One day you'll love me as I loved you, one day you'll think of me as I thought of you, one day you'll cry for me as I cried for you, one day you'll want me.. but I won't want you.
Một ngày anh sẽ yêu em như em yêu anh, một ngày anh sẽ nghĩ về em như em nghĩ về anh, một ngày anh sẽ khóc vì em như em khóc vì anh, một ngày anh sẽ muốn em... nhưng em sẽ không cần anh nữa.
Lay mãi nhưng rốt cuộc, Hạ Di vẫn không thèm nhúc nhích, cựa quậy, dù chỉ một chút.
Buồn bã và đau đớn, hắn gục xuống bên cô.
…
Một ngón tay bỗng động đậy…Nhật Hạ Di nhíu nhíu mày, như đang cố tỉnh dậy sau một cơn ngủ dài.
Đầu cô vẫn rất đau, khiến cô không thể nhấc nổi đầu lên.
Mi mắt giật giật rồi mở ra…
Hình ảnh trước mắt cô mờ mờ…chỉ thấy một màu trắng ….của khói…Đây là thiên đường hay địa ngục?!
Sao mắt cô…sao thế này…cô không nhìn thấy gì cả…
Bàn tay cố sờ soạng tìm đường…dò dẫm …
Một cái gì đó rất mềm nhưng cũng rất cứng, cô dừng tay ở đó.
Từng ngón tay khẽ di chuyển trên vật đó…cô cảm thấy lạ.
Là tóc của ai đó! Nhưng là tóc ai?!
Đầu cô đau nhức, không thể nhớ gì cả…Trong tâm trí cô chỉ là một màu trắng xóa…Cô cũng không biết cô là ai!
‘’Ai…đau…’’
Càng nghĩ, dường như máu càng chảy ra trong đầu.
Cô chợt hét lên.
‘’Đau quá!!!’’
Vương Trí Khởi giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng hét.
Mái tóc bị cô giữ lấy làm hắn cảm thấy đau.
‘’Hạ Di…em tỉnh rồi sao?!’’
Nhưng ngay lập tức, đôi mắt hắn lại tràn ngập vui sướng. Cuối cùng hắn cũng chờ được đến khi Hạ Di tỉnh dậy.
Hắn ôm chầm lấy cô.
‘’Nhật Hạ Di…em cứng đầu quá! Sao giờ mới tỉnh hả đồ ngốc!’’
Không khỏi trách yêu cô, hắn lại búng má cô.
Hạ Di mở mắt nhìn hắn nhưng không hiểu gì…
‘’Anh là ai…? ‘’
Giọng nói rất bâng quơ của cô vô tình làm hắn rất ngạc nhiên …Nỗi vui sướng bỗng dưng biến mất.
‘’Hạ Di…em vừa nói sao…’’
‘’Hạ Di là tên tôi?’’
Ánh mắt cô đờ đẫn, gương mặt không chút cảm xúc nhưng dường như đã che giấu một nỗi buồn sâu thẳm.
Trí Khởi bang hoàng nhìn cô…Cô mất trí nhớ…Cô không nhớ hắn cũng như không biết mình là ai!
‘’Bác sĩ…bác sĩ…ơi!’’
Hắn nhìn cô đau khổ, trái tim như đang đông cứng lại.
Miệng không ngừng hét lên.
Hắn cần bác sĩ!
…
‘’Anh cứ bình tĩnh!’’
Khoảng một phút sau, y tá cùng với Bác sĩ đã đến đông đủ ở phòng bệnh của Hạ Di.
Từ từ khám bệnh cho cô, gương mặt bác sĩ càng tỏ ra ngạc nhiên.
Cuối cùng, bác sĩ lắc đầu.
Cái lắc đầu của bác sĩ khiến hắn như điên như dại…
‘’Ông nói mau…Hạ Di bị làm sao?’’
‘’Bị hai lần chấn thương não, lại cộng thêm sự suy sụp về tinh thần, bản thân cô Nhật Hạ Di không muốn tỉnh lại…sau hai tháng, bỗng cô tỉnh lại được như vậy là một kì tích nhưng tôi e rằng…’’
‘’Máu ở não không ngừng chảy…có lẽ cô ấy không thể sống được bao lâu nữa!’’
‘’Ha …ha…ông nói sao…Hạ Di…’’
Đôi mắt hắn đỏ ngầu và không ngừng rỉ nước …hắn cười lên đau khổ.
Rồi bỗng dưng ngã khụy xuống đất như không còn một chút lực.
‘’Hạ Di…sẽ chết sao?’’
Bác sĩ lắc đầu, cũng không che được nỗi buồn và thương xót.
Một cô gái xinh đẹp như thế lại …
Một vài cô y tá không chịu nổi, đã khóc rất to.
Họ cũng cảm thông cho đôi trai gái trẻ. Nhất là cô gái kia…
‘’Không …không thể nào…!!!’’
‘’Cút hết cả cho tôi…’’
‘’Ông nói dối…Hạ Di sao có thể…tôi không tin…’’
Một chàng trai thanh tú và vẻ ngoài có chút lạnh lùng và tàn nhẫn như Vương Trí Khởi không ngờ lại có một bộ dạng tệ hại như thế.
Hắn như một con thú bị đâm, gào thét đau khổ.
Các bác sĩ và y tá im lặng ra ngoài.
Bước khập khoạng lại gần Hạ Di đang thờ thẫn như mất hồn …hắn nhỏ từng giọt máu.
‘’Nhật Hạ Di…em nói đi…em là ai..và anh là ai!’’
‘’Em nói đi!’’
Nỗi đau quá lớn khiến hắn không thể chịu đựng được,
Hạ Di đã rất đau…mà lúc trước hắn không biết gì…ngược lại còn hận và trách cô.
Hắn không biết rằng nỗi đau mất mát người cô yêu nhất lại khiến cô như vậy.
Và giờ đây, cô cũng không muốn tỉnh dậy và nhớ lại quá khứ đau buồn đó..
Nhưng cô có biết vẫn có một người yêu cô tha thiết đang rất cần cô không.
Hắn ngã nhào xuống …và khóc…
Hắn không muốn nhìn thấy Hạ Di trong bộ dạng này. Hắn muốn cô mắng hắn, đánh hắn hơn.
Nhật Hạ Di nhìn hắn rất dửng dưng…cô nhìn hắn như người lạ.
Thấy hắn khóc, gương mặt đau đớn đến tiều tụy…Bỗng dưng cô cảm thấy trái tim hơi nhói đau.
Bộ dạng đó…cô đã từng gặp ở đâu rồi nhưng không thể nhớ được.
Và cô cũng không muốn nhớ lại.
‘’Sao anh lại khóc?’’
Hạ Di đưa ánh mắt ngạc nhiên và có chút đau đớn nhìn Trí Khởi đang vật vã bên cạnh.
Cô giơ tay nhè nhẹ xoa mái tóc của hắn rồi bất chợt hỏi.
‘’Sao anh lại khóc?’’
‘’Nhìn anh khóc, tôi cũng đau lắm…nhưng không biết …tại …sao!’’
Trí Khởi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Di.
Cô vừa nói…
Cô nhận ra hắn rồi chăng!
Bắt gặp ánh mắt rất buồn của Hạ Di, hắn muốn ôm cô nhưng lại sợ cô sợ.
‘’Hạ Di…’’
Giọng nói rất yếu ớt, hắn nhìn Hạ Di rất trìu mến.
Lòng hắn tự nhủ: Hắn sẽ cười để cô cười…hắn không muốn để cô buồn..như cô đã từng phải chịu đựng.
Dù cô không nhớ hắn là ai, nhưng hắn sẽ ở bên cô…
Chăm sóc rồi che chở cho cô…Hắn sẽ là điểm tựa của cô để cô cảm thấy bình yên!
‘’Anh đâu có khóc! Là anh cười đấy chứ!’’
Hắn chợt nín khóc rồi bật cười, dù rất gượng nhưng nếu ai nhìn thấy cũng cảm thấy buồn cười.
Không khác gì một đứa trẻ đang làm nũng!
‘’Sao nước mắt lại rơi?’’
Hạ Di vẫn âm trầm.
‘’…’’
Rồi cô đưa tay lên, nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt hắn.
Cô nhìn hắn như trách móc …
Khiến hắn bật cười thật sự…
Dù sao…nhìn Nhật Hạ Di …hắn không thể khóc được.