Giọt nước mắt đầu tiên của tình yêu giống như hạt kim cương; giọt nước mắt thứ nhì giống như hạt ngọc; giọt nước mắt thứ ba giống như những giọt nước mắt khác, không hơn không kém.
…
‘’Đây là chỗ xa xôi cô muốn đến hả?’’
Sau phút đuổi theo Hạ Di, cuối cùng Trí Khởi cũng tới nơi mà cô ta muốn đến - Công viên!
‘’Ừ, tôi từ quê lên nên chưa từng đến công viên!’’
‘’Chưa từng?’’
‘’Hình như là vậy, tôi không nhớ rõ nữa!’’
‘’Mà thôi, vứt chuyện này đi…tôi muốn chơi trò kia!’’
Hạ Di vụt chạy tới chỗ mà cô chỉ.
Bao giờ cũng thế, Hạ Di luôn vội vã.
‘’Chơi…trò này?’’
Vương Trí Khởi nhìn Hạ Di với ánh mắt nghi ngờ, xem thử cô ta mấy tuổi rồi…có phải là con nít không! Cô ta muốn chơi trò kia a~
‘’Anh ngồi bên này, tôi bên này!’’
‘’Ê, cô bao tuổi rồi?’’
‘’Tôi …!’’
‘’Sao à?’’
Hạ Di hí hửng ngồi vào chiếc đòn bẩy…ánh mắt nhìn Trí Khởi giục hắn ngồi bên kia.
‘’Nhanh lên!’’
Bắt gặp ánh mắt háo hức và ngây thơ như con nít của Nhật Hạ Di, hắn bất đắc dĩ ngồi vào.
May ở đây toàn là con nít, để mọi người thấy được thì mặt mũi của giám đốc một công ty lớn như hắn còn đâu!
‘’Một tí thôi nhé!’’
‘’Rồi!’’
Nhìn Hạ Di vui chơi rất thoải mái và sảng khoái…Nhiều khi thật trẻ con!
Chơi xong trò đó…mãi đến phút sau, khiến hắn phải chóng mặt …thì Hạ Di dẫn hắn đến trò khác…
Khoảng hơn một tiếng sau, cô mới bắt đầu thấy mệt mà tha cho Vương Trí Khởi …Trong khi, hắn toàn thân mệt lã.
‘’Không ngờ, mấy trò con nít này cũng tốn sức ghê!’’
‘’Cô chưa mệt hả?’’
‘’Mệt chứ, mà mới bắt đầu mệt thôi!’’
Hạ Di tựa nhẹ người xuống chiếc ghế đá bên cạnh, Gương mặt tràn đầy mồ hôi nhưng cô cảm thấy rất vui, chưa bao giờ cô được vui như thế!
‘’Nhìn vậy mà anh cũng yếu ghê!’’
Nở một nụ cười đểu, cô liếc mắt nhìn hắn như chê bai.
‘’Cũng đã năm không chơi mấy trò này nên…cũng mệt!’’
Biết là có người đang mỉa mai mình nhưng Vương Trí Khởi cũng mỉm cười rất tươi. Không hiểu vì sao khi nhìn thấy Hạ Di vui, lòng hắn vui lây.
‘’Ăn kem không?’’- hắn chợt hỏi.
Trong lúc đang khát, nghe đến kem, ánh mắt Hạ Di như sáng lên , cô nhìn hắn vẻ biết ơn.
‘’Kem hả? Tôi thích kem nhất đấy!’’
‘’Đi mua đi…tôi ăn liền, không cần hỏi đâu!’’
Cảm giác rất mơ hồ…có cái gì đó khó nói bỗng xợt qua Trí Khởi khi nhìn gương mặt Hạ Di lúc này.
‘’Vậy đợi tôi một lát nhé!’’
‘’Ừ…’’
Nhìn thấy Hạ Di cười và gật đầu, hắn cũng mỉm cười rồi chạy đi.
Khoảng phút sau, trên tay cầm một bịch kem đủ loại …Hắn chạy về.
Cô chợt nhíu mày khi nhìn thấy Trí Khởi quay lại rất nhanh sau đó.
Đưa tay đỡ lấy bịch kem, cô trách:
‘’Ít quá làm sao tôi no!’’
Kèm theo đó là một nụ cười lớn.
‘’Sao anh biết tôi thích kem loại này?’’
‘’Loại này? Là loại cô thích?’’- Hắn bỗng giật mình khi nghe Hạ Di nói vậy.
Đó là loại kem mà Trúc Dư rất thích…
‘’Nè, ăn đi!’’
Cô đưa chiếc kem màu trắng cho Vương Trí Khởi, còn mình chọn lấy màu hồng mà mình thích.
‘’Nhìn tôi làm gì …ăn đi!’’
Trên gương mặt Trí Khởi, ẩn dật một nỗi bất ngờ và lo lắng.
Tiếp đó là một chuỗi các cảm giác mà hắn cảm thấy mơ hồ.
Chiếc kem màu trắng …màu hồng kia…đó là chiếc kem mà hắn thích và Trúc Dư thích. Tại sao???
Từng câu hỏi này đến câu hỏi khác làm đầu hắn muốn nổ tung ra…Thật sự…
Lúc đầu hắn tưởng Nhật Hạ Di là Ngào Trúc Dư nhưng sau đó…hành động và tính cách của Hạ Di làm hắn phải suy nghĩ khác …Lúc này…hắn không rõ Nhật Hạ Di có phải là Ngào Trúc Dư không nữa…
Hắn chỉ mải nhìn Hạ Di mà không ăn, chiếc kem màu trắng vẫn nằm yên trong lòng tay hắn.
‘’Không ăn hả? Đưa đây tôi ăn cho!’’
Xử xong chiếc kem thứ nhất, nhìn sang bên cạnh thấy hắn vẫn còn giữ ken mà không ăn, Hạ Di giật luôn rồi cho vào miệng.
‘’Kem ngon quá!’’
‘’Hạ Di…tôi có thể hỏi cô một câu được không?’’
Mải ăn, Hạ Di không biết được trên gương mặt của Vương Trí Khởi đang diễn biến rất lạ.
‘’Sao?’’vừa ăn, Hạ Di vừa nói, trông đến buồn cười.
‘’Lúc sáng, tôi có nghe cô nói…’’
‘’Nói gì…mà anh nói hết câu luôn đi…tôi trả lời một thể luôn!’’
‘’Cô sẽ không ngốc như Lương Nhi…vì tình yêu mà mù quáng, sẽ không vì người con trai khác mà…??’’
‘’Đúng…tôi sẽ không ngốc như vậy!’’
Hạ Di bỗng dừng ăn, sự nghiêm túc bỗng ẩn diện trên mặt cô.
‘’Vì sao?’’
Hắn rất tò mò và ngạc nhiên hỏi lại.
Cô nhìn hắn mà cười rất nhạt như lời nói của cô vậy.
‘’Vì…tôi cũng không biết nữa…!’’
Lời nói rất nghiêm túc, đôi mắt cô có vẻ nghĩ ngợi.
‘’Cô…còn dính chút kem nè!’’
Bỗng dưng, hắn đưa tay lên lau chút kem ở khóe môi cô…làm Hạ Di giật mình.
Tim cô bỗng dập nhanh…rất nhanh!
‘’Tôi đã từng ghét con gái rất nhiều…Nỗi đau mà Trúc Dư gây ra bao nhiêu thì tôi ghét con gái bấy nhiêu nhưng…từ khi gặp cô, tôi đã thay đổi rất nhiều…!’’
Trí Khởi phải lấy hết can đảm nói những lời đó khi đối diện với Hạ Di.
‘’Bỗng dưng tôi muốn tìm hiểu con người của em…con người em rất lạ khiến tôi không khỏi tò mò…’’
Lời nói của hắn rất chân thật và chứa biết bao tình cảm mãnh liệt.
Hạ Di vẫn im lặng…không biết cô có để ý đến những lời đó hay không nhưng…gương mặt cô có chút cứng.
‘’Có phải…anh luôn xem tôi là hình bóng của cô gái mang tên Ngào Trúc Dư kia?’’
Có một chút đắng ngắt ở cổ họng khi cô nói ra những lời kia.
‘’Có phải vì thế mà anh chấp nhận tôi vào công ty?’’
Mỗi lời cô nói ra dù có chút nghi vấn nhưng chính bản thân Hạ Di đã biết rõ câu trả lời.
Hắn nhìn cô, cái nhìn chứa một cảm xúc tựa có tựa không, mơ hồ mà mông lung…
‘’Phải, lúc đầu tôi có nghĩ như vậy…Tôi đã nghĩ em là Trúc Dư…em đã về bên tôi!’’
‘’Và bây giờ cũng vậy?!’’- Hạ Di tiếp lời, âm giọng rất thấp.
‘’Không…bây giờ tôi biết em chính là em, chứ không phải…’’
Lời của Hạ Di nói làm hắn rất đau…bởi hắn cũng không hiểu cảm giác của bản thân mình.
‘’Em là em…là một cô gái rất hồn nhiên, lại mang chút đáng yêu…Có lúc em làm tôi sợ hãi và giật mình, có lúc em khiến tôi như điên lên…nhưng ở bên em…trái tim tôi rất vui và rất ấm áp!’’
Những cảm xúc yêu thương, ngọt ngào tưởng chừng đã khô cạn khi Trúc Dư rời bỏ hắn lại tràn về khiến đôi mắt hắn nhìn cô thật đắm đuối và dào dạt tình yêu.
‘’Tôi đã yêu em mất rồi!’’
Phải mất rất lâu, hắn mới nói được lời ấy tới Nhật Hạ Di.
Hạ Di không lên tiếng, cũng không nhìn hắn. Cô ngoảnh đi hướng khác.
Không biết tại sao lúc này tim cô đập mạnh, cứ nhìn thấy Vương Trí Khởi là cô không thể nói gì.
‘’Em nhìn tôi đi!’’
Cái trốn tránh của Hạ Di làm Trí Khởi không được hài lòng.
‘’Ở tôi, một người ngoài thích tiền ra thì chẳng có gì tốt đẹp cả…cho nên…đừng thích tôi!’’
Thật sự, một Nhật Hạ Di như cô trời đất không sợ, nhưng lúc này đây lại sợ cái nhìn của Vương Trí Khởi.
Trong lòng cô cũng tràn ngập tâm sự…cô tự nói với chính mình…không nên có tình cảm với Vương Trí Khởi cũng như Vương Trí Khởi cũng đừng bao giờ thích cô.
‘’Tôi yêu em…không vì gì hết, chỉ bởi trái tim tôi cần có em…’’
Vừa nói, Trí Khởi vừa cầm lấy tay của Hạ Di…từ từ xoay người cô lại, đối diện với hắn.
Nhưng Hạ Di vẫn không ngoảnh đầu lại.
Xấu hổ chăng?
‘’Á…’’
Không có cách nào khác…Trí Khởi giả vờ lên tiếng như bị cái gì đó đâm phải.
Nghe tiếng hắn kêu lên, Hạ Di lo lắng, bất giác cô xoay đầu lại xem hắn bị làm sao…
‘’Anh bị sao…’’
Chưa kịp nói hết, miệng cô đã bị môi hắn chạm phải…
Hắn hôn cô?!
‘’Sao tim mình đập mạnh thế này…sao…sao …cảm giác này là sao?’’
Đôi mắt Hạ Di mở to, lòng cô bỗng cảm thấy rất lạ, tim như ngừng đập.
Ngay đến một chút sức lực cũng tan biến đi, bàn tay không thể nhấc nổi để đẩy hắn ra xa, để tát hắn vì hắn đã hôn cô??
Lưỡi hắn dần dần liếm vào đầu lưỡi của Hạ Di. Cảm giác thật ngọt ngào!
Không hiểu tại sao …cô lại muốn đáp lại nụ hôn của hắn.
Đầu lưỡi của cô cũng bắt đầu chuyển động, nhẹ nhàng cắn vào môi của Vương Trí Khởi.
Hắn chợt thấy ngạc nhiên, hơi ngừng một chút, nhưng sau đó lại nhếch mép cười.
Bờ môi căng mọng và mềm mại lại chà xát vào nhau…thật ngọt ngào nhưng cũng rất mãnh liệt.
Dường như hơi thở ấm áp của Hạ Di hay vì tình yêu quá nóng bỏng của hắn dành cho cô mà cơ thể hắn nóng như lửa đốt.
Càng ngày, hắn càng hôn cô nồng nhiệt hơn.
‘’Hộc hộc’’
‘’Tôi…’’
Nhật Hạ Di một chút ngập ngừng dừng lại…
Cơ thể nhích ra xa Vương Trí Khởi.
‘’Tôi…về đây!’’
Cô vẫn không có đủ can đảm để đối mặt với Trí Khởi, nhất là khi đôi má còn đang đỏ hồng, nhịp tim chạy loạn xạ.
Đứng bật dậy, Hạ Di muốn chạy đi.
‘’Nhật Hạ Di!’’
Nhưng Trí Khởi đã nhanh tay hơn, hắn kéo cô lại. Theo quán tính, cô ngã nhào vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Hai cơ thể áp sát nhau càng làm cho Hạ Di cảm thấy không kiềm soát được bản thân.
‘’Thình thịch…’’
Trái tim càng ngày càng đập nhanh, cô như chết lặng người.
‘’Tại sao em trốn tôi?’’
Trí Khởi cúi sát vào gương mặt của Hạ Di, cô cảm giác được hơi thở rất nóng của hắn phả vào da.
Cố đẩy hắn ra như vô vọng, càng đẩy, hắn càng ôm chặt cô hơn.
‘’Tôi là Nhật Hạ Di…chứ không phải là Ngào Trúc Dư…’’
Giọng nói hơi run run, cô nói lảng.
‘’Nhật Hạ Di thì sao? Người tôi yêu là em cơ mà!’’
Vương Trí Khởi vẫn dành cho cô cái nhìn rất ngọt ngào và si tình.
‘’Anh không yêu Ngào Trúc Dư nữa sao…tình yêu anh với cô ấy đã cạn để dễ dàng đón nhận tôi sao?’’
‘’…’’
Hắn chợt nghẹn đắng cổ họng, bàn tay bị câu nói hút hết lực, dần thả lỏng Hạ Di, để cô thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Gương mặt bỗng bị cứng lại…Bởi Nhật Hạ Di đã vô tình hỏi một câu hỏi mà bản thân hắn cũng không rõ câu trả lời.
‘’…’’
Hắn đã từng yêu Ngào Trúc Dư rất nhiều. Yêu cô ta hơn cả bản thân hắn.
Hắn tưởng chừng hắn sẽ chết đi khi mất Trúc Dư…và thật sự, hắn đã đánh mất bản thân khi Trúc Dư quá tàn nhẫn rời khỏi hắn khi tình yêu đang nồng nàn, đang hứa hẹn, đang tràn ngập hi vọng.
Bây giờ…Nhật Hạ Di, cô gái mang dáng vẻ và gương mặt rất giống Ngào Trúc Dư…hắn cũng đã thầm yêu cô từ lúc nào.
Bản thân hắn cũng không rõ, vì sao…hắn dễ dàng đón nhận một tình yêu khác như vậy, chính hắn đã thề sẽ không yêu ai khác ngoài Trúc Dư cơ mà.
Phải chăng, vì quá yêu Trúc Dư, cứ nghĩ Nhật Hạ Di là cô ấy nên con tim hắn mới có tình cảm với Hạ Di.
‘’Tôi biết anh không thể nào quên được hình bóng của Ngào Trúc Dư!’’
Ánh mắt vừa yêu thương vừa có gì đó rất trách móc, Hạ Di bỗng nhìn thẳng vào đôi mắt của Trí Khởi – ánh mắt hắn như đang trốn tránh cái nhìn của cô.
‘’…’’
‘’Anh không nói được đúng không? ‘’
‘’Tôi…’’
‘’Thôi đã muộn rồi, tôi về đây!’’
Bỗng dưng nhìn hắn lúc này, cô rất muốn khóc.
Vì cô đã yêu hắn hay vì thương hại hắn?
Yêu- cô có biết là gì đâu!
Nơi khóe mắt chợt lăn dài một giọt nước mắt, cô bước đi…để xa hắn.
‘’Hạ Di, em có thể cho tôi cơ hội chứ!’’
Vương Trí Khởi vẫn đứng im lặng, bỗng hắn hét to … khi thấy cô đã ở phía đường lớn để bắt xe về nhà.
‘’Nếu tôi yêu em thật lòng, em sẽ chấp nhận tôi chứ!’’
Những lời nói chân thật kia như được cơn gió lạnh của buổi đêm thấu hiểu để đưa tới cho Hạ Di, cô đã nghe được.
Bàn chân cô thôi bước, lòng rất mơ hồ.
Nước mắt vẫn theo khóe mi mà rơi …Cô đang đau?!
Nhưng không biết trả lời với hắn ra sao, cô im lặng, nhích chân bước rất nhỏ.
‘’Hạ Di!’’
Phía kia, Vương Trí Khởi vẫn đang chờ câu trả lời.
‘’Tôi …’’
‘’Tôi không hiểu trái tim mình làm sao nữa…nhưng có lẽ tôi đã yêu anh mất rồi!’’
Hạ Di không thể cất nổi những lời nói đó, cô tự nhủ thầm trong lòng rồi lặng lẽ bước đi tiếp.