One day you'll love me as I loved you, one day you'll think of me as I thought of you, one day you'll cry for me as I cried for you, one day you'll want me.. but I won't want you.
Một ngày anh sẽ yêu em như em yêu anh, một ngày anh sẽ nghĩ về em như em nghĩ về anh, một ngày anh sẽ khóc vì em như em khóc vì anh, một ngày anh sẽ muốn em... nhưng em sẽ không cần anh nữa.
Bước nhẹ trên đường, dưới hàng cây rủ đầy bóng mát…
‘’Haizz, cảm giác no thật thích!’’
Hạ Di mỉm cười rồi vươn tay ra thích thú…Bàn tay chạm đến bông hoa trên cành cây…Cô ngắt nó.
‘’Cô không cảm ơn tôi à!’’
Trí Khởi bỗng nhắc nhỏ.
‘’Cảm ơn gì?’’
‘’Về bữa ăn!’’
‘’Chuyện gì tôi phải cảm ơn anh, đó là công ty bù lại thiệt hại về sức lực của tôi mà!’’
Hạ Di nhướn mắt lên nhìn hắn rồi chạy đi trước.
‘’Anh chỉ là người mời …công ty mới là người chi…ai bỏ tiền ra thì tôi mới cảm ơn!’’
Rồi ngoảnh đầu lại, cô nói với.
‘’Bữa sau muốn tôi cảm ơn thì chi đi!’’
Tại sao với những câu nói của Nhật Hạ Di, hắn lại không cảm thấy tức giận như thường ngày…Tại sao lòng hắn bỗng cảm thấy ấm áp thế này!
Hắn im lặng nhìn theo dáng hình nhỏ nhắn của Hạ Di đang chạy phía trước.
Lúc nãy đến giờ, trong người hắn bỗng cảm thấy thật bình yên!
Cảm giác được ở cùng với người con gái hắn yêu rất nhiều- Ngào Trúc Dư.
‘’Hôm nay tôi chi luôn được không?’’
Hắn chợt hét lớn.
Hạ Di bỗng dừng chân và thôi chạy.
‘’Hôm nay ăn tiếp à?’’
‘’Không’’- hắn lắc đầu.
‘’Vậy thì chi về cái gì?’’
‘’Mua sắm!!!’’
Cô bỗng cảm thấy rất ngạc nhiên về thái độ hiện tại của hắn.
Và cũng cảm thấy hơi lạ! Bởi đây là lần đầu tiên, cô được đi chơi cùng một người con trai!
‘’Tôi chưa hề đi mua sắm bao giờ!’’
‘’Chưa hề?’’-Vương Trí Khởi hỏi lại.
‘’Tôi chỉ biết bán chứ rất ít mua…’’
Cô từ từ đi lại về phía hắn.
‘’Vì đối với tôi…tiền rất quan trọng…kiếm được rất vất vả…’’
Hạ Di bỗng nghẹn ngào.
‘’Tôi luôn nỗ lực kiếm tiền…để dành dụm chứ không bao giờ dám tiêu!’’
Cảm giác mất mát bỗng dưng trào trong cô khiến cô chực khóc, nhưng nhanh chóng cô đã kịp đè nén.
‘’Vì sao?’’
Nhật Hạ Di càng ngày càng làm hắn cảm thấy khó hiểu.
Thật sự Hạ Di có phải là Trúc Dư không?
‘’Chẳng vì gì hết!’’
Cô chợt mỉm cười như để che giấu một nỗi tâm sự thầm kín.
‘’Mua sắm à…thử chút đi!’’
Cố lấy lại vẻ mặt vui tươi, cô nói giọng tò mò như lảng tránh câu hỏi của hắn.
‘’Không biết cảm giác mua sắm là gì nhỉ?’’
‘’Vậy thì đi rồi hẵng biết!’’
Không biết từ bao giờ, hắn đã quên mất hắn là người thế nào.
Hắn cầm lấy tay cô và chạy vụt thật nhanh về phía trước.
Như hắn vẫn luôn làm với Trúc Dư.
Cái nắm tay rất chặt và bất ngờ khiến Hạ Di cũng chỉ biết để vậy.
Hắn dẫn cô đến một trung tâm mua sắm rất lớn.
‘’Cô muốn mua gì thì cứ chọn…’’
‘’Nhiều quá, biết chọn cái nào…’’
‘’Thôi anh chọn cho tôi cũng được!’’
Nhật Hạ Di cố mở to mắt hết cỡ để nhìn từ gian hàng này đến gian hàng khác…cô không biết mua gì cả…thôi Vương Trí Khởi chọn dùm cô cũng được.
‘’Tôi chọn?’’
‘’Chứ tôi có biết đâu…mà đừng bảo tôi là quê mùa đó!’’
‘’Thôi được!’’
Cô đã nói vậy thì Vương Trí Khởi nghe một lần vậy. Cái này cũng đâu có khó khăn gì.
‘’Đi theo tôi!’’- hắn dặn dò Hạ Di.
‘’Tôi chọn là phải lấy, biết chưa?’’
‘’ok’’
Biết con gái thích nhất là trang điểm nên hắn dẫn cô đến gian hàng đồ mỹ phẩm đầu tiên.
‘’Cầm lấy!’’
Hắn lấy cho cô một hộp mỹ phẩm và thỏi son đắt tiền.
‘’Đi theo tôi!’’
‘’khoan đã!!!’’
‘’gì nữa?’’
Hạ Di ngắm nhìn thỏi son và hộp mỹ phẩm mà hắn chọn cho cô thật tỉ mỉ và kêu lên.
‘’Son đỏ có hại cho môi lắm…lấy loại này đi!’’
Cô vơ lấy một thỏi son màu hồng nhạt và nói tiếp.
‘’Son dưỡng môi này tốt lắm…giá lại rẻ nữa!’’
‘’Ừm…’’
Trí Khởi cũng im lặng đồng ý.
‘’Đôi ghuốc này được không?’’
Hắn quay sang hỏi cô.
‘’Cao quá, đi sẽ đau chân…lấy đôi giày thể thao này nè!’’
…
‘’Bộ váy này?’’
‘’Không! Ngắn quá! Lấy quần đi!’’
‘’Rồi…còn chiếc áo này…túi xách này…v..v’’
Vương Trí Khởi không hề để ý cái nhìn đầy khó chịu của Nhật Hạ Di mà ném cho cô biết bao thứ đồ hàng hiệu cao cấp.
Với hắn, khi ở bên Ngào Trúc Dư, hắn luôn làm vậy. Bởi Trúc Dư rất thích mua sắm nên hắn nghĩ rằng muốn làm con gái vui là mua càng nhiều đồ càng tốt.
‘’Nè, đủ rồi đó…tôi không lấy nữa đâu!’’
Chịu không nổi khi thấy Vương Trí Khởi mua quá nhiều đồ, bản tính xót tiền của cô trỗi dậy.
‘’Sao vậy!’’
Mở miệng nói nhưng hắn vẫn không ngừng tay chọn đồ.
‘’Anh cứ chọn đồ của anh đi…tôi đi đây, chỉ cần thỏi son, chiếc giày với chiếc quần này…là tôi cảm thấy quá nhiều rồi!’’
Giọng nói nghiêm túc và không chút đùa cợt khiến hắn phải ngừng tay.
‘’Vậy thì thôi!’’
‘’Ừ…’’
Nghe câu nói của hắn, cô mỉm cười nhẹ rồi bước đi.
‘’Tôi muốn về rồi…chúng ta về thôi!’’
Mới được hơn phút vào cửa hàng mua sắm mà Nhật Hạ Di đã đòi về, trong khi đó hắn cứ nghĩ con gái tốn thời gian nhiều nhất là mua sắm và shopping chứ!
‘’Cô cứ ra phía cửa đợi tôi thanh toán tiền đã!’’
Nhật Hạ Di gật nhẹ đầu đồng ý rồi nói tiếp.
‘’Tôi không đợi lâu đâu đó…thời gian cũng rất quan trọng đối với tôi!’’
‘’Vả lại tôi nhớ mẹ…tôi muốn về nhà sớm!’’
Gương mặt cô trông thật trẻ con và càng trẻ con hơn khi cô không ngần ngại mà nói nhớ mẹ cơ đấy!
Hắn muốn cười khi nghe cô nói vậy.
‘’Rồi! Cô đi trước đi!’’
Nhanh chóng, hắn rút tấm thẻ Vip rồi thanh toán cho cô quản thu.
Bước chân cố chạy nhanh ra cửa.
‘’ Quả bóng của em nè! Đừng để rơi nữa nhé!’’
Đưa bàn tay mềm mại lau dòng nước mắt của một đứa trẻ, Hạ Di mỉm cười thật tươi, giọng ngon ngọt vỗ về:
‘’Cho chị chơi quả bóng này nữa nhé!’’
Đứa bé thôi khóc rồi mỉm cười theo, đầu nó gật gật trông thật dễ thương.
Hạ Di đưa tay bế nó, vẻ rất thích thú.
Cô thích nhất ngắm nhìn và vui đùa với những đứa trẻ con…Vì thế, ở với con nít, cô không khỏi vô tư và hồn nhiên như chúng.
Vừa cười, cô vừa lè lưỡi tranh bóng với đứa con nít đó khiến nó cười tít mắt.
Hình ảnh đẹp và rất ngây ngô ấy được ghi vào thật rõ nét trong con mắt của Vương Trí Khởi.
Nhìn cô cười với đứa con nít, lòng hắn dâng lên một cảm giác rất dễ chịu.
Bước lại gần cô, như để bất ngờ, hắn lấy nhanh quả bóng trên tay cô.
Bất ngờ bị cướp bóng, Hạ Di nhăn mặt, giơ tay ra …cô hét lên:
‘’Dám lấy bóng à!’’
‘’Ê, tôi nè!’’
Vương Trí Khởi cảm thấy sự việc không phải đùa, nhanh chóng lên tiếng và đỡ lấy tay Hạ Di.
Cô bất ngờ, dừng tay nhìn rõ kẻ trước mặt- Là Vương Trí Khởi!
‘’Sao cô lúc nào cũng động tay động chân vậy!’’
‘’Ai bảo anh đùa với tôi làm gì!’’
Cô nguýt hắn một cái rồi lại âu yếm nhìn đứa trẻ đang chực khóc.
‘’mà anh làm nó sợ đây rồi này!’’
‘’Đứa trẻ này ở đâu ra vậy?’’
Hắn cất tiếng hỏi vì thấy lạ, tự dưng cô chơi với một đứa trẻ trước cửa khu nhà mua sắm - đây đâu phải là nhà trẻ đâu!
‘’Con tôi đó!’’
Hạ Di lấy giọng nghiêm túc định lừa hắn một vố.
‘’Sao? Con cô á!’’
Miệng hắn lắp bắp, mặt trơ ra ngạc nhiên …nhìn buồn cười hết chỗ nói.
‘’Chớ anh bảo con ai đây?’’
Hạ Di vẫn rất nghiêm túc.
‘’Nè! Đừng đùa với tôi nhé, lúc nãy tôi thấy cô bảo nó là em mà!’’
Hắn chợt nhớ lại rồi bất ngờ nói lớn, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Hạ Di hơi cứng mặt lại…đùa mà cũng không xong cho nổi!
‘’À…nói thế thôi chớ tôi hay gọi yêu con là em!’’
Trong mấy tình huống đánh lạc hướng như thế này thì Nhật Hạ Di rõ là ngốc!!!
‘’Thế tôi nghe cô xưng là chị đó!’’
Trí Khởi bĩu môi bắt bẻ.
‘’Á à…thì đã gọi yêu là em thì mẹ cũng phải xưng là chị chớ!’’
Đến nước này, cô chỉ còn lắp bắp được vài tiếng, nhìn qua cũng biết rõ là đùa…
Nhưng đàng này, Hạ Di ngốc thì Vương Trí Khởi cũng đâu kém cạnh vậy.
Nghe cô nói, hắn cũng ngạc nhiên, vẻ mặt hơi tin…
‘’Thế cơ à…tôi chỉ tưởng mẹ con thì cứ gọi mẹ con chứ có nghe chị em bao giờ đâu!’’
Đến mà cười sặc mất thôi, trong lĩnh vực này thì cả nhân vật kia đều mờ tịt.
‘’Vậy con cô bao tuổi rồi?’’
‘’À…’’
Cô đang suy ngẫm định trả lời thì bất ngờ…
‘’Chị cảm ơn em đã giữ hộ nhé!’’
Từ đâu, xuất hiện một người phụ nữ, có vẻ là mẹ đứa trẻ này…đi tới rồi nhanh tay bồng đứa bé lên.
‘’Thôi chị về đây…một lần nữa cảm ơn em …đứa bé này quậy khiếp!’’
Nói xong, người phụ nữ rời đi…
Hai gương mặt kia ngơ ra…im lặng không biết nói gì.
Nhật Hạ Di thì buồn cười mà không cười nổi, cú lừa sắp thành công thì bị mẹ đứa bé xuất hiện …haizz…
Còn Vương Trí Khởi cũng xấu hổ vì nhẹ dạ tin Hạ Di…nói thế mà cũng tin đi được! ( t/g và Nhật Hạ Di lên tiếng: Rõ là khổ …ha ha ha!)
‘’Nè. Cô đùa tôi đấy hả?’’
Cuối cùng, hắn cũng lấy lại bộ mặt bình thường.
Đôi mắt nhìn Hạ Di vẻ giận dỗi.
‘’Đâu?’’
Vẻ mặt vô ( số) tội của cô trơ ra…như định lừa hắn thêm cú nữa.
‘’Ai bảo nhẹ dạ cả tin cơ chứ!’’
Đến lúc này, vẻ nghiêm túc trên gương mặt cô vẫn chưa mất hẳn.
‘’há há há…’’
Bất ngờ, cô cười lớn…Không thể nhịn cười được nữa…tôi đến chết mất!
Từng giọt mồ hôi lã chã lăn trên gò má của Vương Trí Khởi…
‘’Cô…???’’
Hắn không thể ngờ cô ta lại bị mát đến cấp độ vậy!
‘’Thôi tôi về đây!’’
Nhật Hạ Di vẫn chưa nín cười nổi nhưng đứng dậy.
‘’Cảm ơn anh về những món đồ này nhé!’’
‘’Nói trước là tự anh chi đó…tôi không ép…mà đừng hòng tôi mua lại nha…tôi không có tiền đâu!’’
Nói xong, cô chạy vụt đi luôn mà chưa để hắn kịp phản ứng.
Vương Trí Khởi nhìn theo bóng hình đang chạy xa dần mà im lặng.
Trong lòng hắn, bỗng dưng có một cảm giác …
vừa thân quen vừa lạ lắm!