây giờ muốn biến giả thành thật à?”
Dương Văn Nhân không trả lời, ánh mắt đăm chiêu nhìn ly rượu. Lúc đầu quả thật là anh cảm thấy khi ở bên cô rất vui chứ không hề có ý gì? Còn bây giờ thì sao? Cảm giác của anh đối với cô là như thế nào? Anh không biết.
Đúng lúc đó một người phụ nữ xinh đẹp từ từ tiến lại chỗ bọn họ.
“Em có thể nói chuyện với anh một chút không Nhân?” Lục Ngạn hỏi.
“Cô muốn gì?” Sơ Tịch nâng cao cảnh giác với người mới tới.
“Em chỉ muốn nói chuyện với anh Nhân một chút thôi.” Lục Ngạn vừa nói vừa bày ra một bộ mặt đáng thương.
Nhạc Vĩ cảm thấy buồn nôn khi nhìn tới vẻ mặt giả tạo của cô ta nhưng Dương Văn Nhân lại không như vậy. Tâm trí anh bây giờ đã bay đi nơi nào không biết.
“Không sao đâu, dù sao chỉ là nói chuyện một lát.” Dương Văn Nhân đứng dậy rời đi.
Nhạc Vĩ cảm thấy lần này thế nào cũng xảy ra chuyện, thậm chí còn là chuyện lớn. Linh cảm của anh chưa bao giờ sai.
Nguyễn Khánh Như đang làm việc mà tâm trạng cứ thấp thõm lo âu. Dạo này Dương Văn Nhân hay đi sớm về khuya. Về đến nhà là lăn ra ngủ, không thèm nhìn cô lấy một cái. Cô cảm thấy bất an, cô mong sao tất cả chỉ là mình lo lắng quá nhiều.
“Khánh Như! Rảnh không? Tôi và cô đi ăn nhé!”
Nhạc Vĩ Thấy tâm trạng của Khánh Như mấy ngày nay không yên, anh cũng không thể nói cho cô biết việc của Lục Ngạn nên chỉ có thể rủ cô ra ngoài đi ăn cho thư thả. Chả phải cô nàng này thích ăn nhất sao.
“Được.”
Hai người cùng nhau đến nhà hàng ĐỆ NHẤT, lúc Nguyễn Khánh Như chuẩn bị xuống xe thì cô thấy một bóng người rất quen. Cô tiến lại gần và bàng hoàng không tin vào mắt mình. Dương Văn Nhân đang tay trong tay rất thắm thiết với một cô gái. Khánh Như nhận ra cô gái đó. Đó chính là cô gái xinh đẹp trong buổi họp mặt lần trước và cũng là… bạn gái cũ của anh.
Tại sao hai người lại đi chung với nhau? Tại sao lại tình cảm thắm thiết như vậy? Anh bỏ cô một mình để đi với người con gái khác ư? Đau quá? Tim cô đau quá? Cô cảm thấy trời đất như quay cuồng, cô muốn ngã.
Nhạc Vĩ kịp thời đỡ lấy Khánh Như, anh nhìn theo ánh mắt cô và cũng thấy được cảnh tượng kia. Anh thận trọng nói với cô.
“Không sao đâu. Chắc hai người họ đang bàn chuyện làm ăn thôi.”
“Phải không?” Cô nhìn Nhạc Vĩ với ánh mắt không tin. Bàn chuyện làm ăn có cần phải nắm tay nhau chặt thế không.
Phải không? Một câu hỏi tuyệt vọng biết bao. Cô đã muốn tin, muốn tin vào những gì Nhạc Vĩ nói nhưng… cô tin vào mắt mình hơn. Cho dù điều đó có là sự thật thì cô cũng muốn chính miệng anh nói ra. Để từ đó cô có thể quên anh một cách triệt để. Vì cô không thể… không thể để tình cảm của mình biến thành trò chơi cho bọn họ chà đạp.
Nguyễn Khánh Như không nói gì, cô bắt taxi chạy về nhà. Đêm đó cô quyết tâm chờ Dương Văn Nhân về để hỏi cho rõ ràng.
“Sao em còn chưa ngủ?”
“Anh uống rượu à?”
“Ừ. Một chút. Hôm nay có gặp mấy vị khách.”
“Để em chuẩn bị nước cho anh tắm.” Cô thấy anh mệt mỏi như vậy thì xót ruột. Cô không muốn làm anh mệt thêm.
“Không cần đâu.” Anh kéo cô lại và gác đầu gối lên đùi cô.
“Em hát cho anh nghe đi. Tự nhiên hôm nay anh muốn nghe em hát… Lục Ngạn.”